Lý Nhiên lắc đầu:
- Phỏng chừng bọn họ đã bị diệt tộc.
- Cái gì?!
La Mông cả kinh, sau đó quả quyết nói:
- Không có khả năng! Ngao Nghiêm Ngặt sở hữu huyết mạch Thâm Uyên Long Tộc, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không có khả năng bị người ta diệt trừ đơn giản như vậy.
Lý Nhiên bình thản nói:
- Trước đó vài ngày ta đi qua Long Cung, bên trong dường như đã trải qua một trận đại chiến, chỉ còn lại đống đổ nát, đến một con rồng cũng không có. Hiện tại Long Cung đã sụp xuống, hoàn toàn hôi phi yên diệt.
- Cái này…
Sắc mặt La Mông mờ mịt. Hải Long Tộc thực sự đã bị tiêu diệt?
Tin tức này làm cho hắn trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được.
- Ta tìm được cái này ở trong long cung.
Lý Nhiên xòe bàn tay ra, một đoạn Băng Lam hỏa diễm hiện lên, hình thái giống như một đóa hoa sen.
Hỏa diễm như nước chảy bắt đầu khởi động, phảng phất cánh hoa đang không ngừng nở rộ nở rộ, ẩn chứa trong đó sức tàn phá cực kỳ kinh khủng.
- Thanh Liên Thánh Diễm?!
La Mông ánh mắt mở to. Sau đó chán nản co quắp trên mặt đất.
- Đây là Dị Hỏa sinh ra cùng với Ngao Nghiêm Ngặt, những người khác không có khả năng luyện hóa ra nó, trừ khi là...Hải Long Vương đã bỏ mình.
Nhìn xem.
Sự thực bày ra ở trước mắt, hắn không thể không chấp nhận.
- Chẳng lẽ tộc của ta thật sự sẽ diệt tuyệt?
Vốn là Di Tộc thế lực đơn bạc, bây giờ biết được Hải Long Vương nhất tộc đã bị huỷ diệt, La Mông không khỏi có loại cảm giác môi hở răng lạnh.
- Vấn đề cuối cùng.
Lý Nhiên thanh âm trầm thấp:
- Ngươi có nghe nói qua cánh đồng hoang huyết sắc?
- Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!
Tác việt, mong mọi người ghé qua.
- Cánh đồng hoang huyết sắc?
La Mông trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe nói qua, là ở Bắc Địa hay là Nam Cương?
Lý Nhiên nhíu mày.
Dựa theo giáo lý Thương Lam Xuy Tuyết, cánh đồng hoang huyết sắc là địa phận của Long Tộc, hẳn là ở bên trong Luân Hồi cảnh. Cũng chính là thượng giới trong truyền thuyết.
Vấn đề là làm sao có thể tự mình đi đến nơi được nói đến đó?
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong nghi thức Minh Huyết, hắn chạm vào Thương Lam Xuy Tuyết, sau lưng đeo Minh Văn, sau đó đã trực tiếp xuất hiện ở cánh đồng hoang huyết sắc.
Vốn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một hồi ảo giác, bây giờ nghĩ lại dường như có thể là không phải như vậy.
- Có chút cổ quái...
Lý Nhiên trầm ngâm.
Luân Hồi cảnh cùng hạo sĩ là hai thế giới khác nhau, chỉ có lúc làm giới môn mở ra mới có thể đi vào, chẳng lẽ Minh Văn kia có năng lực đặc thù gì hay sao?
Quay đầu nhìn về phía Thương Lam Xuy Tuyết.
Ánh mắt thiếu nữ Long Tộc khẽ chớp, vẻ mặt vô tội.
Lý Nhiên xoa nhẹ mi tâm:
- Quên đi, xem cái dáng vẻ ngơ ngác này, phỏng chừng hỏi cũng không biết.
Thương Lam Xuy Tuyết ở dưới sự nuôi dưỡng tích tụ của long khí, thực lực tăng lên rất nhanh, nhưng dù sao cũng mới vừa phá xác không lâu, chỉ cảm thấy huyết mạch hồi phục được một phần nhỏ.
Rất nhiều ký ức đều không trọn vẹn. Tạm thời là không thể trông cậy vào nổi.
- Cái kia....
Lúc này, La Mông cẩn thận đổi giọng nói:
- Ngài muốn hỏi gì ta cũng đã nói, người xem nếu không có vấn đề gì khác, tiểu nhân liền xin được cáo lui trước?
Nơi này một giây đồng hồ ta cũng không muốn ở lại.
Vừa tới Bắc Địa, liền gặp một Thí Long giả, một thiếu niên thuần hóa Hoàng Long, còn có một Nữ Đế kinh khủng chưa từng hiện thân.
- Thế giới Nhân tộc quá nguy hiểm, ta muốn trở về Hắc Chiểu!
Hiện tại có phải Hoàng Long hay không, La Mông cũng căn bản không hứng thú.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Xem trên mặt ngươi cũng thể hiện phối hợp như vậy, ta sẽ nói Tôn trưởng lão giữ lại cho ngươi một mạng.
- Đa tạ đại nhân!
La Mông cảm động đến rơi nước mắt.
Nếu không phải bị Ngũ Hoa buộc chặt, hắn đã dập đầu tạ một cái với Lý Nhiên.
- Thế nhưng…
Lý Nhiên tiếp tục nói:
- Ta còn có vấn đề vẫn chưa tìm được đáp án, phỏng chừng ngươi phải ở lại núi Huyền Linh này nghỉ ngơi mấy ngày.
- ....
Nụ cười La Mông cứng đờ. Còn muốn nghỉ ngơi mấy ngày?
Nghĩ đến ánh mắt hưng phấn của Tôn trưởng lão kia, hắn bất giác cảm thấy khí lạnh phủ sau lưng.
- Đại nhân!
La Mông còn muốn nói tiếp cái gì đó, Lý Nhiên vỗ tay một cái, hai đạo U Ảnh từ đâu hiện lên.
- Đưa hắn xuống.
- Vâng
Dưới áp giải của Ảnh Vệ, La Mông vẻ mặt đau khổ đi ra khỏi phòng.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, Thương Lam Xuy Tuyết hỏi:
- Phu quân, con rồng này ngươi dự định xử trí như thế nào?
Lý Nhiên tùy ý nói:
- Nếu như nói chuyện đàng hoàng, mấy ngày nữa sẽ thả hắn ra, còn nếu dám có ý đồ xấu gì... Giết!
- Ồ.
Thương Lam Xuy Tuyết từ chối cho ý kiến.
Lý Nhiên liếc mắt nhìn nàng:
- Ngươi thật sự đối với sự sống chết của đồng tộc giống như một chút cũng không để bụng?
Dù sao từ sau khi nàng phá xác, gặp phải một đệ tử đồng tộc, còn tưởng rằng nàng sẽ đến cầu tình. Thương Lam Xuy Tuyết hỏi ngược lại:
- Phu quân sẽ đi quan tâm sống chết của một người xa lạ sao?
Lý Nhiên lắc đầu:
- Không để bụng.
- Vậy được rồi.