Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 856 - Chương 856. Kế Hoạch Của Liễu Tầm Hoan, Tâm Tư Của Tần Như Yên! (2)

Chương 856. Kế hoạch của Liễu Tầm Hoan, tâm tư của Tần Như Yên! (2) Chương 856. Kế hoạch của Liễu Tầm Hoan, tâm tư của Tần Như Yên! (2)

Liễu Tầm Hoan thất giọng:

- Vi sư không có bản lĩnh gì, nhưng các đệ tử khác trong tông môn cũng cần phải có chỗ dựa.

Tần Như Yên ngẩn cả ngươi.

Nàng cũng không nghĩ tới đối phương có thể nghĩ ra được cái này.

Liễu Tầm Hoan không muốn đầy nàng đi chết, mà từ đầu tới cuối đang lo cho nàng? Nhìn thấy hắn thê lương như vậy, mắt Tần Như Yên cũng hơi cay cay.

Nàng quay đầu dụi mắt cười gượng:

- Sư tôn đừng nói nghiêm trọng vậy? dù loạn thế đến cũng không cần bi quan tới vậy chứ?

Chứ như hắn đang giao việc hậu sự vậy.

- Ngươi không hiểu, còn rất nhiều chuyện bí ẩn… Thôi có nói ngươi cũng không hiểu…

Liễu Tầm Hoan ngồi trên ghế khoát tay:

- Có đi U La Điện không tự ngươi quyết đi, vi sư lười để ý.

Tần Như Yên buông tay.

- Đệ tử không ý kiến gì, ngược lại phải xem Lãnh Vô Yên có đồng ý không.

Thư xin bái tông đã viết hơn mười bức, đối phương còn không thèm trả lời.

Cũng không thể tự ý xông vào sơn môn. Liễu Tầm Hoan xoa xoa mi tâm.

- Đây cũng là vấn đề…

- Báo!

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vào tiếng tên chấp sự.

- Khởi bẩn tông chủ có tông môn gửi thư.

- Hả? ai gửi?

- Bắc Địa, U La Điện!

- Ngươi nói gì? U La Điện?

Liễu Tầm Hoan dựng cả người lên, nhìn sang Tần Như Yên.

- Nhanh, nhanh đưa lên!

Liễu Tầm Hoan không đợi được ngọc giản đưa qua, vội vã làm linh chú để ngọc giản toả ra ánh sáng. Chỉ thấy trong không khí hiện lên vài chữ:

- Có thể.

- Đồng ý!

Liễu Tầm Hoan hưng phấn.

- Lãnh Vô Yên đồng ý cho chúng ta đến bái tông!

Bộ dạng này còn vui hơn so với đột phá tu vi.

- Ta có thể gặp Lý Nhiên hả?

Tần Như Yên không biết nghĩ ra cái gì, cả khuôn mặt đều ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh sóng nước.

- đồ xấu xa…

… .

Núi Lạc Tuyết.

Trong phòng, Thương Lam Xuy Tuyết đang ngồi nghiêm chỉnh, cả tấm lưng trắng nõn hiện lên ánh sáng vàng nhàn nhạt. Lý Nhiên ngồi sau lưng nàng, nhìn Văn Minh trước mặt.

Trải qua thời gian nghiền ngẫm hắn đại khái nắm được quy luật của ‘Truyền tống’.

Cứ hai mươi bốn canh giờ thì có thể dùng Minh Văn truyền tống một lần, có thể ở lại bên kia một khoảng thời gian là ba nén nhang, khoảng nửa canh giờ.

Nhưng đối với bên này thì chỉ như một cái nháy mắt, căn bản không nhìn ra thay đổi gì. Mà đích đến là phạm vi bên trong hoang nguyên huyết sắc.

- Không biết lần này lấy được cái gì về?

Lý Nhiên cũng không quan trọng mấy cái này lắm.

