- Ngươi dám hoài nghi ta? Ta thế nào ngươi lại không rõ? Đây là huyết mạch của đại ca! Ta trước đây mà không liều mạng che chở chỉ sợ đã bị nghiền nát rồi!
Thương Lam Nguyệt quay đầu hừ lạnh:
- Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Cái gì mà chả thay đổi đươc.
… .
- Ngươi dám nói không biết chuyện gì?
Thương Lam Vô Cực đúng là không có biện pháp, nhịn rồi lại nói:
- Được rồi, ta thừa nhận vài ngày trước có gặp một nhân tộc, nhưng chỉ gặp hắn có một lần lại cũng không sai hắn đi trộm trứng.
Thương Lam Nguyệt hoài nghi:
- Vậy sao phải gạt ta không dám nói:
- Thương Lam Vô Cực ủ rũ cúi đầu:
- Bởi vì mất thể diện lắm…
- Gì?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng, Thương Lam Vô Cực giơ ngón tay tạo thành một đạo ánh sáng.
- Quên đi, ngươi tự mình xem đi.
Thương Lam Nguyệt tò mò nhìn vào đạo ánh sáng. Trước mặt như hiện ra một bức tranh động, đây là ký ức của Thương Lam Vô Cực.
- Đây là…
Mắt Thương Lam Nguyệt trợn tròn.
Thứ nàng nhìn được làm cho đầu óc nàng ngẩn ra.
Chỉ thấy thiếu niên kia quanh người là Long Khí Chân Long, hoá thành một đạo ánh sáng vàng hình người! nổi bật dưới bầu trời đầy sao, nhìn như Chân Chủ Thánh Thần của Thiên Địa!
Nhưng cái này còn chưa làm nàng kiếp sợ.
Một cảnh kế tiếp, mới làm cho Thương Lam Nguyệt sụp đổ:
- Ngươi là Thương Lam Vô Cực đúng không?
- Sâu bọ… Quỳ xuống cho ta! Láo này!
Từng cái tát rơi trên mặt Thương Lam Vô Cực!
Mà hắn lại không thể phán kháng lấy một chút!
Ký ức kết thúc, Thương Lam Nguyệt dại ra, thật lâu mới lấy lại tinh thần. Thương Lam Vô Cực dù gì cũng là chủ của Long tộc, sự tồn tại tối cao trong Huyền Giới!
Thế mà bị một nhân tộc đè xuống đánh! Cái này cũng có sao?!
- Ca ca…
Thương Nguyệt gọi một tiếng khô khốc.
Mặt Thương Lam Vô Cực đỏ lên, biểu tình xấu hổ vô cùng.
- Ngươi bảo ta sao phải gạt ngươi chứ? Thật là mất mặt mũi! Được rồi, hắn làm gì ngươi?
- …
- Ta…
Thương Lam Nguyệt cúi đầu nắm tay, gò má đỏ lên.
Thấy nàng như vậy trong lòng Thương Lam Vô Cực có vô số đáp án.
Chả nhé muội muội bị tên kia… !
Hai người huynh muội bọn họ dù gì cũng là hoàng tộc trong long tộc, là những sinh vật mạnh nhất trong trời đất, thế mà bị một nhân tộc ức hiếp nói ra ai dám tin?
Thương Lam Vô Cực cau mày:
- Người kia rốt cuộc lai lịch như thế nào? Thân mang Long Khí Chân Long và sức mạnh tín ngưỡng, vô thanh vô thức đi rồi lại đến cứ như không tồn tại, lại không thể chạm vào, thật là cổ quái!
Thương Lam Nguyệt lắc đầu:
- Ta chỉ biết hắn tên ‘Lý Nhiên’.
- Lý Nhiên…
Thương Lam Vô Cực sờ cằm.
- Nhân tộc cường giả kia cũng họ Lý, chả lẽ là hậu bối của hắn? ha, xem ra cần phải đi hỏi thăm một chút thôi.
… …
Thương Lam Nguyệt rơi vào trầm tư.
Nàng luôn nghĩ việc này không đơn giản như vậy.
Trực giác bảo với nàng Lý Nhiên và quả trứng biến mất kia có mối quan hệ. Lúc này Thương Lam Vô Cực lại hỏi:
- Trừ chuyện đó ra, hắn có làm gì nữa không?
- Ừm…
Thương Lam Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hắn nói lần sau nhìn thấy người, sẽ vả miệng tiếp.
- …
Mặt Thương Lam Vô Cực hết đỏ lại trắng, lồng ngực phập phồng, vảy đen hiện lên cả gò má, hai lỗ mũi phun ra khói trắng.
- Tên khốn kiếp, lấn lướt quá đáng!
- Ta sớm muộn gì cũng giết được hắn!!
Hống!
Tiếng gầm giận dữ của Hắc Long vang lên trong không trung, cơ thể to lớn che khuất bầu trời. Nhóm Long tộc vừa bình thường lại giật mình một cái nữa.
Nhìn thân hình to lớn đang giận dữ kia, bọn họ lại nhũn cả chân ra, co quắp trên mặt đất, thần tình khổ sở.
- Nguyệt đại nhân vừa bình thường, tộc trưởng lại nổi điên?
- Vẫn chưa xong à!
… …
Núi Huyền Linh, đỉnh Lạc Sơn.
Lý Nhiên đã quay về phòng.
Lần này tới hoang nguyên huyết sắc, cũng không phải chỉ vì giả thần giả quỷ gì, mà quan trọng hơn là thử cái cách truyền tống này.
- Xem như ổn định.
Lúc hắn ở hoang nguyên huyết sắc thời gian ở đây cũng như ngừng lại.
Những khoảng thời gian đã trôi qua cũng sẽ bị một thế lực vô hình nào đó kéo trở về. Trừ chuyện đó ra hắn còn phát hiện quan trọng hơn.
- Lý Nhiên sờ tay lên ngực chậm rãi móc ra một thứ. Chính là chiếc chén lấy từ phòng Thương Nguyệt!
Đây không phải huyễn cảnh, cũng không phải xuyên không.
- Ta thực sự tới được hoang nguyên huyết sắc!
Ánh mắt Lý Nhiên vô cùng kinh ngạc.
Hắn sớm đã nhận ra hoang nguyên huyết sắc không phải là ảo giác, mà nó thực sự tồn tại. Nhưng hắn chỉ coi là linh hồn xuyên không còn thân xác vẫn ở lại chỗ này.
Nhưng hôm nay xem ra không giống vậy.
Hắn thật sự tới được chỗ khác! Điều này làm Lý Nhiên cũng nhất thời hoảng hốt.
- Ừm? Phu quân, chén trà này đặc biệt đó…
Thương Lam Xuy Tuyết quay đầu tò mò nhìn thứ trong tay hắn. Thần tình Lý Nhiên khẽ động.
- Có gì đặc biệt?
Thương Lam Xuy Tuyết thò mũi qua ngửi, nghẹo đầu nói:
- Có một loại khí tức rất thân thiết, hơn nữa còn có Chú ngữ của Long tộc.
- Chú ngữ?
- Đúng
Nàng đưa chén qua, trong miệng phun ra một dòng liệt hoả.
Tất cả linh khí đều tan ra dưới dòng lửa này nhưng cái chén lại không hề sao. Thuận tay ném cái chén một cái xuống đất.
Choảng một tiếng cái chén vỡ tan.