Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 887 - Chương 887. Sư Tôn, Ta Rất Nhớ Ngươi!

Chương 887. Sư tôn, ta rất nhớ ngươi! Chương 887. Sư tôn, ta rất nhớ ngươi!

Thân thể Lý Nhiên cứng đờ, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại.

- Sư tôn?!

Lý Nhiên xoay người sang sau lưng.

Chỉ thấy đứng sau lưng hắn là một cô gái khoác bộ áo bào trắng.

Mặc cho áo bào rất lớn, vẫn không thể che giấu được vóc người băng cơ ngạo cốt của nàng, giữu hai hàng lông màu còn mang theo vẻ lãnh nhạt và xa lánh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Nhiên vẫn là quang mang rực rỡ.

- Sư tôn?

Lý Nhiên giật giật cuống học, lăng lăng nhìn lấy nàng.

Lãnh Vô Yên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Ngươi không không lo tu luyên, ở chỗ này… làm gì?

Lời còn chưa nói hết, cả cơ thể đã bị Lý Nhiên ôm trọn.

Lý Nhiên ôm trọn nàng, thấp giọng nói:

- Sư tôn, ta rất nhớ ngươi.

Gương mặt Lãnh Vô Yên đỏ ửng, giả vờ trấn định nói:

- Bổn tọa mới đi vài ngài thôi mà, nhìn bộ dáng này của ngươi, còn có tiền đồ không hả?

Tuy lời nói vậy, nhưng khóe miệng lại không ngừng nhếc lên.

Từ đáy máy tỏa ra vẻ hoan hỉ. Một ngày không thấy, như cách bat hu.

Nàng vừa làm xong sự vụ đã chạy đến đây, một khắc cũng không dừng lại, chính vì có thể sớm ngày được thấy Lý Nhiên.

Lý Nhiên lắc đầu:

- Từ trước đến nay thì đệ tử vẫn không có tiền đò, sư tôn là người hiểu rõ nhất mới hiểu.

- Phốc!

Lãnh Vô Yên cười lên một cái, nhẹ nhàng tựa ở trong ngực hắn:

- Hừ, cái tên này, da mặt vẫn dày như vậy.

- Chẳng lẽ sư tôn không thích?

- … Thích.

Hai người ôm lấy gắt gao, trong không khí chưa đầy vẻ nhộn nhịp và ngọt ngào.

Lúc này, Lãnh VÔ Yên mới đột nhiên cảm giác có chỗ không đúng.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba cô nương đang đứng bên cạnh, đang trợn mắt hốc mồm nhìn bọnhọ. Biểu tình hiển nhiên rất chấn động, thiếu chút nữa là cằm đã rơi xuống đất.

Lãnh Vô Yên vội vàng rời khỏi vòng tay của Lý Nhiên, đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.

Vừa rồi, trong đáy mắt của nàng chỉ có Lý Nhiên, lại không nhận ra được sự tồn tịa của những người khác.

Vẻ mặt Lý Nhiên tỏ rõ sự mờ mịt:

- Sư tôn, sao vậy?

Lãnh Vô Yên lên tiếng như muỗi kêu:

- Nói nhỏ chút, có những người khác ở đây…

Lý Nhiên phục hồi lại tinh thần, lúng túng hắng giọng một cái:

- Được, được, lâu rồi không gặp sư phụ, đệ tử có hơi quá khích… Sư đồ ôm nhau một cái, hẳn là chuyện rất bình thường, đúng không?

Lãnh Vô Yên cúi đầu, hai bên tai như có lửa thiêu đốt, đều đỏ cả lên.

Cách đó không xa, Tần Như Yên giật giật cuống họng, thận trọng nói:

- Kia là Lãnh chưởng môn?

Thẩm Thấm gật đầu:

- Không sai.

- Nàng… Và Lý Nhiên, quan hệ vẫn luôn như vậy sao?

