Trách không được trước đây lúc chính ma đại chiến, Lãnh Vô Yên rõ ràng đã chuẩn bị thành sát thần, vậy mà vừa nhìn thấy Dịch Thanh Lam đã bình tĩnh lại.
Trách không được, ma nữ này không để ai vào trong mắt, nhưng hết lần này tới lần khác lại kính trọng Dịch Thanh Lam. Trách không được địa vị của nàng ở Thiên Xu viện lại siêu nhiên như vậy.
Nguyên lai Dịch Thanh Lam đã sớm nhập thánh!
- Trần Uẩn Đạo kia là một tên đạo sĩ mũi trâu, còn liếm mặt tự phong Thiên Hạ Đệ Nhất? Thực tế chỉ là một con kiến hôi!
Thần tình Lý Vô Thường toát lên vẻ nghiền ngẫm.
Lãnh Vô Yên và Dịch Thanh Lam thì không cần nói, hai vị Nữ Đế đột phá gông xiềng, ngạo thì quần hùng.
Theo sát phía sau là Đông Hải Sở Linh Xuyên, Thịnh tộc Vô Thượng Hoàng, cùng với Yêu tộc cùng dị tốc lánh đời… Trần Uẩn Đạo có thể là thiên hạ như trăm năm trước hay không cũng rất khó nói.
Lãnh Vô Yên lắc đầu, thâm ý nói:
- Trần Uẩn Đạo có thể có địa vị như ngày hôm nay, không hoàn toàn là dựa vào thực lực.
Thiên phú của Trần Uẩn Đạo tuy mạnh, nhưng còn chưa được gọi là tuyệt đỉnh thiên kiêu.
Sau khi đột phá Luân Hồi cảnh, thực lực lại một bước lên mây, lấy tốc độ kinh người chứng đạo xưng đế. Người sáng suốt đều biết là có mờ ám ở phía đằng sau.
Lý Vô Thường cũng không suy nghĩ nhiều, cười ha ha nói:
- Năm đó nếu không phải là nhị vị vô danh, hắn còn có thể xưng bá sao?
Hắn đối với lão đạo mũi trâu kia cũng không có cảm tình gì mấy.
Lãnh Vô Yên liếc mắt nhìn hắn:
- Như đã nói qua, năm đó kiêu căng nhất hẳn là ngươi nhỉ?
Lý Vô Thường sửng sốt:
- Hả?
Lãnh Vô Yên nhớ lại nói:
- Gọi là gì nhỉ… Ngục Tỏa Cuồng Long? Đắc tội nữ tu thiên hạ không nói, còn bị bổn tọa cùng Dịch Thanh Lam đồng thời truy sát, lại còn có thể sống đến bây giờ.
Vẻ mặt của nàng chân thành nói:
- Ngươi mới là Thiên Hạ Đệ Nhất.
Mặt mày Lý Vô Thường ửng đỏ, biểu tình xấu hổ…
- Ha ha... Ai cũng có tuổi trẻ khinh cuồng mà, Lãnh chưởng môn cũng đừng trêu đùa ta nữa.
Nhớ lại năm đó, hắn cảm thấy bản thân thật điên cuồng.
Lấy thực của hai vị Siêu Phàm Nhập Thánh, muốn giết hắn chỉ cần một kiếm mà thôi.
Nói cho cùng, các nàng chỉ muốn giáo huấn hắn mà thôi, căn bản không có sát tâm, nếu không phải như vậy, sợ rằng mười cái mạng của hắn cũng không còn. Lãnh Vô Yên híp đôi mắt phượng mỉm cười.
Ngay từ đầu nàng cũng không nghĩ đến, Lý Nhiên lại là hậu bối trong nhà của Lý Vô Thường.
- May mắn trước đây không hạ sát thủ, bằng không bây giờ bổn tọa cũng không thể cùng Nhiên Nhi thành sự…
Gò má Lãnh Vô Yên ửng đỏ, trong lòng cảm giác thật may mắn.
Lúc này, nàng lại chú ý thấy dáng dấp muốn nói lại thôi của Lý Vô Thường, lên tiếng nói:
- Lý lão tổ có ý kiến gì cứ nói đừng ngại.
Lý Vô Thường nhức đầu, ngượng ngùng nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là liên tới Tỏa Long đại trận, lão phu đúng là có hơi ngạc nhiên…
Lãnh Vô Yên hiểu rõ tâm ý của hắn:
- Ngươi muốn nhập thánh?
- Kỳ thật cũng không phải.
Lý Vô Thường tự giễu cười cười:
- Lão phu biết tự lượng sức mình, sau khi bước vào cảnh giới Phong Phơn, đến nay vẫn không thể tiến thêm nữa, đây đã là cực hạn của ta, còn cảnh giới cao hơn, ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Vậy ngươi…
- Tuy kiếp này không thể vào thánh, nhưng nếu có thể dòm ngó một tia Thiên Cơ, vậy cũng coi như là không còn gì luyến tiếc.
Từ trước đến nay, chỉ cần là Tu Hành Giả, đều hướng tới cái cảnh giới kia trong truyền thuyết, ngay cả bất đời như Lý Vô Thường cũng không ngoại lệ.
Lãnh Vô Yên trầm mặc một khắc, gật đầu nói:
- Bổn tọa có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cần nghĩ kĩ, ngươi có thể nhìn thấy Thiên Cơ, vậy Thiên Cơ cũng sẽ chú ý đến ngươi.
Một ít kẻ bên trên, một mực âm thầm dòm ngó hạo thổ.
Mạo muội bại lộ trong tầm mắt bọn họ, mặc dù là Đại Đế cũng sẽ có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.
Lý Vô Thường nghe thấy đương nhiên sẽ hiểu, nghiêm mặc nói:
- Sáng thụ đạo, chiều lâm vong cũng đáng.
Ngữ khí thản nhiên, nhãn thần kiên định.
- Tốt.
Lãnh Vô yên gật đầu.
- Đã như vậy, bổn tọa sẽ để cho ngươi xem một chút, cái gì gọi là Thiên Đạo chân chính.
Nàng nhẹ nâng tay phải, đưa ngón trỏ ra, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ ở giữa mi tâm của hắn.
Không khí an tĩnh, dường như không phát sinh việc gì.
Nhưng trong đầu Lý Vô Thường lại như đang nổ vang!
Cả người của hắn run run rẩy rẩy, dưới mí mắt đang đóng chặt, tròng mất đang chuyển động liên tục.
Sau một nén nhang.
Hai mắt của Lý Vô Thường bỗng nhiên mở ra, thần quang liên tục bắn ra.
Chỉ thấy con ngươi màu đen của Lý Vô Thường đã biến mất, ánh mắt chỉ còn lại tròng trắng. Trên tròng mắt có vô số đạo thần quang, sáng lạng như Tinh Hà, lại có phần phù du bụi bặm.
Qua một hồi lâu, thần quang dần dần tiêu tán, hai mắt rốt cuộc cũng khôi phhục bình thường. Lý Vô Thường ngây người đứng như pho tượng, đôi mắt vô hồn.
Lãnh Vô Yên thu ngón tay lại, thản nhiên nói:
- Xem hết chưa?
- Xem, xem được rồi.
Chân mày Lý Vô Thường run lên một cái, thấp giọng nói:
- Nguyên lại, đây mới gọi là Thiên Đạo?
Nếu như chân tướng này truyền ra, chắc chắn sẽ nhấc lên mưa to gió lớn!