Lời còn chưa nói hết,đã bị Lãnh Vô Yên cắt đứt:
- Bổn tọa biết ngươi.
Tiêu Thanh Ca sửng sốt:
- Lãnh chưởng môn biết vãn bối sao?
Trong ấn tượng của nàng thì hai người chưa bao giờ gặp nhau mới đúng chứ.
- Dĩ nhiên, Ngươi không phải chính là vị hôn thê của Nhiên Nhi sao, bổn tọa cũng nghe hắn nhắc tới ngươi nhiều lần.
Lãnh Vô Yên hừ lạnh nói.
- Hả?
Khuôn mặt của Tiêu Thanh Ca đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng sau đó nhớ ra cái gì, mặt nàng hiện lên vẻ bối rối.
Nếu như nhớ không nhầm thì, U La Điện cấm nam nữ có tư tình!
Hơn nữa cái quy củ này là Lãnh Vô Yên lập ra, nội bộ tông môn ai cũng rất coi trọng, đến nỗi nổi danh ở hạo thổ người người đều biết.
Mặc dù nàng không phải là đệ tử của U La Điện, theo lý mà nói thì quy định đó cũng không ước thúc được nàng. Nhưng Lãnh Vô Yên lúc nào để ý những đạo lý này?
Đối phương mà muốn giết nàng, như là bóp chết một con kiến vậy. Điều này không khỏi khiến cho Tiêu Thanh Ca hoảng hốt.
Lãnh Vô Yên liếc mắt cũng đã nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, lắc đầu nói:
- Yên tâm đi, bổn tọa không đến mức ra tay với ngươi. Không cần phải suy nghĩ về những thứ đó.
Nữ nhân của Lý Nhiên nhiều như vậy, coi như có thiếu một cái Tiêu Thanh Ca cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Ngược lại sẽ gây ra mâu thuẫn với Lý Nhiên.
Lãnh Vô Yên cũng không muốn như vậy.
- Ồ...
Tiêu Thanh Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó có chút hiếu kỳ hỏi:
- Vậy vãn bối cả gan hỏi ngài một chút, lần này Lãnh chưởng môn tới Lý gia là vì chuyện gì?
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Bổn tọa đến gặp một người bạn cũ.
- Bạn cũ??
Tiêu Thanh Ca sửng sốt, sau đó bừng tỉnh:
- Lãnh chưởng môn nói đến là Lý lão tổ sao?
Nàng gãi đầu một cái.
Không nghĩ đến bọn họ lại là bạn tốt?
Vừa rồi Lý Vô Thường còn nói vớ vẩn bậy bạ về Lãnh Vô Yên kia mà...
Khóe miệng của Lãnh Vô Yên hơi nhếch lên:
- Bổn tọa và Lý lão tổ quen biết đã lâu..hửm, Lý lão tổ, ngươi định đi đâu đó?
- Hả?
Tiêu Thanh Ca quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thừa dịp các nàng đang hàn huyên trò chuyện, chẳng biết lúc nào mà Lý vô Thường đã yên lặng đi đến trước cửa, một chân đã đạp ra bên ngoài.
Nghe được thanh âm của Lãnh Vô Yên ở phía sau, thân thể của hắn cứng ngắc ở ngay tại chỗ.
Lý Vô Thường chậm rãi quay đầu lại, chê cười nói:
- Lãnh chưởng môn hiểu nhầm rồi, lão phu muốn đi mấy một chút trà thượng phẩm mang qua cho ngài.
- Vậy sao?
Lãnh Vô Yên lắc đầu:
- Lý lão tổ khách khí quá.
- Phải,phải.
Lý Vô Thường xoa xoa tay,híp mắt nói:
- Dù sao đã lâu không gặp, lão phu cũng không có để khách quý phải chê cười?
- Khách quý?
Mắt phượng của Lãnh Vô Yên nheo lại, nụ cười manh theo vẻ trêu tức:
- Bổn tọa tại sao lại nghe được, Lý lão tổ vừa nãy nói cái gì mà nữ nhân xấu ấy nhỉ...không phải là đang nói bổn tọa đấy chứ?
- A...
Biểu tình của Lý Vô Thường cứng đờ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Xong !!!
Tất cả đã bị nàng nghe được!
Đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của Lãnh Vô Yên, Lý Vô Thường xoa mồ hôi lạnh trên trán, chê cười nói:
- Ôi chao chắc là do Lãnh chưởng môn nghe nhầm rồi, làm sao lão phu có thể nói Lãnh chưởng môn là nữ nhân xấu đây?
- Vậy sao?
Khóe miệng của Lãnh Vô Yên lại nhếch lên:
- Lý lão tổ xác định là không phải nói bổn tọa chứ?
- Đương...đương nhiên là vậy rồi.
Ngoài miệng Lý Vô Thần nói là vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại bán đứng hắn, căn bản không có dám đối diện với nàng. Còn ánh mắt của đối phương thì bình tĩnh như mặt hồ, dường như có thể nhìn thấu được nội tâm.
Nhưng mà Lãnh Vô Yên cũng không có hỏi tiếp, mà thản nhiên nói:
- Lý lão tổ không cần khác khí, bổ tọa cảm thấy trà này cũng không tệ, ngươi lại đây ngồi đi.
- Tốt.
Lý Vô Thường cũng không có dám dị nghị cái gì, ngoan ngoãn lại gần đó, ngồi ở phía đối diện của Lãnh Vô Yên. Dáng dấp ngồi nghiêm chỉnh, giống như là đứa trẻ đang đợi chịu phạt.
- Ngồi?
Lãnh Vô Yên nhìn về phía Tiêu Thanh Ca:
- Tiêu cô nương, nếu như ngươi cũng không có bận cái gì, không bằng qua đây ngồi cùng nhau một lát.
- A..hả. Được!
Tiêu Thanh Ca gật đầu, cũng chạy qua đó ngồi xuống.
Ba người mỗi người ngồi một góc, bày ra một thế chân vạc. Ở trên bàn hương trà lượn lờ, không khí một lần nữa chìm vào yên tĩnh. Tiêu Thanh Ca nháy mắt, một lần nữa thận trọng đánh giá hai người.
Chỉ thấy tay ngọc của Lãnh Vô Yên vuốt vuốt chén trà, vô cùng bình tĩnh hưởng thụ, mà Lý Vô Thường cúi đầu thấp xuống, mồ hôi phía sau lưng đã ướt sũng.
Tiêu Thanh Ca không khỏi gãi đầu một cái.
Hai người này...là bạn cũ thật sao?
Làm sao có cảm giác giống như. A...
Nhất là Lý lão tổ, quen hắn lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có thấy hắn khẩn trương như thế.
- Khụ khụ.
Lý Vô Thường hắng giọng một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười:
- Lãnh chưởng môn lần này đến đây, có việc muốn tìm lão phu sao?
Không có việc gì mà đến thì kiếm chuyện thì đúng là rảnh hơi.
Đối phương nhiều năm như vậy không có động đậy gì, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở bí địa của Lý gia, nhất định là có mục đích gì đó.