Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 836 - Chương 836. Chỉ Là Con Kiến Hôi, Còn Dám Thí Thần! (2)

Chương 836. Chỉ là con kiến hôi, còn dám thí thần! (2) Chương 836. Chỉ là con kiến hôi, còn dám thí thần! (2)

Sợ rằng Tu Hành Giả ở khắp thiên hạ sẽ hoài nghi nhân sinh!

- Thiên Địa là cục, chúng sinh là cờ, Thái Hư vô thường, như mơ mà lại như thật. Thế nhân đau khổ truy tìm đại đạo, nhưng trước mắt cũng chỉ là một ván cờ, toàn bộ kết cục đã được định sẵn.

Thần tình của Lý Vô Thường sa sút rõ rệt.

Nhưng sau đó lại khôi phục ngay lập tức, siết chặt nắm tay, mắt lộ ra hung quang.

- Nhưng ta không cam lòng!

Đối với loại đại năng như hắn mà nói, đáng sợ nhất không phải chết, mà là bị người khác an bài vận mệnh!

Muốn nghịch thiên cải mệnh, biện pháp duy nhất chính là nhảy ra khỏi bàn cờ, bằng không sẽ vĩnh viễn bị người chơi cờ điều khiển. Lý Vô Thường ngẩng đầu:

- Lãnh chưởng môn, ván cờ này có cách giải không?

- Không có.

Lãnh Vô Yên lắc đầu nói:

- Bọn chúng bố cục vạn năm, nhịp nhàng ăn khớp, nếu rút giây động rừng, muốn tìm kẽ hở, hầu như là chuyện không thể nào.

Sắc mặt của Lý Vô Thường tái nhợt, tuyệt vọng nói:

- Ngay cẩ ngươi cũng không có biện pháp? Vậy chẳng phải là chúng ta mãi mãi sẽ bị người khác điều khiển hay sao…

- Ai nói?

- Hả?

- Muốn phá ván cờ này, cũng không phải chỉ có con đường là đánh cờ, tại sao bổn tọa phải dựa theo quy tắc của bọn chúng mà hành sự?

- Ý của ngài là…

Lãnh Vô Yên cười cười.

- So với chơi cờ, bổn tọa am hiểu việc giết người hơn.

- Giết người?

Lý Vô Thường ngây ngẩn cả người.

Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:

- Nếu không có cách nào phá cục, vậy ta chỉ cần nhảy ra khỏi thiên địa này, đập nát bàn cờ này, giết sạch người chơi cờ, vậy không phải là giải quyết hết rồi hay sao?

Bên trong bí địa đang bị phong bế, đột nhiên thổi ra một trận Hàn Phong, Lý Vô Thường không khỏi rung mình một cái. Gió nổi lên.

Bông tuyết nhẹ như lỗng ngỗng hạ xuống, rất nhanh đã nhuộm trắng Tiểu Thiên địa này.

Chẳng biết lúc nào, nhánh mây đen trên không trung đã tụ lại, tầng mây chậm rãi chuyển động, ngưng tụ thành một khuôn mặt người!

Lý Vô Thường hoảng sợ nhìn kỹ không trung, mặt người mở hai con mắt ra, trong con ngươi bao la vạn tượng, uy áp kinh khủng khiến người ta cảm thấy run rẩy!

- Làm càn!

- Chỉ là một con kiến hôi, lại vọng tưởng thí thần?!

Thanh âm quanhh quẩn, đinh tai nhức óc.

Răng rắc!

Cả người của Lý Vô Thường đều run lên, một thân tu vi bây giờ đều vô tác dụng, chỉ có thể gượng một hơi thở chống lấy.

Trong lòng càng kinh hãi.

- Là Kỳ thủ!

- Bọn chúng đang thực sự nhìn trộm nhân gian!

Lãnh Vô Yên chắp hai tay sau lưng, đứng trong gió tuyết, nàng ngẩng đầu, nụ cười băng lãnh.

- Bắt được ngươi rồi.

Mặt người ngay lập tức sửng sốt:

- Cái gì?

Một giây kế tiếng, U Ánh trong nháy mắt lan tràn ở phía chân trời, cố gắng bóc khuôn mặt người trong mây đen lôi xuống!

- Ngươi… cũng tính là thần?

Ha!

Trong trời đất nhỏ bé tiếng gió rít gào.

Bầu trời mây đen vòng xoáy xoay tròn, dường như phủ kín cả bầu trời, trong không tản ra khí tức hoang mạc mù mịt, khiến cho người ta cảm thấy trở nên cực kỳ đơn độc nhỏ bé.

Cho dù Lý Vô Thường tu vi cao thâm thì trong lòng cũng không tránh khỏi dâng lên cảm giác vô lực. Khí tức quá mạnh mẽ.

Tu vi càng mạnh lại càng cảm nhận rõ ràng hơn sự áp bức của luồng khí này. Nó hoàn toàn là một cảm giác nghiền ép vạn vật.

- Cái này… . Chính là Kỳ thủ sao?

Lý Vô Thường cau mày.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thực lực đối phương vẫn vượt xa dự đoán của hắn. Lãnh Vô Yên ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt bất giác trở nên lạnh lẽo.

Chỉ thấy một vệt U Ảnh, chẳng biết từ lúc nào đã vươn lên trên những đám mây đen, giống như xiềng xích quấn quanh khuôn mặt người ở bên trong, cố gắng bóc nó ra từ trong mây đen.

Mặt người có chút kinh ngạc:

- Đây là phép thuật gì? Chỉ là một con kiến hôi ở hạ giới cư nhiên lại có thể nắm giữ loại sức mạnh như vậy?

Lãnh Vô Yên lắc đầu:

- Ngươi vẫn còn chưa hiểu đến cùng ai mới là con kiến hôi.

- Hanh, ăn nói ngông cuồng.

Mặt người bật cười một tiếng:

- Chỉ là một dân đen ở hạ giới, cái gì cũng đều không hoàn chỉnh, ngươi thật sự cho rằng với năng lực của mình có thể chống lại Thiên Đạo sao?

- Ai là thiên đạo? Ngươi sao?

- Đương nhiên

Khuôn mặt người hiện lên nét kiêu căng:

- Bản tôn chính là Cửu Thiên Tôn giả, là một trong các Giám Sát Sứ, nắm trong tay Đại Đạo Pháp Tắc, trong nháy mắt có thể lật biển Lục Trầm. Còn các ngươi, cùng lắm cũng chỉ là loại heo nuôi nhốt mà thôi.

Sắc mặt Lý Vô Thường u ám.

Đây chính là đại thiên thế giới, không ngờ lại bị xem là đang ở ngục giam, nhốt hoàn toàn bọn họ vào bên trong. Ngay lập tức, trong đầu liên tục xông lên cảm giác khuất nhục.

Hắn cắn chặt răng, lòng bàn tay siết chặt. Mặt người trên trời vẫn đang nói:

- Ngươi coi như có vài phần bản lĩnh, có thể đoán ra có Tỏa Long trận. Ngươi lần này tự làm bại lộ bản thân, ngươi đây là đang muốn dụ dỗ ta hiện thân?

- Quá ngây thơ rồi, ở trước mặt thần uy của bản tôn, ngươi căn bản không biết bản thân ngươi nhỏ bé yếu ớt đến mức nào.

- Có thể chết trong tay bản tôn, cũng coi như ngươi sống không uổng phí, đây là ta ban phước tự tay xử quyết một phàm nhân như ngươi.

Bình Luận (0)
Comment