Thân là Giám Sát Sứ, chỉ có quyền giám sát, không được phép tùy tiện ra tay can thiệp vào thế sự ở trần gian, càng không thể để phàm nhân phát hiện ra sự tồn tại của bản thân mình.
Nếu không sẽ gây ra họa sát thân.
Người giám sát này nếu dám không kiêng nể gì mà hiện thân, hiển nhiên sẽ không để lại cho hai người một con đường sống.
- Ồn ào.
Lãnh Vô Yên thản nhiên thốt ra:
- Đã như vậy, vì sao ngươi còn chưa ra tay?
- À, nếu ngươi đã gấp gáp muốn chết như vậy, bản tôn liền tiễn ngươi một đoạn đường!
Ầm ầm!
Từ trong mây đen truyền đến tiếng sấm sét trầm thấp.
Trên mặt người biển mây cuồn cuộn, bỗng nhiên biến thành hình dạng một bộ đầu lâu.
- Hống!
Từ sâu trong hốc mắt Lôi Quang Thiểm sáng rực, miệng đầu lâu mở to như chậu máu, gào thét nhào tới phía hai người. Lý Vô Thường ánh mắt sắc bén, xung quanh người ngưng tụ thần quang, cả người vận sức chờ phát động.
Mặc dù thực lực hai bên chênh lệch, hắn vẫn không có một chút lùi bước, Lãnh Vô Yên sắc mặt lạnh nhạt, yên lặng đứng tại chỗ sẵn sàng chuẩn bị cùng đối phương liều mạng. Phanh!
Trước mắt tủy đầu chuẩn bị nuốt hai người vào trong, đột nhiên một âm thanh vang lên, động tác dừng lại giữa không trung.
- Oa?
Người giám sát nghi ngờ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy U Ảnh kia như xiềng xích quấn quanh người, giống như tấm lưới giăng giữa không trung, vững vàng giam cầm hắn tại chỗ. Người giám sát vận sức mạnh muốn thoát ra, nhưng thần lực vừa phát ra đã bị xiềng xích hút đi, bất luận có làm thế nào đều không thể tránh thoát được. Hắn vẫn còn đang luống cuống cảm thấy có chút không đúng.
- Ngươi, ngươi lại giở thủ đoạn gì?
Lãnh Vô Yên thở dài.
- Bổn tọa vừa mới nói, ngươi vẫn không hiểu, đến cuối cùng ai mới là kiến hôi.
Nàng nâng bàn tay nhỏ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm một cái.
Xiềng xích U Ảnh nháy mắt siết chặt.
Đầu lâu trong chốc lát liền vỡ nát, mây mù xung quanh cuồn cuộn tiêu tán, chậm rãi lộ ra một thân ảnh nhỏ nhắn. Là Chu Nho.
Thân hình thấp lùn, đầu to mắt chuột, tướng mạo xấu xí khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Lúc này đang bị dây xích trói gô, khóa lại vững vàng không thể động đậy.
- Ngươi vậy mà có thể áp chế Thần Khiếu của ta?
Chu Nho thần sắc hoảng loạn, không còn sót lại chút nào bộ dáng cả vú lấp miệng em vừa rồi. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin được.
Phàm nhân trước mặt này, thậm chí ngay cả sức đánh trả hắn cũng không có? Điều này sao có thể xảy ra?
Thấy trong mắt Lãnh Vô Yên hiện lên tia sát khí, Chu Nho trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Làm càn! Bản tôn chính là thần sứ Cửu Thiên, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Thần La nhất định sẽ đánh xuống Thần Phạt, giết hết toàn bộ các ngươi.
- Nếu bây giờ ngươi mở trói cho bản tôn, bản tôn ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!
- Ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Lãnh Vô Yên thần sắc trêu tức.
- Cửu Thiên thần sứ? Nói thật là dễ nghe, chỉ là một con chó mà Thần La nuôi thôi, giống như ngươi vậy người giám sát… ít nhất… có hơn trăm người, chết một hai kẻ, có ai sẽ để ý đâu?
Chu Nho nghe vậy liền sửng sốt:
- Làm sao ngươi biết?
Người giám sát là thay phiên cai quản, địa vị không cao, hơn nữa số lượng lại nhiều, chính hắn cũng không biết rõ có bao nhiêu người.
Lãnh Vô Yên cười nói:
- Đương nhiên là đồng liêu của ngươi nói cho ta biết.
- Đồng liêu?
Chu Nho cau mày:
- Ngươi đã gặp qua người giám sát khác?
Lãnh Vô Yên suy nghĩ một chút
- Ngươi hẳn là người thứ tư.
Chân mày Chu Nho nhíu chặt hơn.
Nữ nhân này đã từng gặp qua ba người giám sát khác rồi sao?
- Vậy bọn họ…
- Đều chết hết.
- Cái gì?!
Phía sau lưng Chu Nho lạnh toát, lông tơ trên người bỗng nhiên dựng thẳng lên.
- Ngươi, ngươi đã giết ba thần sứ?!
Trực giá mách bảo hắn, nữ nhân trước mắt nói không sai!
Da đầu Chu Nho muốn nổ tung.
Phàm nhân giết thần, đây chính là sự tình lớn trên thế gian.
Hắn mới đảm nhận vị trí người giám sát không lâu, vốn tưởng rằng đây là một việc thanh nhàn, không ngờ lại nguy hiểm đến tính mạng!
Đạo pháp quỷ dị, sâu không thấy đáy… Tại sao lại có người kinh khủng như vậy?! Hơn nữa đối phương lại thản nhiên nói cho hắn biết, có thể thấy người này đối với hắn đã có ý muốn giết!
Phòng tuyến tâm lý Chu Nho sụp đổ, mặt như màu đất, run giọng nói:
- Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn biết điều gì ta cũng đều có thể nói cho ngươi! Tiểu nhân tuyệt đối sẽ không giấu giếm, tuyệt đối sẽ không để Thần La phát hiện!
So với lúc nãy hắn kiêu căng như thế nào, bây giờ lại có bấy nhiêu hèn mọn. Lãnh Vô Yên gật đầu:
- Ngươi rất thức thời.
Chu Nho vẻ mặt cung kính mà cười:
- Đương nhiên, ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ phối hợp…
Lời còn chưa nói hết, Lãnh Vô Yên đã thản nhiên nói:
- Nhưng vấn đề là, bổn tọa không cần ngươi phối hợp.
- Ừm?
Chu Nho còn chưa kịp phản ứng, một ngón tay lạnh như băng đã điểm nhẹ vào giữa trán của hắn. Sưu Hồn!
Một lát sau.
Lãnh Vô Yên thu ngón tay lại.
Chu Nho hai mắt trắng dã, thất khiếu chảy máu, thân thể thỉnh thoảng run lên, đã triệt để mất đi ý thức. Lãnh Vô Yên chán ghét nhìn thoáng qua, tay vung lên, vệt sáng hiện lên, Chu Nho trực tiếp bị nghiền thành bụi bặm.