- Ngày hôm nay hai vị Thịnh tộc công chúa ngã xuống, ngày mai sẽ có hàng ngàn hàng vạn công chúa đứng lên! Chẳng lẽ sư tôn còn có thể giết sạch tất cả cô nương trong thiên hạ hay sao?
- Nữ nhân tội gì làm khó dễ nữ nhân a!
Hắn trầm trọng, nói xong còn than thở một tiếng thật dài.
Bày ra dáng vẻ thổn thức 'đẹp trai không phải lỗi của ta'. Lãnh Vô Yên giật chân mày, kìm chế nỗi kích động muốn nện hắn một trận.
Tên này giả vờ thâm trầm lâu như vậy, chính là cho thấy hắn rất có mị lực ? Cũng muốn ăn đòn!
Nhưng được đối phương xoa dịu như thế, chính nàng cũng có chút không kềm được, sát khí thật vất vả tạo được cũng tiêu tan thành mây khói.
Vừa rồi nàng ghen tuông là thật, nhưng sát tâm là giả. Nàng cũng không thật sự định giết hai vị công chúa.
Không phải là nàng nhân từ nương tay, chỉ đơn thuần là sợ Lý Nhiên tức giận mà thôi...Huống hồ lời Lý Nhiên mới vừa nói tuy nghe rất thái quá, nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng có đạo lí riêng của nó. Nữ nhân bên cạnh hắn xác thực nhiều lắm.
Hơn nữa lấy tính cách của hắn, phỏng chừng về sau cũng sẽ càng ngày càng nhiều, chẳng lẽ còn có thể thực sự giết hết hay sao? Sở dĩ Lãnh Vô Yên nói như vậy chỉ là muốn thăm dò thái độ của Lý Nhiên mà thôi.
Kết quả lại bị cái tên này làm cho tức chết đi được...
- Nghe khẩu khí này của ngươi, về sau còn muốn thông đồng bao nhiêu cô nương nữa?
Lãnh Vô Yên nhéo lỗ tai của hắn, tức giận nói:
- Hiện tại nữ nhân bên cạnh ngươi, hai tay cũng không đếm hết chứ ? Ngươi đến cùng vẫn chưa xong!
Lý Nhiên không có trốn tránh, ngược lại vươn tay ôm nàng vào ngực, cười híp mắt nói:
- Sư tôn yên tâm đi, mặc kệ đệ tử có bao nhiêu thiếu nữ, ngươi mãi mãi cũng là đại tỷ của các nàng.
- Phi! Ai muốn làm đại tỷ a!
Gò má Lãnh Vô Yên ửng đỏ, xấu hổ giậm chân đùng đùng. Nàng chưa bao giờ gặp người da mặt dầy như vậy!
Lý Nhiên ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, chân thành nói:
- Đệ tử nghiêm túc, sư tôn trong lòng đệ tử, mãi mãi là người quan trọng nhất, là duy nhất không thể thay thế, và không ai có thể thay đổi được sự thật này.
- Hừ, ăn nói điêu ngoa...
Lãnh Vô Yên quay đầu qua, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.
Nàng biết Lý Nhiên nói như vậy là để nàng không xuống tay đối với hai vị công chúa.
Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút nhảy nhót. Ai bảo Lãnh chưởng môn dính chiêu này?
Hai người bốn mắt đối lập nhau, bầu không khí đột nhiên biến thành vi diệu, khoảng cách cũng biến thành càng ngày càng gần, gò má Lãnh Vô Yên ửng đỏ, ánh mắt cũng có chút mê ly.
- Ô ô ô ~
Trứng rồng vươn móng vuốt nhỏ, kịp thời chặn hai cái lỗ nhỏ, tự giác che mắt.
Trước đây Thẩm Thấm muốn thân cận với Lý Nhiên đều bị nó cho mạnh mẽ cắt đứt, nhưng đối mặt Lãnh Vô Yên cường đại...Tuy trong lòng không quá thoải mái, nhưng lý trí bảo nó lựa chọn câm miệng.
Nhưng nội tâm có loại tâm tình chua chát không ngừng lan tràn.
Núi Lạc Tuyết.
Đệ tử trước bộ phận bưu dịch tụ tập ngày càng nhiều. Bọn họ đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn tới.
Nhìn lốc xoáy gào thét trước mắt, tiếng nói mọi người có chút căng lên.
- Đây là thế nào? Người nào dám xuất thủ ở núi Lạc Tuyết? Về sau đệ tử vẫn không rõ tình huống.
Người bên ngoài lắc đầu nói:
- Còn có thể là ai? Đương nhiên là chưởng môn xuất thủ!
- Vừa rồi còn rất tốt, ai biết chưởng môn làm sao lại đột nhiên nổi giận.
- Hình như là vì Thánh Tử?
- Ừ, hình như là vậy, hiện tại chưởng môn và Thánh Tử đều ở trong bão xoáy, cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì.
- Hy vọng Thánh Tử đại nhân không sao...
- Ai~, khó nói, tại ngươi không thấy được động tĩnh vừa rồi khủng bố đến mức nào!
- Thánh Tử sẽ không...
Đám người trong lúc nhất thời bàn tán xôn xao.
Không ít người cũng bắt đầu lo lắng cho vận mệnh của Lý Nhiên.
Tuy hắn là Thánh Tử tông môn, nhưng tính khí của chưởng môn cũng là có tiếng, nếu thật sự chọc giận nàng, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đúng lúc này, bão táp kịch liệt đột nhiên bình thường.
Lốc xoáy gào thét tiêu tán, mang theo tuyết đọng trong đó cũng chậm rãi rơi xuống, bóng dáng của hai người từng bước hiện ra.
- Chưởng môn?
Nhìn một màn trước mắt, toàn bộ đám người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy Lãnh Vô Yên đứng chắp tay, tay áo hiu hiu bay phất phới.
Môi anh đào xinh xắn hồng nhuận động lòng người, sóng mắt dường như thu thủy lăn tăn, trên gương mặt xinh đẹp còn vệt đỏ bừng.
- Các ngươi xác định chưởng môn tức giận?
Một gã nữ đệ tử nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói:
- Sao thấy có chút không đúng lắm, giống như là...
Bão táp tan hết.
Nhìn hai người trước mắt, các đệ tử đều có chút ngây người.
Chỉ thấy Lãnh Vô Yên đứng tại chỗ, gò má xinh đẹp hơi phiếm hồng, không chỉ không tức giận, ngược lại giống như còn có cảm giác ngượng ngùng.
Mà Lý Nhiên đứng ở một bên, trên mặt là nụ cười thản nhiên, một sinh vật tạo hình cổ quái nằm úp sấp trên vai hắn đang dùng móng vuốt bịt kín hai mắt của mình.
Bọn họ thật giống như một đôi bích nhân, thoạt nhìn có cảm giác hài hòa không nói ra được. Mới vừa rồi các nữ đệ tử còn đang lo lắng cho Lý Nhiên, thấy thế cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Trạng thái của chưởng môn hình như có chút không đúng a!