Trong lịch sử chưa nghe thấy ai có thể vượt cấp siêu phàm thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Có lẽ là có nhưng người đời không ai biết được.
Dịch Thanh Lam cũng như mò đá qua sông, tuy mạnh mẽ nhưng không có gì để so sánh nên không rõ bản thân đang ở đâu.
Lãnh Vô Yên nói:
- Bổn toạ thiếu chút thì quên, ngươi cũng không biết cảnh giới tiếp theo là gì.
Dịch Thanh Lam sửng sốt.
- Hả? chả nhẽ ngươi biết?
Lãnh Vô Yên không nói gì, phất tay ra một đoàn ánh sáng, hiện ra trước mặt nàng. Dịch Thanh Lam không chống cự lại để ánh sáng đi vào tâm trí mình.
Một lát sau thần tình của nàng bừng tỉnh.
- Thì ra là thế!
Dịch Thanh Lam thành khẩn nói:
- Đa tạ Lãnh chưởng môn, cái này thật sự có ích với bần đạo.
Ánh sáng này sau khi đi vào tâm trí đã phân chia các cấp bậc sau khi nhập thánh, đưa ra nhiều tin tức then chốt của thượng giới. Mặc dù không thể tăng thực lực nhưng có thể giải quyết thắc mắc trong lòng nàng.
Lãnh Vô Yên khoát tay.
- Đừng hiểu nhầm, ngươi bảo vệ Lý Nhiên là lời cảm tạ lớn nhất với Bổn toạ.
- Ngươi yên tâm..nhưng bần đạo vẫn có điều thắc mắc.
Dịch Thanh Lam nghi ngờ hỏi:
- Sao ngươi biết điều này?
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Ồ, ngươi quên rồi à, Bổn toạ giết bốn người quan sát thượng giới, tiện tay lấy thần trí của bọn họ luôn.
- ???
Vẻ mặt Dịch Thanh Lam hoang mang.
Giết bốn người quan sát thượng giới? Tiện tay lấy thần trí?
Nói ra cũng quá tuỳ tiền rồi!
Tuy người quan sát ở trên thượng giới địa vị thấp, nhưng đối với cường giả ở nhân gian cũng đã có sự khác biệt rất lớn, dưới sự trợ giúp của đạo tắc thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Thế mà Lãnh Vô Yên giết tới bốn người…
Dịch Thanh Lam nhịn không được hỏi:
- Lãnh chưởng môn, ngươi bây giờ rốt cuộc ở cảnh giới gì?
- Cảnh giới…
Lãnh Vô yên trầm ngâm một lát:
- Nói ra cũng khó, cách bổn toạ tu hành có chút đặc biệt, nhưng theo trí nhớ thì chắc là Thần Khiếu?
- Thần Khiếu?
Đồng tử Dịch Thanh Lam co rút.
Theo như trong thần trí nàng vừa biết thì hai chữ này ở vị trí nào. Biết Lạnh Vô Yên mạnh nhưng không nghĩ lại mạnh tới vậy!
Nàng trầm mặc một lúc lâu:
- Nếu không có việc gì bần đạo cũng không giữ người.
- À?
Lãnh Vô Yên sửng sốt.
- Mới vừa rồi còn đang nói chuyện vui vẻ sao đã hạ lệnh đuổi khách?
Dịch Thanh Lam quay đầu, âm thanh quật cường nhưng nhỏ:
- Bần đạo còn muốn bế quan tu hành!
Lãnh Vô Yên nghe xong thì khoé miệng vểnh lên.
- Hoà ra Dịch đạo trưởng không phục.
- Ha!
- Đúng rồi, dạo gần đây Nhiên Nghi bận gì vậy?
- Cái tên nghịch đồ kia… bận nuôi rồng!
- Hả?
…
- Thực lực của Long Tộc bắt nguồn từ huyết mạch, huyết mạch càng thuần thì thực lực càng cao.
- Nhưng muốn phát huy thực lực bản thân, ngoài Long Tức, và thiên phúc Long Uy ra, chủ yếu vẫn phải dựa vào ‘Long Chú’
Qua lời của Long Tổ để lại, sức mạnh huyết mạch sẽ giải phóng ra lực sát thương không gì sánh nổi.
Chú ngữ càng cường đạo thời gian niệm càng lâu, mà thuộc tính Long tộc không giống nhau nên truyền thừa cũng khác nhau.
Trong rừng cây, Thương Lam Xuy Tuyết đang nhìn Lý Nhiên nói:
- Phu quân huyết mạch cao quý, lại là bạn đời của ta, cho nên học Long Chú là chuyện dễ dàng với ngươi.
Nàng nâng bàn tay trắng nõn lên khẽ quát một tiếng.
Lòng bàn tay ngưng lại ánh sáng, một nhánh Kỳ Điểm đen nhánh bay ra, giống như một dải bụi nhỏ bé, căn bản không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Một lúc sau không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo, điểm đen không ngừng xoáy lại, trong giây lát hoá thành một luồng sáng. Một lực hút cực lớn không ngừng hút mọi thứ xoáy vào trong.
Chỉ ngắn ngủi vài giây đã hút được bao nhiêu cây cỏ trong vòng mười dặm.
Những muông thú đang trốn trong rừng tự nhiên thấy nơi mình đang đứng biến thành một bình nguyên bằng phẳng, không khỏi hoang mang hoảng loạn.
Lý Nhiên vỗ tay.
- Cũng tạm ổn, loại này khiến người ta khó lòng phòng bị.
Thương Lam Xuy Tuyết thu tay về.
- Phu quân thử đi.
- Được.
Lý Nhiên gật đầu, vương tay học theo.
- … .
Mọi thứ an tĩnh tới mức xấu hổ.
- Ha ha.
Thương Lam Xuy Tuyết hắng giọng an ủi:
- Phu quân đừng nản lòng, ta vừa dừng Long uy xong không khí xung quanh cũng có chút bị ảnh hưởng, chúng ta chuyển sang nơi khác xem…
Lời còn chưa nói xong liền thấy một cái bỏng phủ lên hai người. Thương Lam Xuy Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, cả người ngây dại.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu khoảng mấy trượng có một khối cầu màu đen to đùng.
Khối cầu này còn không ngừng to ra, như muốn hút cả người nàng vào, làm cho muông thú xung quanh run rẩy nằm bẹp xuống đất.
Thương Lam Xuy Tuyết tái mặt hô to.
- Phu quân dừng lại mau!
Thương Lam Xuy Tuyết khiếp sợ nhìn lại.
Khối cầu trên không trung càng lúc càng to, mới chỉ một phần nhỏ mà đã làm mặt đất rung chuyển.
Tiếng gió gào thét bên tai, khối cầu giống như cái lỗ đen hút mọi thứ.
Yêu thú đang kêu gào cũng bị hút hết vào, kể chả linh lực trong không khí. Thương Lam Xuy Tuyết nuốt nước bọt.
- Phu quân, mau dừng lại!
Khối hắc cầu ngày càng kinh người.
Nàng không dám nghĩ khi nó nổ sẽ có hậu quả ra sao! Đợi một lúc lại không thấy Lý Nhiên trả lời.
Thương Lam Xuy Tuyết quay đầu qua nhìn thì thấy thân hình hắn bay lên không, hai mắt biến thành màu tím không nhìn thấy con ngươi ở trong.