- Lão tổ, ngươi bói ra kết quả như vậy, ngươi có tin tưởng không?
- Đương nhiên.
Vẻ mặt của Lý Vô Thường thành thật nói ra:
- Đây không phải là vấn đề có tin hay là không, mà đây là chuyện sắp xảy ra.
Trong lòng hắn cũng rất chấn động.
Là họa sát thân đối với Thịnh Diệp, cùng với chuyện hoàng cung bị phá hủy, cũng hiểu được khó có thể tin. Nhưng đây chính là sự thật, là chân tướng mà hắn nhìn thấy được ở trong sương mù.
‘Đoán Mệnh’ ở trong Thái Ất Thần Thuật tuy rằng hắn vẫn chưa có hiểu rõ hết, nhưng cũng sẽ không xuất hiện sai lầm cấp thấp như thế này.
Chuyện này nhất định sẽ xảy ra, chẳng qua cụ thể như nào thì chưa rõ lắm thôi. Tiêu Thanh Ca lắc đầu bất đắc dĩ:
- Được, vậy để ta đi U La Điện một chuyến.
Hiển nhiên nàng cũng không có tán thành kết quả mà Lý Vô Thường bói ra.
Thịnh tộc cường thịnh như vậy, coi như gần đây xảy ra chút biến cố, nhưng lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, làm sao có khả năng ngay cả hoàng cung cũng bị phá hủy?
Kết quả nàng chưa có kịp bước chân ra khỏi bí địa, đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn. Ầm!
Sau đó mặt đất chấn động kịch liệt, toàn bộ bí địa cũng bắt đầu lung lay, trong không khí nhộn nhạo những gợn sóng ngay cả trận pháp cũng chịu không được mà rung lên.
Thậm chí Tiêu Thanh Ca còn không có đứng vững.
Nàng ổn định lại thân mình, khẽ hô:
- Lão tổ, đây là tình huống như thế nào?
Lý Vô Thường ngơ ngác nhìn về phía hư không nơi đó, thấp giọng nói:
- Bây giờ bắt đầu rồi hả?
- Cái gì bắt đầu rồi?
Vẻ mặt của Tiêu Thanh Ca vô cùng nghi hoặc.
Lý Vô Thường nuốt bước bọt, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Kết quả mà lão phu bói ra, không nghĩ đến bây giờ đã ứng nghiệm...Kiếp nạn của Thịnh tộc đã tới!!
- Hả?
Không đợi Tiêu Thanh Ca hỏi han gì, Lý Vô Thường chạy tới bên người nàng:
- Không phải ngươi hoài nghi bói toán chi thuật lão phu sao? Lúc này để ngươi xem một chút, lão phu bói có đúng hay không!!!
Nói xong tay áo của hắn vung lên, thân hình của hai người trực tiếp biến mất. Một giây tiếp theo, bọ họ xuất hiện giữa không trung của thành Vô Ương.
- Thấy gì không...?
Lời còn chưa nói xong Lý Vô Thường bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng chói mắt, giống như một thanh kiếm chém ngang qua hoàng cung.
Toàn bộ hoàng cung vĩ đại xa hoa, trực tiếp bị chém thành hai đoạn, một nhát chém sâu hoắm xỏ xuyên qua toàn bộ thành Vô Ương, những cung điện ở giữa trực tiếp bị chém thành bột phấn!
Thành cung gãy, cung điện bị nghiền nát.
Ở trong bụi mù mịt mờ, hoàng cung Vô Ương trở thành một vùng phế tích! Những kiến trúc lên kết với nhau đổ sụp. Mọi người đứng trên đường phố mà ánh mắt sợ hãi nhìn hết thảy những thứ đang xảy ra.
Bọn họ đời đời kiếp kiếp sinh sống ở hoàng đô, cho đến bây giờ chưa có trải qua chuyện như vậy!
Đối với bọn họ mà nói, Thịnh tộc chính là tồn tại chí cao vô thượng, uy nghiêm cảu hoàng tộc không thể bị xâm phạm! Nhưng mà bây giờ, ngay cả hoàng cung đều bị phá hủy?
Trên đường phố lặng ngắt như tờ, mọi người đứng yên tại chỗ như những pho tượng. Có người dụi mắt nhiều lần, không thể tin được những gì đã nhìn thấy. Ngay cả Tiêu Thanh Ca cũng có một vẻ mặt hoang mang.
- Hóa ra không phải là lão tổ đang chém gió ba hoa, hắn bói ra vậy mà...ứng nghiệm!
- Hơn nữa cũng quá nhanh!
Vừa mới coi xong, còn chưa kịp uống một chén trà, sự việc đã xảy ra rồi?
Lý Vô Thường cũng ngây người.
Tuy kết quả là hắn tính ra, nhưng mọi thứ xảy ra ngay trước mắt, cũng khiến hắn phải chấn động.
- Ngay cả hoàng cung cũng bị chém tan nát như này, thù hận với Thịnh tộc lớn đến mức nào chứ!
- Nhưng dù gì Thịnh tộc cũng có hai vị đại năng đế cấp, hơn nữa Thịnh Hiển có thực lực Nguyên Sơ cảnh, rốt cuộc là ai, mới có năng lực làm ra chuyện như thế này?
Lý Vô Thường không khỏi lâm vào suy tư.
Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, cả người không khỏi rùng mình một cái.
Chẳng lẽ là nàng?
- Nhưng mà mới mấy ngày trước nàng đánh Trần Uẩn Đạo thôi mà, như thế nào cũng nên tu dưỡng một thời gian mới đúng chứ, chưa được mấy bữa lại chạy đến đánh nhau với Thịnh tộc?
- Cái này...
Hắn cũng không có tin tưởng lắm. Ầm!!!
Đúng lúc này, ánh sáng rực rỡ lại chém xuống một lần nữa.
Hư không đều bị một kiếm này xé rách, kẽ nứt không gian như mây đen mù mịt kéo đến lan tràn ở trên không trung, tỏa ra khí tức khiến mọi người sợ hãi.
Những ánh sáng quanh đó bị nuốt mất, ánh mặt trời treo ở trên cao, nhưng toàn bộ thành Vô Ương lại u ám!
- Một kiếm này!!!
Thân thể của Lý Vô Thường run lên một cái.
Chứng kiến một kiếm này, hầu như hắn có thể xác định. Người ra tay chính là ma nữ kia!!!
Ngoại trừ nàng ra không ai có thể chém được một kiếm như thế cả!
- Trách không được lão phu bói ra Thịnh Diệp có họa sát thân!
- Đắc tội với nữ nhân kia, đừng có nói là nhân hoàng, không chết thôi đã tốt lắm rồi!!
Ánh mắt của Lý Vô Thần có chút hả hê.
Cái Thịnh tộc này cũng rất kiêu ngạo, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì.
- Khoan đã, nữ nhân kia đến thành Vô Ương, không có tìm lão phu để gây phiền phức chứ!
Lý Vô Thường không khỏi giật mình.