Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 900 - Chương 900. Lý Thánh Tử Cực Khổ! (2)

Chương 900. Lý Thánh Tử cực khổ! (2) Chương 900. Lý Thánh Tử cực khổ! (2)

Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Cơm có thể ăn bậy, không thể nói lung tung được! Tông ta có văn bản lệnh cấm rõ ràng, Thánh Tử lại là đệ tử chưởng môn thương yêu nhất, nếu ngươi dám truyền ra tin nhảm gì, hừ hừ... Đừng trách lão thân không nhắc nhở ngươi!

Nhị Trưởng Lão phản ứng kịp, sắc mặt nhất thời trắng nhợt.

Với mức độ cưng chiều của chưởng môn đối với Thánh Tử, cho dù là vi phạm lệnh cấm, chưởng môn cũng tuyệt đối sẽ đè chuyện đó xuống. Mà cách giải quyết vấn đề nhanh nhất chính là xử lý hết người nói ra vấn đề!

mồ hôi lạnh chảy ròng ròng Sau lưng Nhị Trưởng Lão, lắc đầu nguầy nguậy.

- Ta không nói gì hết, Tôn trưởng lão ngài có thể làm chứng cho ta!

- Hừ, quản tốt miệng của ngươi!

- Biết, đã biết!

Nhị Trưởng Lão cũng không ăn cơm được, hoảng hốt đứng dậy rời đi. Tôn trưởng lão lắc đầu, yên lặng thở dài một cái.

- Thánh Tử vì đại kế của tông môn, một người đối phó ba vị thiên kiêu, lão thân không giúp được gì, chỉ có thể tận lực giúp hắn ổn định cục diện.

- Ai~, Thánh Tử thực sự quá vất vả...

Huyền Giới, Tây Bắc U Thiên.

Gió lạnh rít gào, mây đen che trời, quanh năm sương đen bao phủ ngay cả ánh nắng cũng không thể xuyên thấu.

Đất đai khô cằn, mặt đất nứt nẻ, ánh mắt nhìn không quá mười thước, vực sâu đen thẳm giống như đưa tay không thấy được năm ngón. Lạnh lẽo, tĩnh mịch.

Trong đó đột nhiên có bóng người ghé qua, nhưng phần lớn đều là không khí trầm lặng, không có một dấu hiệu sống.

Mà trên đám sương đen, một ngôi miếu vàng lóng lánh sừng sững trong mây, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Cảnh tượng thần thánh trang nghiêm này đối lập hoàn toàn với sự dơ bẩn phía dưới.

Bên trong ngôi miếu, một pho tượng thếp vàng đứng lặng. Đây là một pho tượng Di Lặc.

Mặc trang phục Bồ Tát, hai chân ngồi khoanh lại, tay phải đỡ gò má, hở ngực lộ bụng, nụ cười hiền hòa.

Rõ ràng là một dáng vẻ trang nghiêm, nhưng khóe miệng có vết máu nhàn nhạt khiến nó trông thật quỷ dị. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

- Khởi bẩm Thần La, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo!

Pho tượng chậm rãi chuyển động đầu nhìn ra ngoài cửa.

- Vào đi.

Giọng nói non nớt như con nít.

Một nam tử gầy tong như cây tre bước nhanh đến, quỳ phịch trên mặt đất.

- Tiểu nhân Mông Dã, Giám Sát sứ Tây Bắc U Thiên, tham kiến Thần La đại nhân.

- Đứng lên đi.

- Tạ đại nhân.

Mông Dã đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu thấp xuống, dường như không dám nhìn thẳng mặt Di Lặc.

- Nói đi, tìm bản tôn có chuyện gì.

- Là chuyện liên quan tới hạ giới...

- Hạ giới?

Nụ cười Di Lặc không thay đổi.

- Hạ giới làm sao?

Mông Dã nói:

- Gần đây tiểu nhân nhận thấy, số lượng giám sát sứ dường như bất thường, có vài tên giám sát sứ mất tích không rõ lý do, đến nay cũng tìm không ra bất kỳ tung tích nào, đoán chừng là đã bị sát hại!

- Liền vì chuyện này?

Di Lặc cười híp mắt nói:

- Số lượng giám sát sứ cụ thể, đến bản tôn cũng không biết rõ ràng, dù sao chỉ là một đám bướm kiến mà thôi, chết đi mấy con thì thế nào?

Sắc mặt Mông Dã trắng nhợt, nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Nếu như bình thường, tiểu nhân cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày trước đây giám sát sứ mới điều nhiệm cũng đột ngột mất tích, hơn nữa còn mất tích khi đang giám sát hạ giới!

Di Lặc hơi nghiêng đầu.

- Ý ngươi là…

Mông Dã nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

- Tiểu nhân nghi ngờ, ở hạ giới có người phát hiện sự hiện hữu của chúng ta, đồng thời đang âm thầm xuống tay với giám sát sứ!

- Ngươi nói cái gì?!

Rầm!

Cửa lớn của ngôi đền bỗng nhiên đóng lại, trong nháy mắt ánh sáng lu mờ, trong bóng tối, Di Lặc híp mắt cười gắt gao nhìn chằm chằm Mông Dã.

- Giám sát sứ bị dân ở hạ giới đen giết? Ngươi nói như vậy có chứng cớ không?

Nụ cười của hắn vẫn từ bi, nhưng âm thanh lại có chút quỷ dị.

Dường như rất nhiều tiếng xen lẫn nhau, trong đó mơ hồ còn có thể nghe được tiếng trẻ em khóc nỉ non.

Mông Dã sợ run cả người, mồ hôi lạnh theo tóc mai chảy xuống, run giọng nói:

- Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân và Ngột Huyễn là lão bằng hữu, mấy ngày trước đây linh bài của hắn đột nhiên vỡ vụn, hiển nhiên là gặp bất trắc, ngay cả tàn hồn cũng không thể thoát được! Mà ngày đó, đúng là thời gian hắn phụ trách thi hành nhiệm vụ!

- Vì vậy tiểu nhân nghi ngờ...

- Nghi ngờ?

Di Lặc cười lạnh một tiếng, ngắt lời nói:

- Vì vậy là không có chứng cứ rồi?

Mông Dã nuốt một ngụm nước bọt, chắp tay nói:

- Ngoại trừ Ngột Huyễn còn có mấy vị giám sát sứ cũng mất tích bí ẩn, hơn nữa đều xảy ra chuyện lúc đang giám sát hạ giới! Xin Thần La đại nhân minh giám!

- Bản tôn vẫn là tự xem đi.

Di Lặc giơ tay lên hút Mông Dã tới, hai ngón tay nắm lấy hắn giống như bóp một con kiến Mông Dã còn chưa kịp giãy dụa, một làn khói bốc lên đỉnh đầu, bị Di Lặc hút vào trong miệng.

Cả người hắn run rẩy, hai mắt trắng dã, cả người nhanh chóng biến thành khô quắt, trong nháy mắt già hơn mười tuổi. Một lát sau, như bùn nhão trượt xuống đất, khí tức yếu ớt như nến tàn trong gió.

Xem ra chỉ còn một hơi cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment