Thương Lam Vô Cực nhíu mày.
Thần niệm mạnh mẽ trong nháy mắt bao phủ toàn thành, bao quát tất cả phủ đệ bên trong Lý gia, không sót một khẽ hở. Ánh mắt Lý Hàn Y tức giận.
Đây là hành vi khiêu khích, nếu là người khác sớm đã chết tại chỗ.
Nhưng người này là Thương Lam Vô Cực.
Nếu làm ra chuyện gì sai sót Lý gia sẽ rơi vào vạn kiếp bất phúc. Lý Hàn Y cố giữ bình tĩnh.
Thương Lam Vô Cực gật đầu.
- Đúng là không ở, mà thôi nói với ngươi cũng được.
Hắn lấy một bức hoạ ra, đưa tới trước mặt Lý Hàn Y.
- Đây là Lý Nhiên, người của Lý gia đúng không?
- Hả?
Lý Hàn Y sửng sốt.
Không nghĩ tới đối phương tới đây để hỏi cái này.
- Lý gia ta đệ tử đông sao ta nhớ được từng người? Lại nói toàn bộ Huyền Giới đâu chỉ có mình chúng là là Lý gia.
Thương Lam Vô Cực nhíu mày:
- Đừng nói nhảm, trả lời vấn đề của ta! Ta hỏi một lần nữa, người trong tranh có phải là người của Lý gia, các ngươi không nói ta cho cả Lý gia chôn cùng!
- Ngươi!
Lý Hàn Y tức vô cùng.
Nhưng nhìn ánh mắt đối phương thì không dám nói gì.
Ánh mắt lạnh như băng làm cho tay chân hắn cứng ngắc run rẩy. Hiển nhiên Thương Lam Vô Cực không nói đùa!
Tộc trưởng không ở đây, lại cũng không ai đấu lại tên quái vật này, nhỡ chọc tức hắn thì… Lý Hàn Y suy nghĩ cuối cùng quyết định.
Hắn phẩy tay một cái.
Hư không mở ra, một cuộn Bạch Ngọc mở ra. Lý Hàn Y rót một tia hồn lực vào.
Xoạt!
Nhẹ một tiếng vang lên, bạch ngọc toả sáng, mở ra một đạo ánh sáng, phía trên viết chi chít tên.
Đây là tộc phổ của Lý Gia.
Từ đời thứ nhất cho đến này, cứ là tộc nhân sẽ đề ở trong này hết.
Lý Hàn Y nhắm mắt lại cảm ứng, sau đó lắc đầu:
- Không có người này!
Thương Lam Vô Cực đưa tay đoạt bạch ngọc.
Xác định đúng là không có, kể cả ném bức hoạ vào.
- Đưa bức hoạ này truyền ra ngoài ai có thể cung cấp thông tin sẽ thưởng long huyết. Nếu có người bắt được hắn ta sẽ trực tiếp cho một mảnh Long Lân.
Dứt lời bay lên không. Mây đen tiêu tan, ánh nắng lại rọi xuống đất.
Lý Hàn Y ngơ ngác tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần.
- Cứ vậy… là xong hả?
Vốn tưởng hôm nay không thoát được, không nhờ đối phương đi dễ như vậy. Nhìn bức hoạ trong tay, Lý Hàn Y không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
- Ngươi này rốt cuộc là ai?
- Huyết long, Long Lân… Người này là ai là Thương Lam Vô Cực không tiếc giá tìm được hắn.
Đối phương đưa cái giá cũng hậu hĩnh, đến Lý Hàn Y cũng động tâm. Nhưng lại được lý trí kéo lại.
Đến Thương Lam Vô Cực còn không có cách nào bắt được, vậy cũng không dễ tìm như vậy?
- Lý Nhiên…
Lý Hàn Y lẩm bẩm cái tên này.
Hắn không biết cái tên này rất nhanh vang dội khắp Huyền Giới. Trong vòng một ngày, Thương Lam Vô Cực đến thăm không ít gia tộc.
- Lý gia này là nơi cuối cùng, nhưng ở Huyền Giới đã gây ra sóng to gió lớn. Bức hoạ Lý Nhiên truyền khắp nơi.
Có thưởng lớn tất có người muốn làm.
Còn cái gì có thể sánh được bằng Long Lân, không ít người bắt đầu truy tìm Lý Nhiên là ai. Trong lúc nhất thời như thể ‘toàn dân phát lệnh truy nã’.
Hoang nguyên huyết sắc.
Chỗ bình đài ở đỉnh núi.
Những hòn đá đen nhánh thô to, chưa qua đánh bóng còn gập ghềnh. Tuy nhìn thấy tục nhưng lại có loại mỹ cảm mạnh mẽ.
Mười mấy con rồng to nhỏ khác nhau đang nằm ở đây, làm cho bề mặt bình đài nhìn sống động.
Bọn họ đều là thủ lĩnh của các tộc nhỏ trong hoang nguyên này.
- Đã xảy ra chuyện gì, tộc trưởng gấp đến mức gọi chúng ta tới đây?
Lên tiếng là một cự Long trắng muốt.
Thân thể thon dài mạnh mẽ, trên thân thuần một màu trắng. Là thủ lĩnh Vân Long, Phong Tòng Vân.
- Ai biết…
Viêm Long Diễm Cốt nằm một bên ngáp.
- Tối qua cày cấy cả đêm ở động Bích Thuỷ, vừa nhắm mắt thì bị gọi qua đây.
Phong Tòng Vân liếc hắn một cái.
- Tháng này mới được mười năm ngày ngươi đã ở Bích Thuỷ sáu lần, cẩn thận bị Mẫu Long kia ép khô!
- Không có cách nào, sức lực dồi dào.
Diễm Cốt dùng sức nện một cái vào lồng ngực, mảnh Long Lân bắt đầu cháy lên từng đợt.
- Ai bảo thân thể ta khoẻ quá.
- Thôi đi, không cần khoe khoang, ngươi gầy chả ra dạng gì.
- … Lão tử giảm béo không được à?
Hai ngươi nói chuyện tào lao một lúc, đột nhiên khí áp trầm xuống khiến người ta không thở nổi. Không khí yên tĩnh trở lại.
Chúng Long ngẩng đầu thì thấy một nam một nữ đang lơ lửng giữa không trung. Chính là Thương Lam Vô Cực và Thương Lam Nguyệt.
Bọn họ ở trong hình dạng con người so với Long Tộc thì như ngọn cỏ mà con mèo, nhưng khí thế vẫn sừng sững kinh người.
Những Long Tộc nằm bên dưới cũng cung kính kêu lên:
- Bái kiến tộc trưởng!
Thương Lam Vô Cực gật đầu.
- Đứng lên đi.
- Vâng.
Chúng Long ngẩng đầu.
- Hôm này gọi các ngươi tới là muốn tuyên bố một phát hiện trọng đại.
- Phát hiện trọng đại?
Đám Long tộc sửng sốt.
Với thực lực và địa vị của tộc trưởng thì còn chuyện gì để hắn phải trịnh trọng như vậy?
- Mấy ngày trước trong hoang nguyên huyết sắc có một chuyện kinh hoàng, mặc dù sẽ gây hoảng loạn nhưng ta vẫn cần phải cho các ngươi biết.
Diễm Cốt tò mò không nhìn được cao giọng hỏi:
- Tộc trưởng, đến cùng là chuyện gì?