Tôn trưởng lão chú ý tới tướng mạo của hắn, kinh ngạc nói:
- Lại là Long Tộc?
- Xem ra thế đạo này thực sự thay đổi, một Long Tộc cũng dám xuất hiện ở đây.
La Mông mũi ngửi một cái, nhíu mày:
- Vị này… . Ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi?
Người lão nô này tuy tướng mạo xa lạ, nhưng khí tức lại có chút quen thuộc khó hiểu.
Tôn trưởng lão cười nghiền ngẫm:
- Ngươi có phải từ Cực Tây Chi Địa đến đây? Tên Phong Ngọc Lân kia còn sống không?
La Mông sửng sốt:
- Ngươi biết tộc trưởng của chúng ta?
Phong Ngọc Long, nạp chủng Phong Long, là tộc trưởng đương nhiệm của Long Tộc.
Từ lúc toàn tộc trốn về phía sau Tử Vong Hắc Chiểu, đến nay đều chưa từng lộ diện trên thế gian, nhưng Lão Phụ này dường như hiểu rất rõ tộc trường. Tôn trưởng lão gật đầu:
- Đương nhiên, chúng ta là bạn cũ.
La Mông thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Ra là bằng hữu của tộc trưởng… xem ra chắc là an toàn.
Nhưng tộc trưởng có bằng hữu là nhân tộc từ bao giờ? Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua.
Tôn trưởng lão tiếp tục nói:
- Lần trước suýt chút nữa thì làm thịt hắn, đáng tiếc tốc độ Phong Long quá nhanh, cuối cùng chạy thoát rồi.
- Ừm???
- Làm thịt, làm thịt?
Nhìn thấy sắc mặt tiếc hận của ông ta, La Mông cười cứng đờ, giọng nói có chút khô khốc không thích hợp.
- Cái này không phải là bằng hữu, rõ ràng đây chính là cừu hận!
Chờ một chút.
La Mông da đầu tê rần.
- Ta nhớ ra rồi! Ngươi chính là Thí Long giả! Phó tộc trưởng chính là chết ở trong tay ngươi! Hai đoạn!
Trách không được hơi thở người này lại có chút quen thuộc như thế, trước đây nàng chính là người đuổi giết đến Hắc Chiểu, khiến Phó tộc trưởng biến thành bộ dáng thảm hại như vậy, ở trong lòng hắn còn để lại bóng ma không thể xóa tan cho đến tận bây giờ…
Lúc đó trong mắt đều bị che khuất bởi bầu trời Cự Đại Pháp Tướng, cũng không thể nhìn thấy tướng mạo chân chính của Tôn trưởng lão, không nghĩ đến lại là một lão phụ nhân bình thường không có gì khác lạ!
Tôn trưởng lão híp mắt cười nói:
- Lão thân vừa lúc thiếu đi một cây ba tong bằng xương rồng, còn đang suy tính có thời gian sẽ lại đi Hắc Chiểu một chuyến, không nghĩ tới bây giờ lại có người chủ động tìm đến cửa.
Ba tong bằng xương rồng?
Hung tàn như vậy?
La Mông chảy mồ hôi lạnh khắp trán, trong lòng muốn mắng chết lão tộc trưởng.
- Tên khốn Phong Ngọc Long, không muốn cho ta tới Bắc Địa, kết quả gặp lão nhân điên này.
- Sợ rằng lần này khó giữ được cái mạng nhỏ này!
Hồi tưởng lại thủ đoạn của Tôn trưởng lão, La Mông rùng mình một cái, cười giáo huấn:
- Ngài hiểu lầm rồi, thực ra ta chỉ đi ngang qua mà thôi, không quấy rầy ngài nữa, ta đi trước.
Nói xong quay người muốn chạy.
Chẳng biết từ khi nào, không khí biến dạng trở nên sền sệt kỳ dị, giống như bùn trong ao đầm không nhấc nổi chân.
La Mông chậm rãi quay đầu, bóng ma che mặt lại, Tôn trưởng lão đã đứng sau lưng hắn, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
- Tới cũng đã tới rồi, chớ đi vội như vậy.
- Tiền bối tha mạng.
La Mông sắc mặt trắng bệch, chân nhũn ra.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một âm thanh:
- Tôn trưởng lão, người làm gì ở đây vậy?
- Ừm?
Tôn trưởng lão quay đầu lại, chỉ thấy Lý Nhiên cùng Thương Lam Xuy Tuyết mang vẻ mặt tò mò nhìn nàng.
Nàng tùy ý nói:
- Không có gì, bắt được một con Thổ Long hoang dã mà thôi.
- Rồng … . hoang dã?
Lý Nhiên gãi đầu một cái.
Thứ đồ chơi này cũng có hoang dã sao?
La Mông nhìn thấy Thương Lam Xuy Tuyết phía sau, ánh mắt nhất thời sáng rực lên, lo lắng nói:
- Hoàng Long điện hạ cứu mạng, ta đến để tìm ngài!
- Tìm ta?
Thương Lam Xuy Tuyết sửng sốt.
Tôn trưởng lão hiếu kỳ nói:
- Làm sao, ngươi và Thập Long này có quen biết sao?
- Ta… .
Đối mặt với vị “Thí Long giả” trước mắt này, Thương Lam Xuy Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu như trống bỏi.
- Chưa thấy qua, không biết, ta không có quan hệ gì với hắn!
La Mông tuyệt vọng cúi thấp đầu xuống. Xong rồi!
Hoàng Long phủi sạch quan hệ cũng quá đáng sợ rồi.
Tôn trưởng lão gật đầu.
- Nếu không có quan hệ gì với ngươi, vậy lão thân sẽ không khách khí, vừa lúc dạo này đang cảm thấy thiếu một cây ba tong bằng xương rồng.
La Mông mặt xám như tro tàn.
Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, nữ nhân này tuyệt đối không nói giỡn.
Đây chính là người dùng tay xé Phó tộc trưởng, là một người tàn nhẫn, chuyện gì mà không làm được? Thương Lam Xuy Tuyết ngược lại không có cảm giác gì.
Nhân tộc và Long tộc vốn dĩ luôn đối lập, số Long tộc chết trong tay Nhân tộc cũng không phải là số ít, thế đạo này hoàn toàn là nói thực lực nắm tay không đủ, đã không còn gì để nói.
Chết thì cũng đã chết.
Thời khắc Tôn trưởng lão chuẩn bị bắt giữ La Mông, Lý Nhiên đột nhiên lên tiếng nói:
- Tôn trưởng lão chờ đã.
- Ừm?
La Mông bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt dấy lên một tia hy vọng.
Tôn trưởng lão nghi ngờ nói:
- Làm sao, Thánh Tử cũng coi trọng con rồng này rồi sao? Yên tâm, lão thân chỉ cần xương rồng, còn lại long cốt đều cho ngươi.
Long tộc cả người đều là báu vật.
Mặc dù giá trị Thổ Long không bằng Hoàng Long, nhưng xương cốt và miếng vảy lại là thứ kiên cố nhất. Dùng để luyện chế Phòng Ngự Pháp Bảo cũng không quá thích hợp.