Trong thiên địa vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Dường như có một bóng dáng khổng lồ lượn lờ trong mây, thân thể quanh co không biết có mấy ngàn dặm, tản ra uy áp khiến người ta đi đứng đều có chút bủn rủn.
Mây đen kia nứt ra khe hở, giống như một con mắt đang lạnh nhạt nhìn chăm chú vào nhân tộc như con kiến hôi trước mắt. Các đệ tử của U La Điện run rẩy cả người.
Bọn họ có bao giờ trải qua tình huống này?
Dưới long uy khó lường kia, hầu như tất cả đều bị đè ép té xuống đất!
Ngay lúc bọn họ không khống chế được phải quỳ xuống, trong không khí truyền đến một tiếng hừ lạnh, giọng Lãnh Vô Yên nhàn nhạt vang lên:
- Chỉ là một chút ý chí mà thôi, ngay cả nhục thân cũng không trọn vẹn, cũng dám làm càn trước mặt bổn tọa?
- Côn trùng nực cười... Còn không mau cút đi!
Trong hư không vang lên Lôi Âm, tiếng gào thét hơi ngừng.
Bóng ma bên trong mây đen cứng đờ, sau đó tiêu tán như bọt biển, thân ảnh dường như có chút bối rối tựa như... Ánh mặt trời lần nữa bao phủ trên ngọn núi, Long Uy khó lường cũng theo đó biến mất hầu như không còn.
Trong nháy mắt tất cả khôi phục như thường, dường như cái gì cũng không có xảy ra. Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút hoang mang.
Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Vừa rồi đó là vật gì? Rồng?
Tuy sư tôn nói là một đoàn ý chí, nhưng mang đến cho hắn một cảm giác cũng khá chân thực, nếu rồng lớn chân chính xuất hiện chắc cũng hơn cái này!
- Trứng rồng đến cùng đang làm cái gì...
- Răng rắc.
Trong không khí truyền đến một tiếng vang.
Chỉ thấy trứng rồng vốn đang lơ lửng trên không trung hấp thu hầu hết ánh sáng phóng ra từ kẽ nứt, kịch liệt run rẩy trên không trung.
Trên vỏ trứng còn chưa nở hết đã hiện đầy đường nứt chằng chịt giống mạng nhện, tựa như một giây kế tiếp sẽ bị nghiền nát.
Răng rắc răng rắc.
Tiếng vỡ giòn tan không ngừng vang lên, vỏ trứng trắng như tuyết trên người trứng rồng bóc ra từng mảnh một, thế nhưng khi còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành mây mù tan vào không khí.
Rất nhanh tất cả vỏ trứng đều đã bóc ra hết.
Trứng rồng biến thành một quầng sáng nóng rực, giống như mặt trời thứ hai lơ lửng giữa không trung, bạch quang nhức mắt khiến người ta không thấy rõ hình dáng bên trong.
- Hả?
Trong không khí truyền tới một giọng nghi ngờ.
Sau đó một hồi gió nhẹ đánh tới, trực tiếp mang các đệ tử u mê rời khỏi nơi đây, sau đó một cái chụp vô hình vô căn cứ hiện lên, trực tiếp bao trứng rồng và Lý Nhiên vào trong.
Điều này hiển nhiên là tác phẩm của Lãnh Vô Yên, nàng không hy vọng những người khác biết có sự tồn tại của rồng.
- Cái này...
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý Nhiên giật mình mấp máy môi:
- Đây là muốn nở ra hoàn toàn?
- Nhưng ta chẳng qua chỉ đặt một cái tên mà thôi a!!
Trên đỉnh núi Lạc Tuyết, cuồng phong gào thét.
Trứng rồng lơ lửng giữa không trung, cuồng phong cuồn cuộn quanh thân, bạch quang nhức mắt bao nó vào trong giống như một mặt trời nhỏ nóng bỏng khiến người ta không thấy rõ dáng dấp bên trong.
Lý Nhiên ngơ ngác nhìn nó, nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại.
Hắn chỉ là đặt tên cho trứng rồng mà thôi, tại sao phải làm ra động tĩnh lớn như vậy?
- Kỳ quái, dựa theo cách nói của trứng rồng, không phải rồng cha hoặc là rồng bạn đặt tên mới hữu dụng sao?
Lý Nhiên gãi đầu một cái:
- Ta nói như thế nào cũng là loài người, vì sao cũng có thể sinh ra thứ hiệu quả này?
- Hắn vốn nghĩ đặt tên cho đối phương để về sau xưng hô có thể thuận tiện một chút.
Nếu không... Mỗi lần đều kêu trứng rồng, trứng rồng, thật sự là có chút xoắn xuýt. Không ngờ lại biến thành như vậy.
Nhớ kỹ lại lời trứng rồng mới vừa nói, Lý Nhiên cứ có loại cảm giác bị gạt.. Một bên Lãnh Vô Yên đứng chắp tay trong bóng tối, yên lặng nhìn toàn cảnh.
Tôn trưởng lão đứng sau lưng nàng, chau mày nói:
- Chưởng môn, quả trứng này nở ra cũng quá nhanh? Hơn nữa trận thế này... Sao giống như là minh huyết a!
Minh huyết là nghi thức quan trọng nhất của Long Tộc.
Rồng con vừa sinh ra, tên của mình được ý chí Tổ Long tán thành sẽ khắc sâu trong huyết dịch, đồng thời sẽ theo chúng nó trọn đời cho đến chết.
Mà tên được công nhận có trình độ càng cao thì có thể kích thích ra càng nhiều tiềm lực, tốc độ thức tỉnh tự thân nhanh hơn. Thậm chí, huyết mạch còn có thể thăng hoa đạt được cao độ mà tổ tông đều không thể đạt tới.
Nhưng nơi này chỉ có một con rồng là nó, làm sao trực tiếp minh huyết được? Tôn trưởng lão rối rắm.
Lãnh Vô Yên lắc đầu:
- Bổn tọa cũng không rõ, nhưng xem luồng ý chí vừa nãy, dường như mức độ phù hợp của tên gọi này với nó rất cao.
- Ừm.
Sắc mặt Tôn trưởng lão ngưng trọng:
- Nếu như lão thân không nhìn lầm, nó chắc là Long Tộc nhất mạch Thương Khung, chảy trong cơ thể là hoàng huyết! Nếu để cho nó trưởng thành tiếp, sợ rằng tương lai sẽ gây thành đại họa!
Giọng nói của nàng dừng một chút, thấp giọng nói:
- Có cần hay không...
Tay phải làm ra động tác chém ngang nhẹ nhàng ở cần cổ. Đã từng là Thí Long giả, nàng rất rõ ràng sự khủng bố của Long Tộc.
Con vật kia là Cự Yêu hoang cổ chân chính, là sinh vật siêu cấp có thể phun ra nuốt vào cả mặt trăng mặt trời!