Cảm nhận được sau lưng có hai cỗ sát khí, Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, vẫn là gắp lên một miếng đút cho Lâm Lang Nguyệt.
- Các vị đều dài tay hơn, phiền các vị tự mình ăn đi.
Lâm Lang Nguyệt xấu hổ thấp giọng nói:
- Nhưng mà Lý thánh tử tự tay đút cho ăn chính là một việc tốt nha!
Lý Nhiên: …
Tôn trưởng lão ngồi ở một bên, trợn mắt hốc mồm nhìn lấy một màn này, cằm đều muốn rơi trên mặt đất.
- Lão thân không nhìn lầm chứ ?
- Thánh Tử cùng ba vị này đến cùng là có quan hệ như thế nào? Không phải, không phải cũng quá thân mật rồi sao!
- Chẳng lẽ...
Tôn trưởng lão nghĩ tới điều gì đó, trong đầu xẹt qua một tia hiểu ra.
- Trách không được Thánh Tử không đồng ý dùng vũ lực chinh phục những tông môn khác, hoá ra trong lòng sớm có tính toán!
- Hi sinh nhan sắc, hóa thù thành bạn, không đánh mà thắng, thu phục những đại tông môn chính đạo!
- Cao, thật sự là cao tay!
Tôn trưởng lão âm thầm giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kính nể nhìn lấy Lý Nhiên.
- Vì thu phục chính đạo, không tiếc cãi lời lệnh cấm của chưởng môn, được như này, Thánh Tử còn cầu mong gì nữa?
Tràng diện ấy người ta ta nàng nàng, lúc này ở trong mắt nàng lại thêm mấy phần đau buồn. Lúc này Lý Nhiên cũng không biết Tôn trưởng lão đang nghĩ cái gì.
Hiện tại, đầu của hắn lớn như cái đấu.
- Lại tiếp tục như thế nhất định sẽ gặp phải chuyện không may!
- Sư tôn, các ngươi đi đâu, mau trở lại trở lại cứu ta!
- Lý Thánh Tử, sao ngươi toát mồ hôi dữ vậy?
Lâm Lang Nguyệt dịu dàng hỏi.
Lý Nhiên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng nói:
- Không sao, gần đây đột phá tu vi quá nhanh, tâm hoả khó tránh khỏi có chút thịnh vượng.
- Dù ngươi có thiên phú kinh người, nhưng việc tu hành vẫn cần phải làm đâu chắc đso, tuyệt đối không được vội vàng xao động.
Lâm Lang Nguyệt lấy ra một cái khăn tay trắng, cúi xuống gần nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi.
Khoảng cách của hai người rất gần, quanh chóp mũi thấm mùi thơm của cơ thể.
Lý Nhiên giương mắt nhìn lên đúng lúc thấy một màn tuyết trắng, trái tim đột nhiên nhúc nhích một chút.
Đột nhiên một tiếng kim loại ma sát kéo hắn tỉnh lại.
Chỉ thấy kiếm quang trong tay Nhạc Kiếm Ly lóe sáng, mặt không chút thay đổi nói:
- Tần Thánh Nữ, ngươi xem ta đây rèn luyện kiếm khí như thế nào?
Tần Như Yên gật đầu nói:
- Không tệ, rất thích hợp để nam nhân chém.
- ....
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lạnh toát sống lưng.
Khuôn mặt Lâm Lang Nguyệt rạng rỡ như ánh bình minh, vội vàng ngồi về chỗ ngồi mình.
Tần Như Yên cười híp mắt nói:
- Lâm thủ tịch thật đúng là chu đáo, trước mắt bao người giúp Lý Thánh Tử lau mồ hôi, nếu đợi đến lúc không có người, còn không biết biết làm ra chuyện gì đâu.
Lâm Lang Nguyệt cúi thấp đầu, lỗ tai đỏ ửng. Mà kiếm khí trong lòng bàn tay Nhạc Kiếm Ly nồng nặc hơn vài phần.
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, Lý Nhiên vội vàng truyền âm cho Tần Như Yên.
- Đừng nói nữa, ngươi cố ý gây phiền toái cho ta đúng không?
Tần Như Yên hừ hừ nói:
- Làm sao, nói nàng hai câu ngươi đã đau lòng?
Lý Nhiên xoa cằm.
- Không phải ngươi đang ghen chứ?
- Ai thèm ghen?
Tần Như Yên quay đầu sang chỗ khác.
- Ghét nhất loại người như ngươi phong lưu lăng nhăng!
Lý Nhiên lắc đầu.
Còn nói không ghen, mùi giấm chua đã bay tới sát vách rồi.
- Chuyện của Xuy Tuyết ta cũng đã giải thích với ngươi, thật sự là một hiểu lầm.
- Vậy hôm nay lại là chuyện gì xảy ra? Vì sao các nàng đều tới?
Trong lòng Tần Như Yên rất tủi thân.
Vốn tưởng rằng lần này bái tông có thể đơn độc ở chung với Lý Nhiên, hiện tại xem ra một chút cơ hội cũng không có!
- Ta cũng muốn biết a!
Lý Nhiên bất đắc dĩ xoa lông mày. Hiện tại rất lưu hành chuyện bái tông sao?
Đại Năng chính đạo mang theo đệ tử đích truyền tới ma đạo tông môn trao đổi học tập? Thấy thế nào cũng không đúng lắm a!
Hiện tại chỉ là mấy người các nàng, cũng đã sắp chống đỡ không được, nếu như đợi tới khi ba vị sư tôn cũng qua đây... Lý Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Hình ảnh thật đẹp không dám nghĩ a!
Nhưng việt trước mắt là phải dàn xếp ổn thỏa cho các nàng, không thì đến lúc đó thật sự sẽ gây ra náo loạn.
- Khụ khụ, các vị đều ăn xong chưa?
Lý Nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Lang Nguyệt gật đầu.
- Xong rồi.
Nhạc Kiếm Ly khoanh tay hừ lạnh một tiếng.
Tần Như Yên thỏ thẻ nói:
- Người ta còn muốn Lý Thánh Tử đút cho...
- Dừng.
Lý Nhiên không dám để cho nàng nói thêm, ngắt lời nói: - Ăn xong thì đi theo ta, chúng ta tìm một chỗ tốt để nói chuyện.
Nói xong cũng trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài đại điện.
Các nàng sửng sốt một chút, nhưng chỉ có thể đứng dậy theo sau, để lại các vị trưởng lão trong đại điện hai mặt nhìn nhau.
Chính chủ đều đi hết sạch, yến hội này tự nhiên cũng không cần mở tiếp. Tôn trưởng lão nhìn theo bóng lưng của mấy người, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Nhị trưởng lão lại gần, nhỏ giọng hỏi:
- Đại trưởng lão, ngươi có phát hiện hay không, quan hệ của Thánh Tử với các nàng hình như rất đặc biệt?
Hắn tuy không thấy cái gì, nhưng luôn cảm thấy có chỗ không phù hợp.