Bởi vì tên đối với bọn nó mà nói, không chỉ là xưng hô đơn giản như vậy, một ngày tên được tán thành, cũng sẽ bị in vào trong huyết mạch, là huy chương theo cuộc đời, thậm chí còn có thể kích thích ra năng lượng sâu trong huyết mạch.
Cái này đối với Long Tộc mà nói, là một nghi thức cực kỳ quan trọng.
Lý Nhiên lắc đầu:
- Vô dụng, nơi đây không tìm được tộc quần của ngươi, cũng không thể cử hành nghi thức đặt tên cho ngươi.
Quả trứng rồng này tới từ Luân Hồi cảnh.
Ở Hạo Thổ có thể cũng có rồng, nhưng những Di Tộc thượng cổ đó ẩn núp rất kĩ, đã không biết bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, muốn giúp nó tìm được đồng tộc là chuyện không thực tế.
- Lừa gạt ô ~
Trứng rồng dường như không quá để tâm đối với chuyện này.
Dù tìm được tộc quần, nó cũng muốn ở lại bên cạnh Lý Nhiên. Nó nghiêng đầu nhìn lấy Lý Nhiên, cũng không biết nghĩ tới điều gì, có chút xấu hổ lên tiếng nói:
- Ngao ngao nha hống? (hay là ngươi đặt cho ta cái tên?)
- Ta?
Lý Nhiên sửng sốt một chút, vò đầu nói:
- Cái này hình như không ổn lắm?
- Vì sao?
- Ta cũng không phải là cha ngươi.
Lý Nhiên nghi hoặc nhìn trứng rồng.
Tuy quan hệ bọn hắn tương đối thân cận, nhưng dù sao hắn cũng là nhân tộc, trên bản chất vẫn khác với nó. Bất kể thế nào cũng không tới phiên mình đặt tên cho nó chứ?
Trứng rồng nói ra:
- Ngao ô, graooo graooo! (Ngươi là bằng hữu của ta, giữa bằng hữu cũng có thể đặt tên cho nhau, cái này ở chỗ chúng ta là chuyện rất bình thường.)
- Ta thật ra không lo lắng.
Lý Nhiên vò đầu nói:
- Chủ yếu Long Tộc các ngươi không phải tự cho mình là cao quý sao? Để cho một nhân tộc như ta đặt tên cho ngươi sẽ không vũ nhục huyết mạch cao quý của các ngươi sao?
Dù sao đối với Long Tộc, tên mang ý nghĩa không tầm thường.
Trứng rồng lắc đầu, chân thành nói:
- Graooo graooo, ngao ô ngao! (Không nên đánh đồng ngươi với những con kiến hôi thấp hèn kia, khí tức của ngươi cao quý như vậy, huyết mạch tinh thuần như vậy, là tồn tại chí cao vô thượng giống như ta.)
Lý Nhiên bưng mặt, có chút dở khóc dở cười. Chính mình lúc nào cũng cao quý như vậy? Hắn suy đoán chắc là tác dụng của khí tức.
Nhưng có điều hấp dẫn sự chú ý của hắn, vừa rồi dường như trứng rồng nhắc tới huyết mạch.
Hắn xác thực thức tỉnh huyết mạch rồi, nhưng đó là đến từ lực Huyết Ma của cổ đế Lý gia Lý Hàn Giang, có quan hệ gì với Long Tộc?
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của trứng rồng, Lý Nhiên lắc đầu. Chắc là cảm giác người này có sai lầm a...
Vì vậy ngươi nhất quyết muốn ta đặt tên cho ngươi? Lý Nhiên không nghi ngờ dò hỏi.
- Chắc chắn.
Trứng rồng nghiêm túc gật đầu.
Chẳng biết tại sao, Lý Nhiên luôn cảm giác nó còn giống như rất chờ mong.
- Ừm...
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, có chút hơi khó nói:
Nhưng ta không rành mấy chuyện đặt tên, huống chi còn là đặt tên cho rồng... Hay cứ gọi ngươi là trứng?
Danh tự này cũng làm cho trứng rồng hết chỗ nói rồi.
Nó đột nhiên có chút hối hận khi bảo Lý Nhiên đặt tên cho mình... Trứng rồng im lặng một hồi lâu mới rung đùi đắc ý nói:
- Graooo graooo hây a... (Họ của ta gọi là Thương Lam, thuộc về Long Tộc nhất mạch thương khung... )
Đây là ký ức tới từ trong huyết dịch, theo sự trưởng thành của tự thân mà không ngừng kích hoạt.
Nhưng hiện nay có thể nhớ lại, cũng chỉ có chính mình tương ứng với Thương Lam nhất mạch, là tồn tại khá đặc thù trong Long Tộc, những tin tức khác cũng chưa rõ lắm.
Lý Nhiên xoa cằm:
- Nói cách khác ngươi họ Thương Lam, ta chỉ cần đặt cho ngươi cái tên là được?
- Graooo graooo. (Không sai.)
Trứng rồng gật đầu.
- Thương... Khụ khụ, hay là...gọi ngươi là Sora được chứ?
Lý Nhiên động não:
- Thương lam Sora... Vừa lúc không khác lắm với tên của một vị thầy trong trí nhớ của ta.
Trứng rồng ngẹo đầu nhỏ, luôn cảm thấy tên này có chút kỳ lạ.
- Ngươi không thích?
Lý Nhiên lần nữa lâm vào suy tư.
Nhìn lấy phía trước tuyết đọng bị gió lốc cuồn cuộn nổi lên, lúc này đang từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống trông như lông ngỗng sáng như tuyết.
Lại cúi đầu nhìn vỏ trứng rồng còn trắng hơn tuyết, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
- Nếu không...gọi ngươi là Xuy Tuyết đi?
- Lý Nhiên nói:
- Thương Lam Xuy Tuyết, cái tên này nghe còn rất có ý thơ.
- Xuy Tuyết?
Trứng rồng ngốc bắt chước giọng điệu của hắn, âm điệu có chút là lạ, nghe tựa như tiếng của con nít.
Nó tinh tế suy nghĩ một chút, sau đó hưng phấn gật đầu. - Hống hống hống! (Tên này rất hay, ta rất thích!)
- Được, sau này cứ gọi ngươi như vậy...
Lý Nhiên còn chưa nói hết, cả người liền ngây dại.
Chỉ thấy trên mình trứng rồng đột nhiên toát ra kim quang chói mắt, bão táp vô hình cuồn cuộn quanh nó, toàn bộ tuyết đọng trên đỉnh núi lần nữa gào thét nổi lên.
Vốn dĩ khí trời quang đãng trong nháy mắt tối sầm xuống, mây đen ngút ngàn bao phủ trên ngọn núi, mặt trời nóng rực đã biến mất.
Đối mặt với khí tượng kinh người như vậy, các đệ tử nhất thời rung động.
Khi mọi người rung động nhìn chăm chú, trứng rồng từ bả vai Lý Nhiên chậm rãi bay lên trời, dưới tầng mây đen khổng lồ trông nó thật nhỏ bé.
Thế nhưng một giây kế tiếp, mây đen nứt ra khe hở, một luồng sáng chói lóa phóng thẳng lên người nó.
- Hống!