Tuy có thể cảm nhận được chân tâm thật ý lúc đối phương viết thư, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.
Các nàng cũng không giống như lo lắng việc này bị Thịnh Diệp biết?
- Nhớ ta?
Lý Nhiên còn nhớ lần trước đi hoàng cung.
Bọn họ cùng nhau chơi cờ, bị Sở Linh Xuyên chơi xấu uống rượu, cuối cùng ba người trực tiếp cùng ngủ trong chăn lớn.
Hồi tưởng trong màn gấm xa hoa kia, phong cách hai vị công chúa khác xa thanh hương, chân nhỏ tinh tế trắng nõn. Cùng với eo ếch uyển chuyển dưới cung trang...Nhịp tim Lý Thánh Tử đập rộn ràng.
Khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười, thấp giọng nói:
- Tuy Thịnh Diệp không ra gì, nhưng hai vị công chúa đều là cô nương tốt...Hay là tìm cơ hội về lại Vô Ương Thành một chuyến?
Đột nhiên nhận được thư đối phương gửi, trong lòng hắn thật đúng là có chút nhớ mong.
- Nhưng mà mới vừa trở về, sư tôn chưa chắc sẽ đồng ý để cho ta đi ra ngoài.
Lý Nhiên lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ những chuyện này nữa.
Hắn đưa mắt về phía phong thơ cuối cùng.
Phong thư này cũng là đến từ Vô Ương Thành, nhưng chất liệu tín hàm không giống với hai phong thư trước.
Khoảnh khắc chạm vào giấy viết thư, Lý Nhiên có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, hầu như trực tiếp có thể xác định phong thư này là từ Lý gia gửi tới.
Rút ra giấy viết thư nhìn một cái, quả nhiên là chữ viết quen thuộc.
Nhưng không phải Lý Đạo Duyên viết, mà là nét bút của Tiêu Thanh Ca.
Lý Nhiên nhăn mày lại.
Gần đây là ngày mấy, làm sao các cô nương tụ tập lại gửi tin cho hắn?
Hắn chăm chú nhìn kỹ lại.
Nội dung nửa đoạn trước của phong thơ, vẫn là phong cách nhất quán của Tiêu Thanh Ca, chủ yếu là yêu kiều làm chủ, thổ lộ tình cảm nhớ nhung khó cưỡng.
Đồng thời cũng báo cáo trạng thái và cảnh giới tu hành của mình, ý nói trong khoảng thời gian Lý Nhiên không có ở đây, nàng cũng không có lười biếng.
Lý Nhiên nhìn thư tín, trước mắt dường như hiện ra dáng dấp nàng quấn quýt si mê, khóe miệng không kìm được hơi nhếch lên.
Nhưng đến nửa đoạn sau của phong thơ, phong cách lại đột nhiên biến đổi.
Trực tiếp từ tâm tư nữ nhi biến thành giọng điệu của cha ruột.
Nụ cười của Lý Nhiên dần tắt ngấm, càng xem chân mày nhíu càng sâu, cuối cùng phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Trong thư chủ yếu truyền đạt hai ý.
Đầu tiên là nói cho hắn biết, Vô Thượng hoàng Thịnh Hiển còn sống, đồng thời đã để mắt tới hắn rồi.
- Thịnh Hiển...
Lý Nhiên hơi trầm ngâm.
Đối với cái vị Vô Thượng hoàng mở ra giang sơn Thịnh tộc, hắn cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là từng nghe qua một ít truyền thuyết của đối phương.
Dù sao đó là lịch sử rất lâu đời, không chỉ cách hắn một thời đại.
Nhưng nhân vật này rõ ràng đã sớm bị lịch sử vùi lấp, vậy mà vẫn sống an nhiên đến bây giờ?
Cho dù là cấp Đế cũng làm không được chứ?
Đây dường như có loại ý vị siêu thoát sinh tử.
Mà chuyện thứ hai lại nói rõ hướng đi gần nhất của Thịnh tộc.
Vô luận là Thịnh Diệp hay Thịnh Hiển, đều rất muốn Lý Nhiên đi Vô Ương Thành một chuyến, tựa hồ là có đại sự gì muốn thương lượng với hắn.
Thậm chí không tiếc sai hai vị công chúa viết thư tình cho hắn, chỉ vì có thể gặp hắn một lần.
Cái này vừa hay giải thích được nghi vấn vừa rồi của Lý Nhiên.
Tuy Lý Đạo Duyên không biết chuyện về Long Khí nhưng vẫn suy đoán được một ít đầu mối.
Thịnh Diệp có hành động này, khẳng định có liên quan đến giang sơn Thịnh tộc!
Cho nên để Lý Nhiên an toàn, Lý Đạo Duyên hy vọng hắn sắp tới đàng hoàng đợi ở tông môn, đơn giản không nên tới gần phạm vi Vô Ương Thành.
- Thịnh Diệp muốn gặp ta?
- Nếu lấy phương thức này, hiển nhiên là không hy vọng bị sư tôn biết, hơn nữa tình thế nếu không phải đặc biệt khẩn cấp, hắn cũng không cần mất hết mặt mũi làm như vậy.
Có thể khiến Thịnh Diệp khẩn trương như vậy, thậm chí Thịnh Hiển tự mình đi đến Lý gia...trong lòng Lý Nhiên đã có suy đoán mơ hồ.
- Nhưng làm sao bọn họ biết...
Trong đầu mới vừa suy nghĩ đến đó, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói:
- Nhiên nhi, ngươi ở đây làm cái gì đấy?
Thân thể Lý Nhiên không khỏi cứng đờ:
- Sư tôn?!
- Sư tôn?
Thân thể Lý Nhiên cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Lãnh Vô Yên đang đứng sau lưng hắn.
Một thân áo bào màu trắng tung bay theo gió, giống như tuyết đọng vạn năm không thay đổi trên đỉnh núi La Sát, nhung lĩnh trắng như tuyết hơi đứng lên, gò má nổi bật càng thêm trắng nõn thanh lãnh.
Cả người tản ra khí chất cao ngạo người sống chớ vào.
Nhóm đệ tử chung quanh kính nể, dồn dập cúc cung ân cần thăm hỏi, nhưng không ai dám can đảm tới gần nửa bước.
Coi như là đối với đồng tông đệ tử mà nói, cái tên 'Lãnh Vô Yên' cũng đại biểu cho uy nghiêm tuyệt đối. Là tồn tại mà bọn hắn chỉ có thể nhìn mà thèm từ xa.
Nhưng chỉ có Lý Nhiên mới biết được, dưới áo bào trắng thanh lãnh, nàng ấy hừng hực động lòng người bực nào.
Lạnh lùng chỉ là mặt nạ mà thôi, sư tôn chân thực vô cùng khả ái.
Nhưng lúc này, Lý Nhiên cũng không có tâm tư suy nghĩ những thứ kia.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nụ cười cứng ngắc nói:
- Sư tôn, sao ngươi cũng tới?
Lãnh Vô Yên khoanh tay nói:
- Làm sao, bổn tọa muốn đi đâu còn phải thông báo trước với ngươi hay sao?
- Đệ tử không có ý đó.