Nàng chắp tay nói:
- Lãnh chưởng môn nói đùa rồi, sư tôn vẫn luôn muốn cùng ngài ngồi xuống đàm đạo, chỉ là lần này có việc khác, Lãnh chưởng môn chớ nên trách tội.
Lãnh Vô Yên khoác khoác tay:
- Tính cách của sư phụ ngươi, bổn tọa hiểu rõ nhất, ngươi cũng không cần kiếm cớ giúp.
Tần Như Yên cười cười xấu hổ.
- Ngươi nghìn dặm xa xôi tới đây, vậy ở lại thêm Huyền Linh sơn mấy ngày đi, Nhiên nhi…
- Đệ tử ở đây.
- Trong khoảng thời gian này, Tần Thánh Nữ sẽ giao cho ngươi, bình thường giúp ta chiếu cố nàng, không được vô lễ.
- Rõ.
Lý Nhiên gật đầu.
Tần Như Yên nghe vậy, nhất thời nói:
- Vậy phiền Lý thánh tử.
Lý Nhiên cũng cười cười:
- Tần Thánh Nữ quá khách khí rồi.
Vừa dứt lời, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm của Lãnh Vô Yên:
- Ngươi nên làm việc có chừng mực cho bổn tọa, việc không thể chiếu cố thì không được làm loạn!
- … Đã hiểu.
Lý Nhiên dở khóc dở cười.
Vẫn là như trước, sư tôn vẫn thích ăn giấm chua a.
- Đúng rồi, sư tôn, gần đây đệ tử vừa đột phá.
- Đột phá?
Lãnh Vô Yên liếc mắt nhìn kỹ Lý Nhiên, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc:
- Hơi thở này của ngươi… Ngươi đã đột phá Hợp Đạo rồi sao?
Lúc nàng rời khỏi tông môn, rõ ràng hắn vẫn là cảnh giới Phân Thần! Vừa mới đi mấy ngày, vậy mà đã đột phá lên Hợp Đạo rồi?
Dù cho thiên phú như Lãnh Vô Yên, cũng không thể nào hiểu được loại tốc độ tu hành àny.
- Cho dù là thiên phú cấp Thánh Phẩm cũng không thể khoa Trương như vậy a?
Trong lúc nhất thời, Lãnh Vô Yên hơi ngây người một chút.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Cơ duyên xảo hợp mà thôi, sư tôn không cần kinh hãi… Chỉ là đệ tử vừa mới độ phá, tu vi vẫn chưa ổn định, muốn mời sư tôn hỗ trợ một chút.
- Tu vi bất ổn?
Chân mày Lãnh Vô Yên nhíu lại thật sâu, nắm cổ tay của hắn dò xét một phen.
- Tu vi này của ngươi vững như bàn thạch, đã xem như là Hợp Đạo tiểu thành, không ổn chỗ nào?
Lý Nhiên cười cười, không nói gì.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Lãnh Vô Yên đột nhiên phản ứng lại, vừa rồi còn lạnh nhạt mà bây giờ đã đỏ như con tôm luộc.
- Ngươi, cái tên nghịch đồ!
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Vô Yên đỏ lên.
Tất nhiên nàng hiểu rõ ý của Lý Nhiên.
Mặc dù hai người đã sớm xác định quan hệ, nhưng vẫn không bước ra một bước cuối cùng. Cũng không phải do nàng không muốn, mà là do tu vi của Lý Nhiên quá thấp.
Với thực lực của Lãnh Vô Yên, chỉ cần sơ sẩy để lộ ra một ít đạo tu, đều sẽ mang đến đả kích có tính hủy diệt đối với hắn.
Bình thường nàng còn có thể khống chế chính mình, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất… Vì vậy nàng liền định ra cho Lý Nhiên một ‘mục tiêu nhỏ’.
Đột phá Hợp Đạo.
Lý Nhiên vốn có huyết mạch của Huyết Ma Đế, cường độ thân thể đủ để nghiền ép các võ tu cùng cảnh giới, sau khi Hợp Đạo thì thần hồn sẽ dung hợp cùng đại đạo, tất nhiên hệ số an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.
Nhưng tóm lại vẫn có nguy hiểm.
Vốn dĩ Lãnh Vô Yên nghĩ rằng hắn muốn Hợp Đạo thành công, cũng phải tốn ít nhất một năm rưỡi nữa, dù sao đây cũng là ngưỡng cửa cao nhất chỉ sau Đế cấp mà.
Không nghĩ đến chỉ có vài ngày, hắn đã đột phá thành công!
- Nhưng Bổn Tọa còn chưa chuẩn bị tâm lý xong…
Gò má Lãnh Vô Yên ửng đỏ, trái tim căng thẳng như muốn nhảy ra ngoài.
Lý Nhiên thấy nàng không đáp lời, không khỏi nhíu mày một cái:
– Chẳng lẽ sư tôn không muốn sao?
Lãnh Vô Yên quay đầu lại, bối rối nói:
- Bổn Tọa nói không muốn khi nào?
- Vậy ngươi còn đợi gì nữa?
- Ngay, ngay bây giờ?!
Lãnh Vô Yên như kẻ trộm nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói:
- Bây giờ không được, ở đây nhiều người như vậy… Ngươi muốn sau này Bổn Tọa phải làm người như thế nào?
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi trong lòng của nàng, Lý Nhiên cố nhịn cười, nói:
- Vậy lúc nào thì mới được?
- Vậy thì chờ đến đêm…
Lãnh Vô Yên mới nói được nửa câu, nhìn thấy bộ dạng mỉm cười của hắn, đột nhiên phản ứng lại.
- Giỏi lắm, tên nghịch đồ nhà ngươi, dám trêu đùa Bổn Tọa cơ à!
Nàng đưa tay nhéo lỗ tai của Lý Nhiên, gò má trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng.
- Ặc, đau đau đau!
Lý Nhiên hít sâu một hơi.
- Sư tôn hiểu lầm rồi, ta hỏi nghiêm túc mà!
- Vậy càng không được!
Nhìn thấy hắn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, Lãnh Vô Yên hừ một tiếng buông tay ra.
Lý Nhiên xoa lỗ tai, nhỏ giọng thì thầm:
- Sư tôn nói không giữ lời, như vậy không phải là bắt nạt người thành thật sao?
- Ngươi nói gì?
Lãnh Vô Yên bị chọc tức đến nỗi bật cười:
- Nếu ngươi là người thành thật, vậy thiên hạ này sẽ không có người nói dối! Hơn nữa, Bổn Tọa nói không giữ lời khi nào?
Lý Nhiên tức giận bất bình nói:
- Sư tôn tự nói mà, nói chỉ cần ta đột phá Hợp Đạo sẽ cùng ta… Ưm!
Lãnh Vô Yên vội vàng nhấc tay che miệng hắn lại, gương mặt xinh đẹp gần như đỏ bừng:
- Nói nhỏ chút, ngươi muốn chết à!
- Bổn, Bổn Tọa cũng đâu có từ chối, ngươi gấp gáp làm gì? Dù sao cũng phải đợi đến lúc thích hợp chứ?
Lý Nhiên nghe thế hai mắt liền sáng lên:
- Vậy là sư tôn đồng ý rồi?
Lãnh Vô Yên ngượng ngùng quay đầu qua:
- Cái tên này, chẳng lẽ trong đầu ngươi chỉ có mấy chuyện này sao?