Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 829 - Chương 829. ‘Bạn’ Cũ Gặp Mặt...đặc Biệt Đỏ Mắt?!

Chương 829. ‘Bạn’ cũ gặp mặt...đặc biệt đỏ mắt?! Chương 829. ‘Bạn’ cũ gặp mặt...đặc biệt đỏ mắt?!

Hai người đúng là có thù với nhau đó!

Hắn bắt lấy tay của Tiêu Thanh Ca, lo lắng nói:

- Đừng xem nữa, đi mau!

- Hả?

Tiêu Thanh Ca còn chưa kịp phản ứng, thấy hoa mắt, người đã trở về trong bí địa.

- Lão tổ , tại sao chúng ta phải chạy?

Vẻ mặt của nàng khó hiểu.

Còn chưa có hóng hớt được cái gì đâu.

Lý Vô Thường lắc đầu nói:

- Ngươi không biết được, người ra tay lần này. Là một nữ nhân xấu xa, lão phu có cừu oán với nàng, cho nên tuyệt đối không được để nàng ta phát hiện ra!!

Tiêu Thanh Ca cắn ngón tay:

- Lão tổ nói đến ai vậy?

Lý Vô Thường còn chưa kịp trả lời, cách đó không xa đột nhiên có một giọng nữ nhàn nhàn truyền đến:

- Nữ nhân xấu xa mà Lý lão tổ nói đến, không phải là bổn tọa chứ?

- ...?

!!!!!

Cơ thể của Lý Vô Thường trong nháy mắt cứng ngắc!!!!!!

Bầu không khí trong bí địa yên tĩnh trong nháy mắt.

Lý Vô Thường nghe được giọng nữ kia, thân mình run một cái, động tác cứng ngắc xoay người lại nhìn.

Chỉ thấy một nữ tử mặc áo bào trắng đang ngồi ở ghế nghỉ mát trên chòi gần đó, tự tay châm trà, động tác tự nhiên thong thả, dường như nàng mới là chủ nhân của nơi này.

Ngón tay ngọc ngà thon dài trắng trẻo, gò má tinh xảo không chút tì vết, làn khói nhẹ nhàng lan tỏa trước mặt nàng lượn lờ bay lên, huyền ảo duy mỹ như tranh vẽ.

Nhưng Lý Vô Thường thì ngược lại, mặt hắn nhăn nhó như vừa ăn mấy cân khổ qua!

Ánh mắt hắn trừng to, trong con ngươi tràn đầy chấn động, hai chân run rẩy không ngừng.

- Lãnh...Lãnh...Lãnh...

Vẻ mặt của Tiêu Thanh Ca vô cùng khó hiểu:

- Lão tổ ngài thấy lạnh hả?

...

Cả cơ mặt của Lý Vô Thường cũng cứng ngắc, nói cũng không có rõ ràng.

Lúc này nữ tử mặc áo trắng lên tiếng:

- Lý lão tổ, đã lâu không gặp.

Lý Vô Thường nuốt nước bọt, hơi thở ngày càng gấp gáp.

Đúng là đã lâu không gặp.

Không nghĩ tới là mình ẩn thân lâu năm như vậy, vẫn bị đối phương tìm được! Đúng là không tốt tí nào!!

Mấy ngày nay bận việc chiếu cố cho Lý Nhiên, biết vậy đã tính cho mình một quẻ trước rồi...con ngươi của hắn chuyển động liên hồi, bắt đầu tìm kiếm con đường rút lui cho mình.

Mặc dù nữ nhân kia không có động tác gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, thì cũng gây áp lực lớn cho hắn, trong lúc nhất thời hắn cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

- Hửm?

Tiêu Thanh Ca nheo mắt nhìn lại, lúc này mới chú ý tới nữ nhân đang ngồi gần đó. Nàng nghi ngờ nói:

- Lão tổ, vị này chính là ai vậy?