Dù có đen được gì về hay không cũng không sao, coi như đi du hí một chuyến. Dù sao cũng là đất của Long Tộc, làm gì có ai có thể đến chơi được.

- Thời gian cũng được rồi.

Lý Nhiên nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đụng vào Minh Văn. Giây tiếp theo trời đất quay cuồng!

Trên bầu trời Huyền Thiên phương bắc, thành Huyền Thiết.

Đài Diễn Võ, lão già tóc trắng không lên tiếng:

- Đài tinh Thái Thượng, ứng biến không dừng, trừ tà trảm yêu, bảo về thân mệnh.

- Trí tuệ thông thái, tâm thân an yên, tâm hồn vĩnh cửu, hồn phách tang khuynh…

Một đám đệ tử ngồi phía dưới.

Hai chân xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhanh nhạt như khói bao quanh mi tâm. Đó là chí hướng đại đạo cộng minh, có thể lãnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem mỗi cá nhân.

Trưởng lão truyền đạo không phải lúc nào cũng gặp được, phải nắm bắt cơ hội. Nhìn bọn họ chăm chú nghe như vậy, Lý Hàn Y cũng không dám thở mạnh.

- Lý gia ta lấy võ nhập đạo, không ngờ lưu lại toàn là đạo gia truyền thừa.

- Ai, huyết mạch khó cưỡng…

Lý Hàn Y lắc đầu, vừa định truyền đạo tiếp thì trong lòng giật mình một cái, lông tơ cả người dựng thẳng. Quay đầu nhìn thì thấy trên huyền thiết không biết từ bao giờ đã mây đen che kín.

Mây đen che kín cả ánh nắng, cả toà thành đang từ ngày hoá thành đêm.

Ầm ầm!

Trong những tầng mây tiếng sét đánh từng trận, chớp giật chiếu ra một bóng ngươi.

- Đây là?!

Lý Hàn Y hít một ngụm khí. Sát tinh vào tới đây vậy>

Các đệ tử nhận ra dị trạng, nhất thời Đài Diễn Võ loạn thành một đoàn.

- Ai đến!

- Dừng.

Trong hư không có bóng người bước ra, mấy tên chạy việc sợ quỳ trên mặt đất.

Thần tình Lý Hàn Y ngưng trọng.

- Lập tức cho bọn hắn ly khai, đồng thời truyền tin cho tộc trưởng, để hắn mau về thành Huyền Thiết.

- Vâng!

Tên chấp sự vung tay áo lên, gió lớn thổi bay cát bụi vào mặt các đệ tử.

- Trưởng lão cẩn thận.

Vừa dứt lời thì thấy người đứng trước mặt ngã xuống, hoá thành khói bụi.

Oanh!

Sét đánh nổ vang.

Trên trời như có một cột sáng chiếu xuống, người mặc áo bào đen từ từ bước ra. Khuôn mặt cương nghị, thần tình cao ngạo, đáy mắt ngạo nghễ nhìn xuống.

Lý Hàn Y đồng tử co lại.

Quả nhiên là hắn!

- Không có việc gì sao không lên Tam Điện, tộc trưởng Thương Lam tới đây là có việc gì?

Lý Hàn Y biểu tình bình tĩnh nhưng tay sau lưng đã nắm chặt.

Hắn biết rõ ngươi đứng trước mặt mạnh như thế nào.

Tộc trưởng có đích thân ra mặt cũng chưa chắc ngăn được, huống chi tộc trưởng còn không ở đây… Ánh mắt Lý Hàn Y lộ ra tia lo lắng.

Thương Lam Vô Cực đi tới trước mặt hắn

- Tộc trưởng của các ngươi đâu? Gọi hắn ra đây.

Giọng nói uy nghiêm khó cưỡng.

Lý Hàn Ý lắc đầu:

- Tộc trưởng không ở Nam Thiên, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ chuyển lời.

- Không ở?

Bình Luận (0)
Comment