Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 799 - Chương 799. Con Kiến Hôi? Miệng Rộng Quất Ngươi!

Chương 799. Con kiến hôi? Miệng rộng quất ngươi! Chương 799. Con kiến hôi? Miệng rộng quất ngươi!

- Quả nhiên là loài người đê hèn, chỉ biết dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này!

Lý Nhiên nguấy nguấy lỗ tai, cười lạnh nói:

- Tộc Thương Lam các ngươi cùng nhau liên thủ với Tổ Long lừa gạt hôn nhân, còn có mặt mũi nói ta ti tiện? Lão tử mới là bị Long Tộc các ngươi lừa dối!

Rồng đen nghe xong ngẩn ra.

Cái gì lừa dối, cái gì lừa gạt hôn nhân, nó không hiểu ra sao.

- Còn có...

Lý Nhiên lạnh mặt, trong mắt hiện lên sát ý lạnh như băng.

- Mặc dù biết đây là huyễn cảnh, nhưng ngươi mở miệng một tiếng là con kiến hôi khiến ta hơi khó chịu a!

- Cái gì huyễn cảnh...

Rồng đen còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cả người hắn dâng lên khí tím xoay quanh ngưng tụ trong không khí, cuối cùng tạo thành một Chân Long khổng lồ màu tím!

- Hống!

Theo tiếng gầm giận dữ, uy áp bàng bạc tràn khắp đất trời. Rồng đen run người một cái, trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Đây là Long Khí?!

- Hắn rõ ràng là phàm nhân, làm sao có khả nắm giữ Long Khí?!

Lý Nhiên đứng trên đầu rồng, con mắt màu tím nhạt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nó.

- Tự cho mình là côn trùng siêu phàm... Quỳ xuống cho ta!

Cả mảnh Huyết Nguyên tựa hồ cũng lún xuống một tấc!

- Quỳ xuống cho ta!

Ánh mắt Lý Nhiên lạnh lẽo, giọng nói lạnh thấu xương.

- Hống!

Ngay lúc đó, khí tím Cự Long hét dài vang tận trời, tiếng rống giận dữ vang vọng cả mảnh hoang nguyên, khí tức kinh hãi hầu như muốn ngưng tụ không khí!

Uy áp đến từ sâu trong linh hồn làm cho thân thể khổng lồ của rồng đen run một cái. Nó cũng không quỳ xuống.

Nhưng đồng tử hơi run sợ đã bán đứng tâm tình rung động của nó. Sự coi rẻ và khinh thường trước kia vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.

- Làm sao có khả năng?

Rồng đen nhìn một màn trước mắt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Chỉ là một con người, ngay cả thức tỉnh thần lực cũng không có lại có thể điều động dễ dàng sai khiến khí Chân Long, ngưng tụ thành hình rồng như có linh tính!

Điều này hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của hắn! Quả thật quá kỳ lạ!

- Chẳng lẽ là ảo giác? Đúng vậy, nhất định là ảo giác!

- Con người này nhất định là dùng thủ đoạn đê hèn gì đó mới qua được con mắt của ta!

- Nếu không... vừa rồi làm sao ta không nhìn thấy hắn?

- Nhất định là như vậy!

Rồng đen phục hồi tinh thần lại, càng nghĩ càng chắc chắn chuyện là như vậy. Bằng không hình ảnh trước mắt, căn bản là không cách nào giải thích.

Lý Nhiên đạp trên đầu rồng, cúi đầu nhìn chằm chằm rồng đen.

Từ chỗ cao nhìn xuống xuống phía dưới càng có thể trực quan cảm nhận được con rồng này khổng lồ.

Thân thể dài giống như một con sông đen, liếc mắt căn bản là trông không đến phần cuối, mỗi một miếng vảy đều giống như cái khiên cực lớn, sắp hàng chỉnh tề trên thân mình, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Đầu rồng đen nhánh cực kỳ dữ tợn, trên trán có hai cái sừng cong cong, còn dính vết máu màu vàng kim nhàn nhạt. Trong mảnh hoang nguyên đỏ màu máu này, dù là cây khô cỏ dại cũng khom lưng đối với nó!

- Thật sự là rồng sao?

Lý Nhiên hơi có chút thất thần. Tuy hắn nghĩ Long Tộc rất cường đại, nhưng sinh vật trước mắt vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. So với Thương Lam Xuy Tuyết ngo ngoe kia thì con này mới là Cự Long chân chính!

- Ảo giác này cũng quá chân thật, chẳng lẽ đây là ký ức của Xuy Tuyết?

- Đúng rồi, vừa rồi con rồng đen này đã nói, nó cũng gọi là Thương Lam gì đó... Chắc là cùng một tộc.

Lý Nhiên âm thầm suy tư.

Hắn còn chưa từng thấy qua huyễn cảnh chân thật như vậy.

Cho dù lúc đầu ở Đạo Tuyệt Tử Địa, sau khi bị tâm ma xâm lấn hắn cũng có thể phát hiện một chút manh mối. Nhưng hoang nguyên đỏ thắm trước mắt nhất định là thế giới chân thật!

Cỏ cây khô, cuồng phong gào thét, mây đen trầm thấp trên không trung. Thậm chí hắn còn có thể ngửi được mùi lưu huỳnh gay mũi trong không khí, nếu không phải hắn biết mình vẫn còn ở núi Lạc Tuyết thì thật sự cho rằng mình lại xuyên không nữa.

- Nhưng dù là huyễn cảnh, con rồng đen này cũng thật đáng ghét!

Lý Nhiên hơi nheo mắt, con rồng đen này quá kiêu ngạo, mở miệng một tiếng là 'Kiến hôi' làm cho hắn rất khó chịu. Hắn ghét nhất thứ rồng còn bày đặt hơn cả hắn.

Bất chợt, cuồng phong nổi dậy, rồng đen chậm rãi lơ lửng, thân ảnh khổng lồ che khuất bầu trời, phủ lên toàn bộ huyết nguyên.

Con ngươi đỏ thắm phản xạ hồng quang, sát ý lạnh như băng hầu như ngưng kết không khí.

- Kiến hôi ti bỉ, ỷ có ảo giác hộ thể, dám càn rỡ như vậy!

Tiếng rống giận dữ của nó giống như tiếng sấm.

- Ta là Thương Lam Vô Cực, là chủ của Huyết Nguyên, tên của ta tượng trưng cho tử vong và tai ách!

- Ta đã nhớ kỹ khí tức của ngươi! Ta phát thệ, bất luận ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta đều sẽ rút gân lột da, uống máu của ngươi!

Kèm theo tiếng rống giận của nó, một tia chớp ầm ầm nổ vang, tia sangs trắng lóa nhức mắt xé rách bầu trời! Trong khoảnh khắc, mưa xối tầm tã!

Bị loài người này gọi là 'Côn trùng', rồng đen đã vô cùng phẫn nộ. Nó có thực lực siêu tuyệt, địa vị cao thượng, chỉ cái tên là có thể làm cho vô số người hoảng kinh, còn chưa từng bị qua loại vũ nhục này!

Bình Luận (0)
Comment