- Các ngươi không phải nói chưởng môn tức giận sao? Sao có cảm giác nàng còn rất vui vẻ? Vẻ mặt nữ đệ tử nghi hoặc, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
Những người khác cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
- Vừa rồi chưởng môn đúng là nổi giận, toàn bộ núi Lạc Tuyết đều chấn động!
- Ta thấy sắc mặt chưởng môn cũng thay đổi.
- Ta cũng nhìn thấy, nhưng bây giờ có vẻ tâm trạng rất tốt.
Cũng không biết chưởng môn và Thánh Tử ở trong gió lốc đã làm gì.
- Xuỵt, im lặng!
...Các đệ tử thấp giọng bàn tán.
Lãnh Vô Yên nghe được, khuôn mặt càng đỏ hơn, trừng mắt nhìn Lý Nhiên. Đều tại người này, không phải làm.... Hồi tưởng lại chuyện xảy ra vừa rồi, nàng vô thức bặm môi, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Tuy vừa rồi tuyết đọng tụ trong bão táp ngăn chặn ánh mắt của người khác.
Nhưng ở trước mắt bao người, bị hắn khinh bạc như vậy khiến Lãnh Vô Yên có chút xấu hổ. Nàng giấu tay ngọc ở phía sau, lặng lẽ nhéo Lý Nhiên một cái.
Tuy môi không nhúc nhích, nhưng giọng nói xấu hổ đã vang ở bên tai:
- Nghịch đồ, đều tại ngươi!
Lý Nhiên đau đến tái mặt nhưng bị nhiều người nhìn như vậy cũng chỉ có thể cắn răng không rên một tiếng.
Hắn phát hiện sư tôn càng ngày càng thích nhéo người, suy nghĩ kỹ một chút dường như Thanh Lam sư tôn cũng như vậy. Chẳng lẽ đây là sở thích đặc thù của Nữ Đế?
Đến khi Lãnh Vô Yên nhéo bên hông hắn lần thứ ba, Lý Thánh Tử rốt cuộc không chịu nổi.
Ỷ có áo bào rộng lớn chống đỡ, hắn trực tiếp hung hãn xuất kích, tay trái cực nhanh đụng lên vòng eo nhỏ của nàng...
- Á!
Đỏ rần.
Thân thể Lãnh Vô Yên cứng một cái, sau đó gò má trong nháy mắt đỏ ửng, vành tai trắng như tuyết biến thành màu hồng phấn mê người...
- Nghịch đồ, ngươi, ngươi làm gì thế? Còn không mau buông tay!
Nàng nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám phát ra âm thanh.
Muốn trực tiếp phá không rời đi, nhưng cả người ngay cả một chút khí lực cũng không nhấc nổi.
Lý Nhiên cười xán lạn nói:
- Sư tôn lúc này có thể suy nghĩ kỹ đề nghị của đệ tử chứ?
- Hừ, bổn tọa tuyệt đối sẽ không....
Lời còn chưa nói hết, thân thể liền giật nảy lên, mềm nhũn ra, suýt chút trực tiếp ngồi trên mặt đất.
- Chưởng môn, ngài không sao chứ?
Chấp sự gần bên ân cần hỏi thăm:
- Xem sắc mặt ngài dường như không tốt lắm.
- Bổn tọa không sao.... Lãnh Vô Yên lắc đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt.
- Nghịch đồ, mau buông tay, nhiều người đang nhìn!
Nàng cắn môi, âm thầm giậm chân nói:
- Bổn tọa đồng ý với ngươi là được chứ gì!
Tiếp tục như vậy nữa, nàng khả năng thật muốn bêu xấu. Lý Nhiên thấy đã được bèn yên lặng thu tay về, cười nói:
- Cảm tạ sư tôn giáo huấn, đệ tử còn phải trở về tiếp tục tu hành, không ở nơi này lãng phí thời gian của ngài.
Tuy trong lòng Lãnh Vô Yên xấu hổ và giận dữ cùng cực nhưng ở trước mặt mọi người cũng không thể biểu hiện ra được.
Hờ hững ừ một tiếng, sau đó phi thân rời đi. Có điều trước lúc đi, vẻ mặt u oán trừng mắt nhìn Lý Nhiên. Hắn nhìn theo nàng bỏ đi, đưa tay lau mồ hôi lạnh.
- Thiếu chút nữa thì tiêu đời… May mà bản Thánh Tử cơ trí.
Vừa rồi lỡ như không nói rõ ràng hoặc làm cho sư tôn tức giận bỏ đi, hậu quả sợ rằng thực sự khó có thể tưởng tượng! Một mình hắn thì không sao, nhưng tính mạng hai vị công chúa khó bảo toàn.
Tuy Lãnh Vô Yên hiện tại cũng không nguôi giận, thế nhưng Lý Nhiên hiểu rõ nàng, chắc sẽ không động sát tâm nữa. Các đệ tử nhìn chưởng môn bỏ đi, bầu không khí căng thẳng rốt cuộc cũng tan mất.
Bầu không khí trong lúc nhất thời cũng náo nhiệt không ít.
- Thì ra vừa nãy không phải chưởng môn tức giận mà là đang hướng dẫn Thánh Tử tu hành?
- Ừm, hẳn là như vậy.
- Ta đã nói rồi, chưởng môn và Thánh Tử hòa hợp như thế, tại sao đột nhiên trở mặt được?
- Chắc là Thánh Tử đại nhân đột phá cảnh giới mới, chưởng môn đang biểu thị đạo pháp cho hắn.
- Mới vừa rồi là ai nói bậy? Làm hại người ta lo lắng vô ích nửa ngày.
Thấy Lãnh Vô Yên rời đi, trứng rồng cũng khôi phục tinh thần móng vuốt nhỏ đầy thịt giương lên, gầm rú đầy căm phẫn.
Đại khái ý tứ chính là: Nữ nhân kia quá bạo lực, tính khí lại không tốt, không giống ta, ta chỉ biết đau lòng ca ca ~ cùng bộ dạng kinh sợ vừa nãy quả thực như hai con rồng khác nhau.
Hồn nhiên quên mất lúc mình bị đối phương xách trong tay, ngay cả thả rắm cũng không dám.
- A, ngươi có bản lãnh sao vừa rồi không nói trước mặt?
Lý Nhiên biểu thị khinh bỉ loại hành vi trà xanh của nó.
Trứng rồng chống nạnh, hừ hừ nói ngay:
- (Vừa rồi chỉ là chiến thuật né tránh, Long Tộc cao quý sẽ không sợ sệt bất cứ địch nhân nào!)
... Lý Nhiên xoa xoa lông mày.
Sao cứ cảm giác da mặt quả trứng này càng ngày càng dầy? Chẳng lẽ đây cũng là truyền thừa bên trong huyết mạch?
Còn nói với chính mình mưa dầm thấm đất...
Đúng rồi, hắn nghĩ tới điều gì, nói ra:
- Ngươi biến hóa đi ra cũng đã một đoạn thời gian, còn không biết ngươi tên là gì?
- Ồ hống ~
Ánh mắt quả trứng cũng có chút mờ mịt.
Nghiên cứu hồi lâu, Lý Nhiên mới xem như rõ ràng.
Long Tộc và nhân tộc không sai biệt lắm, đều là rồng cha tới ban tên cho, hoặc là tên theo bầu bạn. Vấn đề này Long Tộc càng nghiêm cẩn hơn nhân tộc.