Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 847 - Chương 847. Lý Nhiên, Ngươi Lấn Lướt Quá Mức!

Chương 847. Lý Nhiên, ngươi lấn lướt quá mức! Chương 847. Lý Nhiên, ngươi lấn lướt quá mức!

Lý Nhiên cười cười.

- Mặc dù ta là nhân tộc nhưng ta cũng hiểu tộc của ngươi… Đơn giản mà nói thì ta không thuộc nơi này.

- Hả?

Thương Lam Nguyệt không hiểu:

- Lời này là ý gì?

Lý Nhiên buông tay.

- Nhất thời chưa giải thích được… Sao cứ mình ngươi hỏi, ta cũng muốn hỏi mấy câu.

- Ngươi nói đi.

Thương Lam Nguyệt cũng bớt cảm giác đề phòng.

Nhân tộc này tuy cuồng vọng, nhưng hình như không có ác ý.

- Ngươi tên là gì?

- Thương Lam Nguyệt.

- Quả nhiên họ Thương Lam, tên này do ai đặt cho ngươi?

- Cha ta… ngươi hỏi làm gì?

- Ta có thể nhìn Minh Văn sau lưng ngươi?

Mắt Lam Nguyệt loé lên, cắn răng nói:

- Loại giun dế như có gan nói lại lần nữa?!

- Minh Văn Long Tộc, chính là sự ràng buộc của huyết mạch, trừ các nhánh của long tộc ra cũng chỉ có bạn đời mới có tư cách chạm vào!

- Loại giun dế, ngươi đang làm nhục ta!

Nhìn thần tình của nàng, Lý Nhiên nhếch mép.

- Ta chỉ tuỳ tiện hỏi, không cho nhìn thì thôi, nổi giận vậy làm gì?

- Ta cũng đâu phải chưa nhìn qua…

Thương Lam Nguyệt cau mày:

- Ngươi nói cái gì?

- Không có gì.

Tuy con rồng này không làm gì được hắn, nhưng hắn cũng không muốn làm nàng tức giận.

- Đúng rồi, Thương Lam Vô Cực là gì với ngươi?

Thương Lam Nguyệt tức giận, nhưng vẫn trả lời.

- Là ca ca của ta.

- Vậy ngươi nói cho hắn biết, lần sau mà gặp lại hắn ta sẽ vả hắn một trận.

- … … Hả?

Thương Lam Nguyệt còn chưa phản ứng đã thấy hư không có một trận pháp vặn vẹo, thân hình Lý Nhiên dần dần trong suốt.

- Đến lúc phải đi rồi.

Lý Nhiên phất tay.

- Lần sau gặp lại nhé, Mẫu Long nóng tính.

- Nóng tính… Mẫu, Mẫu Long?

- Ngươi chết đi cho ta.

Thương Lam Nguyệt không kiềm được nữa, đấm một cái về phía cái mặt đang cười. Nắm đấm xuyên qua không khí.

Lý Nhiên biến mất tại chỗ.

Thương Lam Nguyệt thở hổn hển, trán nổi gân xanh.

- Tên khốn kiếp này rốt cuộc từ đâu ra?

- Lão nương sớm muộn cũng giết ngươi A..A..A..!

Oanh!

Ngân Long gầm lên, bay lên trời mây đen cuồn cuộn sấm chớp rền vang! Cả ngọn núi rung chuyển!

Mấy Long Tộc bên sườn núi thò đầu lên nhìn, thấy Ngân Long đang tức giận trên trời cũng rùng mình một cái.

- Nguyệt đại nhân làm sao thế?

- Không biết!

- Nhìn tình hình chắc lại muốn giết người!

Chính giữa tẩm cung.

Thương Lam Vô Cực đang tĩnh toạ cũng giật mình một cái.

Nhìn thấy Ngân Long trên không trung cũng gãi đầu một cái:

- Ai lại chọc vào nha đầu kia…

Trên hoang nguyên huyết sắc.

Mây đen vần vũ, mưa giông tầm tã, sấm chớp rền vang, Ngân Long bay trên bầu trời:

- Hống!

Tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Long Uy kiếp người làm cho cả đỉnh Sơn Đồ trầm xuống. Môn chúng Long tộc lạnh run người.

Long Lam lo lắng nói:

- Ai đi khuyên nhủ Nguyệt đại nhân đi vậy nhỡ đâu làm hỏng cả ngọn núi thì làm sao.

- Khuyên? Ai dám khuyên?

- Nếu muốn thì tự ngươi đi, ta không dám.

- Nhưng ta mới ba trăm tuổi, vẫn còn là trẻ con vậy không muốn chết sớm như vậy.

Dưới sự phẫn nộ của Lam Nguyệt, đến Thương Lam Vô Cực còn kiếp sợ. Nói gì đến môn chúng khác của Long tộc.

- Thôi thì cứ chờ một lúc vậy.

Long Lam giật mình thành thành thật thật ngậm miệng lại. Ai mà chẳng muốn sống?.

- Hống!

Mây đen như muốn xoắn nát hư không, Lam Nguyệt phát ra tiếng gầm giận dữ. Làm cho cả Hoàng Long rung lên, nàng từ trước tới giờ chưa có chịu sự khuất nhục như thế này. Vậy mà một nhân tộc dám khiêu khích nàng?

Hơn nữa còn đánh không trúng, còn nói cái gì… Quá uất ức!

- Nguyệt, được , dừng lại.

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Ngân Long dừng động tác lại. Mây đen cũng tản đi.

Môn chúng Long tộc ở dưới thở phào một hơi.

Thương Lam Vô Cực đứng dưới đám mây, vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Ai lại chọc ngươi?

Thương Lam Nguyệt biến thành hình người, con mắt băng lạnh hững hờ.

- Một nhân tộc.

- Nhân tộc?

Thương Lam Vô Cực nghi ngờ hỏi:

- Ngươi không phải vẫn luôn ở trên núi sao? Nhân tộc từ đâu ra?

Thương Lam Nguyệt cười lạnh:

- Vấn đề này ngươi đi mà hỏi hắn!

- Sao trên núi lại xuất hiện nhân tộc?

Thương Lam Vô Cực kinh ngạc thốt lên.

- Ngươi nhìn thấy người kia?

Sau đó phản ứng lại vội vàng câm miệng.

Bầu không khí an tĩnh lại.

Ánh mắt Thương Lam Nguyệt băng lạnh.

- Ca ca quả nhiên biết tên kia.

Thương Lam Vô Cực thần tình khó chịu, muốn nói mà lại thôi.

Nhìn thấy hắn như vậy Thương Lam Nguyệt khó chịu thấp giọng:

- Trách không được nhân tộc có thể tới được hoang nguyên huyết sắc, ta sớm đã nghĩ tới…

Thương Lam Vô Cực sửng sốt.

- Nghĩ tới cái gì?

- Hoang nguyên huyết sắc bị máu Thánh Long nhuộm đỏ, nhân tộc không thể bước vào, trừ phí, trừ phi được sự đồng ý của ca ca!

- Hả?

- Là ngươi cho phép hắn đi vào? Nhớ tới quả trứng bị mất tích lúc trước… Nực cười, ta còn đang đi tìm nội gián, hoá ra nội gián lớn nhất ngay bên cạnh!

- Hả?

- Hài tử của đại ca huyết mạch thuần khiết, ngươi lo lắng nàng ta thực lực mạnh mẽ tương lai sẽ là chủ của Long tộc, nên mới thông đồng với Nhân tộc trộm trứng đúng không?!

Thương Lam Nguyệt càng nói càng thấy có lý.

Một bộ mọi chuyện đã rõ.

Hơn nữa nhân tộc kia cũng nhắc đến hắn, chứng tỏ có quen Thương Lam Vô Cực!

- Đúng cái rắm!

Râu mép của Thương Lam Vô Cực tức đến run lên. Nói cái gì mà rối tinh rối mù vậy?

Bình Luận (0)
Comment