- Ách, chắc là vậy…

Chân mày Tần Như Yên nhíu lại một cái.

Luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm…

Thương Lam Xuy Tuyết im lặng lui về phía sau hai bước.

Bên trong con ngươi thuần khiết hiện lên một tia sợ hãi cùng kính nể.

Nữ nhân đột nhiên xuất hiện này khủng bố tới cỡ nào chứ, nàng có thể rõ ràng được sự cường đại cường đại của nữ nhân này, lúc nàng vẫn còn là Long Đản, Lãnh Vô Yên đã tạo ra một ấn tượng khó mà xóa nhòa cho nàngl.

Chỉ có Thẩm Nịnh hoan hô một tiếng:

- Sư phụ!

Sau đó từ trong lòng Thẩm Thấm nhảy ra, bật bật nhảy nhảy về phía Lãnh Vô Yên.

- Sư phụ, ngươi đi đâu mấy ngày nay? Ta rất nhớ ngươi!

Thẩm Nịnh ôm lấy bắp đùi của Lãnh Vô Yên mà làm nũng.

Lãnh Vô Yên xoa xoa cái ót của nàng, buồn cười nói:

- Tiểu nha đầu nhà ngươi, cái miệng nhỏ này vẫn ngọt như vậy, cũng không biết là học của ai.

Lúc nói chuyện còn trắng trợn liếc Lý Nhiên một cái.

Trong nháy mắt, dáng dấp oán trách kiều mỵ kia khiến cho trăm hoa đua nở, trái tim Lý Nhiên nhất thời kịch liệt rung động. Nếu không phải là bên cạnh còn những cô nương khác, chỉ sợ hắn đã sớm lộ rõ bản chất.

Mấy vị cô nương kia cũng bắt đầu tiến lại gần Lãnh Vô Yên.

Tần Như Yên bái nàng một cái, nói:

- Đệ tử Hợp Hoang Tông, Tần Như Yên, bái kiến Lãnh Chương Môn.

Thái độ thập phần cung kính.

Vị trước mắt này không chỉ là chưởng môn U La Điện, còn là cường giả mạnh nhất đương đại. Dù cho sư tôn của nàng tới đây cũng phải tỏ ra kính nể và tôn trọng.

Thần sắc Lãnh Vô Yên khôi phục như thường, hơi hơi gật đầu:

- Tần Thánh Nữ khách khí.

Lúc này Tần Như Yên mới dám ngẩng đầu lên.

Nhìn dung nhan khuynh thành của đối phương, trong lòng không khỏi thán phục:

- Dáng dấp của Lãnh chưởng môn thật là quá khunh thành!

Khuôn mặt tỏa ánh bình minh, hàm răng toái ngọc, mặt mày như họa, dường như là từ trong tranh đi ra. Như đã nói qua, nữ nhân bên cạnh Lý Nhiên, dường như đều là tuyệt sắc giai nhân.

Ngoại trừ một vài hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài, chỉ riêng mấy vị sư tôn đã là mỹ nhân tuyệt thế.

- Chẳng lẽ tiểu tử này có lực hấp dẫn gì đối với mỹ nhân sao?

Tần Như Yên suy nghĩ mien man.

Lãnh Vô Yên nói:

- Tần Thánh Nữ tới một mình sao? Sư tôn ngươi đâu?

Tần Như Yên nhức đầu nói:

- Sư tôn, ngài ấy có chút việc, đã về trước.

- Có việc?

Lãnh Vô Yên lắc đầu nói:

- Lấy tính cách sợ chết của Liễu Tam Hoan, không phải là sợ chạm mặt bổn tọa đấy chứ?

- …

Tuy nội tâm Tần Như Yên rất tán thành, nhưng dù sao đó cũng là sư tôn của nàng, là đại biểu cho bộ mặt của Hợp Hoan Tông, nàng vẫn còn muốn giữ lại một chút thể diện cho tông môn…

Bình Luận (0)
Comment