Rõ ràng bên trong bí địa chỉ có hai người bọn họ mà?

- Vị này... chính là Lãnh chưởng môn của U La Điện.

Sắc mặt của Lý Vô Thường nhăn nhó nói ra, bộ dáng ủ rũ cúi đầu như là hắn đang nhận mệnh.

- Hả?

Tiêu Thanh Ca sửng sốt, sau đó lại thấy lạnh cả người:

- Ngươi nói nàng là Lãnh...Lãnh chưởng môn?!

Khuôn mặt này thân hình này, nữ nhân mặc áo trắng này chính là sư tôn của Lý Nhiên, là vị ác ma danh chấn hạo thổ Ngọc Diện La Sát?!

Điều này khiến cho nàng phải sững sờ.

Lãnh Vô Yên nhìn về phía Tiêu Thanh Ca, con ngươi chớp chớp, thầm nghĩ trong lòng:

- Đây chính là vị hôn thê của Nhiên Nhi sao? Thật đúng là...rất xinh đẹp.

Tuy trong lòng nàng không quá thoải mái, nhưng vẫn phải thừa nhận. Tiêu Thanh Ca đúng là một mỹ nhân.

Dáng dấp thanh tú, dáng người thì yểu điệu, cả người tản mạn ra khí chất thanh xuân tịnh lệ.

Hơn nữa theo ánh mắt của nàng, liếc mắt cũng nhìn ra được, vị Tiêu gia tiểu thư này cũng có thiên phú cực kỳ tốt, công pháp tu luyện cũng rất cao thâm, có một loại khí tức mênh mông khó lường.

Chẳng qua hơi thở thánh khiết đó, mang theo một chút khí tức của Lý Nhiên. Hơn nữa nguyên âm của đối phương cũng đã không còn...

- Bảo sao mỗi lần mà Nhiên Nhi đến thành Vô Ương đều ở lại lâu như vậy, mãi không chịu về, hóa ra là ngực ôm mỹ nhân!!!

Ánh mắt của Lãnh Vô Yên đầy chua chát.

Nhưng nàng cũng không có biện pháp nói cái gì, ai bảo người ta từ nhỏ đã có hôn ước trong người? Theo lý mà nói, mình mới là người đên sau...

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng càng chua chát không chịu được.

Mà Tiêu Thanh Ca nhìn nữ nhân trước mặt, cũng ngơ ngác và sững sờ ngay tại chỗ. Đây chính là vị Lãnh chưởng môn trong truyền thuyết đó sao?

Cảm giác không giống như trong mấy lời đồn đãi!

Căn cứ theo những lời đồn đại trong nhân gian, Lãnh Vô Yên là một ma nữ cuồng giết người, tướng mạo phải hung ác lắm mới đúng.

Nhưng mà người con gái trước mắt này...cũng đẹp quá đi!!

Khuôn mặt trong trẻo như ánh bình minh, môi đỏ như son, khí chất thanh lãnh mà thuần túy, giống như là tuyết lên đang nở rộ trên đỉnh núi tuyết. Một cái nhăn mày , một tiếng cười của nàng cũng có mị lực rung người.

Tiêu Thanh Ca tự cho rằng mình cũng có vài phần tư sắc, nếu không sẽ không được mọi người trong thiên hạ gọi là Thanh Tiên Tử. Thế nhưng ở trước mặt Lãnh Vô Yên, nàng lại có một cảm giác tự ti mặc cảm.

Khí chất của đối phương thực sự quá đặc biệt.

Mặc dù là nhìn thẳng, ánh mắt kia cao ngạo nhìn từ trên cao xuống, khiến cho người khác luôn cảm thấy mình rất nhỏ bé.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh trở lại.

Qua một hồi lâu, Tiêu Thanh Ca mới hồi phục lại tinh thần, thận trọng nói:

- Gặp qua Lãnh chưởng môn, Vãn bối là Vô Ương Tiêu gia...

Bình Luận (0)
Comment