Triệt để hồn phi phách tán.
Mây đen tan hết, Tiểu Thiên Địa bình tĩnh lại.
Lý Vô Thường ngây người đứng ở một bên, ánh mắt có chút đăm đăm.
- Đây là, là tình huống gì?
Hắn đã chuẩn bị liều mạng.
- Kết quả là vừa rồi thần sứ còn đang phách lối vô hạn, trước mặt Lãnh Vô Yên lại như một con gà mặc nàng nắn bóp!
Lãnh chưởng môn, ngươi chơi cờ người… .
Lãnh Vô Yên hồi phục tinh thần nói:
- Hắn không phải thực sự chơi cờ người, chỉ là một tiểu lâu la mà thôi, bổn tọa cố ý đưa hắn đến, chính là muốn cướp đoạt trí nhớ của hắn, bằng phương thức này để thu được tin tức của thượng giới.
- Bọn họ là chức giám thị hạo thổ, bổn tọa làm sao không phải là giám thị bọn họ chứ?
Lý Vô Thường bối rối.
Đảo ngược giám thị?
Còn có loại hành động này sao?
Đầu tiên là để lộ kẽ hở, dụ dỗ người thượng giới ra tay trước, sau đó sẽ cướp đoạt ký ức, hủy thi diệt tích… . Nhìn dáng vẻ thuần thục của nàng, không chừng cũng đã ra tay giết ba thần sứ trước như vậy!
Lý Vô Thường trầm mặc một lát.
- Lãnh chưởng môn… .
- Ừm?
- Ngươi thật đáng sợ.
- …
Giới thiệu công pháp tu hành thần bí, đẩy ra sương mù dày đặc, giải khai cái bẫy động trời.
Nhìn lất đôi gò má thanh lệ vô song kia, trong ánh mắt Lý Vô Thường tràn đầy thán phục.
Ở nơi bị trận pháp giam cầm này, thiên đạo không hoàn chỉnh, có thể gắng gượng đột phá gông xiềng, trở tay đã miểu sát ‘Thần sát’.
Lãnh Vô Yên xác thực có thể xứng với danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất.
Tuy ngoài mặt đều là Đại Đế, nhưng thực lực của đối phương lại khiến cho hắn chỉ có thể suốt đời nhìn lên. Quá kinh khủng.
- Lãnh chưởng môn, lần này ngươi hung hãn xuất thủ, sẽ không bị người thượng giới trả thù chứ?
Lý Vô Thường không khỏi lo lắng.
Giám sát sứ tuy bị Lãnh Vô Yên miểu sát, nhưng tuyệt đối không phải là do giám sát sứ yếu, mà là Lãnh Vô Yên quá cường hãn. Một tiểu lâu la đã có thực lực như vậy, vậy chân chính Kỳ thủ sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
Sợ rằng trở tay là có thể làm cho hạo thổ nát bấy!
Lãnh Vô Yên lắc đầu nói:
- Ngươi không cần lo lắng, bổn tọa vừa rồi không chỉ chặt đứt sinh cơ của hắn, mà còn cưỡng ép phá hủy thần hồn của hắn, trong thiên địa từ đây không có người này. Trừ khi là đỉnh cấp Thần la xuất thủ, bằng không sẽ không có ai có thể ngược dòng tìm kiếm dấu vết, càng sẽ không thể tra ra được sự liên quan đến hạo thổ.
- Những tên thượng thần cao cao tại thương kia, nào có tâm tư để ý một con chó sống chết ở đâu?
Đừng nhìn những giám sát sứ ở hạo thổ diễu võ dương oai, nhưng ở thượng giới lại có địa vị rất thấp, chỉ là mấy tên lâu la dưới trướng Thần La ‘tạm thời làm việc’ mà thôi, chết tên này sẽ có tên khác đi thay.
Nàng xem qua ký ức của bốn giám sát sứ, đối với những chuyện này đã rõ như lòng bàn tay.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Vô Thường thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hắn rất tò mò với nội dung ký ức giám sát sứ, những hắn vẫn nhịn xuống, không dám hỏi nhiều. Có những việc không nên biết thì vẫn hơn.
Không nên hỏi tất nhiên sẽ không hỏi, hỏi cũng không làm gì.
Lúc này, Lãnh Vô Yên đột nhiên hỏi:
- Lý lão tổ, ngươi ở cảnh giới Phong Phơn bao lâu rồi?
Lý Vô Thường sầu não nói:
- Đã hơn hai trăm năm rồi.
Thiên phú có hạn.
Đây đã là cảnh giới tối cao của hắn.
Nếu không phải là có đại tạo hóa nào đó, phỏng chừng cả đời này sẽ vô pháp tiến thêm một bước.
Lãnh Vô Yên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cảnh giới này quả thực là rất thấp.
Lý Vô Thường:
- …
Muốn chê cũng đừng nói rõ như vậy chứ?
Cũng không thể trách ta a? Không phải ai cũng có thiên phú biến thái như ngươi và Dịch Thanh Lam…
- Nếu đã như vậy, bổn tọa sẽ giúp ngươi một tay.
- Hả?
Lý Vô Thường còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lãnh Vô Yên giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện mộtt ấm huyền phù và một viên quang cầu Sí Liệt. Bạch quang nhứt mắt khiến người ta run sợ, dường như ẩn chứa lực lượng nào đó rất siêu phàm.
- Đây là…
- Vừa rồi lúc bổn tọa sưu hồn tên kia, tiện tay xem xem cảm ngộ đại đạo của ahứn, đây cũng tính là thiên đạo pháp tắc hoàn chỉnh.
Lãnh Vô Yên đưa quang cầu tới trước mặt hắn:
- Hẳn là sẽ có ích cho ngươi.
- Đạo tắc hoàn chỉnh?! Cho, cho ta?
Lý Vô Thường nuốt một ngụm nước bọt, có điểm không thể tin được.
Lãnh Vô Yên không nói nhảm nhiều, trực tiếp đè quang cầu vào đầu của hắn. Oanh!
Hư khhông vang lên lôi minh.
Thiên hoa loại trụy, Địa Dũng Kim Liên, thiên âm đại đạo liên tục quanh quẩn ở bên tai.
Thân thể Lý Vô Thường lơ lửng giữa không trung, trong đầu dường như có một mặt trời, trong thất khíu bắn ra bạch quang chói mắt. Ước chừng nửa canh giờ, hắn mới chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Mở hai mắt ra, chẳng biết lúc nào, bản thân hắn đã rơi lệ đầy mặt.
- Nguyên lai đây mới là đại đạo?
Lý Vô Thường thất thần hồi lâu.
Lãnh Vô Yên nói ra:
- Là đạo tắc của giám sát sứ, chưa chắc đã phù hợp với ngươi, nhưng dùng một ít hẳn là không vấn đề.
- Dù không thể để ngươi trực tiếp nhập thánh, nhưng bước vào Nguyên Sơ cảnh hẳn là không có vấn đề.
Phù phù!
Lý Vô Thường trực tiếp quy trên mặt đất.