Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, con ngươi Dịch Thanh run một cái, trên cổ tay lóe ra hồng quang thiểm thước, trong mắt hình như có vụ khí bốc lên.
Nỗi nhớ mãnh liệt cùng ủy khuất xông lên đầu, nàng hận không thể lập tức nhào vào đối phương ôm ấp, hung hăng cắn một cái. Nhưng ở đây nhiều người nhìn như vậy, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được chính mình, thản nhiên nói:
- Đã lâu không gặp.
Lý Nhiên cười cười không nói, nhẹ nhàng miết lấy tay áo. Hai người bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ đều không nói cái gì.
- Lý thánh tử!
Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Lý Nhiên nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt đang si ngốc nhìn hắn.
- Lâm thủ tịch, người cũng tới rồi.
Bàn tay Lâm Lang Nguyệt siết chặc vạt áo, nhịn không được bước ra một bước, con ngươi kích động sáng rực.
- Lý thánh tử, ta rất nhớ...
- Khụ khụ!
Lý Nhiên dùng sức ho khan một tiếng.
Lâm Lang Nguyệt lúc này mới hồi phục lại tinh thần, trong nháy mắt khuôn mặt đang cười đỏ lên, nhanh chóng quay ngược trở lại nói:
- Ta trong tu hành gặp phải, rất nhớ... nhớ lúc chúng ta cùng nhau bàn luận luận võ đạo một chút.
Lý Nhiên gật đầu:
- Được, vậy chờ sau khi xong chuyện chúng ta hảo hảo giao lưu một phen.
- Ừm.
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu, bên tai hồng hồng một mảng. Chân mày Tôn trưởng lão nhíu càng sâu.
Không khí này sao mà càng ngày càng kỳ quái?
Luôn cảm thấy ba người này có điểm gì đó không đúng. . . .
Nhưng mà chưởng môn cũng không nói gì, nàng cũng không tiện tự ý phát biểu ý kiến.
Lãnh Vô Yên nói ra:
- Đều theo Bổn Tọa vào đi, trong tông môn còn có khách nhân đang chờ.
- Còn có khách nhân?
Giờ phút quan trọng này, ngoại trừ nàng bên ngoài, còn có ai dám tới U La Điện ? Ôm nghi vấn như vậy đi vào, các nàng theo Lãnh chưởng môn tiến vào trong, vừa bước vào U La Thánh Điện chỉ thấy một nữ tử đi chân trần, hai chân vắt chéo, dửng dưng ngồi trên ghế.
- Dịch đạo trưởng tới?
Nữ nhân cũng không đứng dậy, lười biếng chào cái bắt chuyện.
- Sở chưởng môn?
Dịch Thanh Lam sửng sốt một chút:
- Ngươi làm sao cũng tới?
Sở Linh Xuyên nhún nhún vai.
- Ta cũng giống như Dịch đạo trưởng, cũng là mang đệ tử qua đây bái tông.
Vừa nói vừa hất cằm lên gật một cái về phía Nhạc Kiếm Ly.
- Bái tông?
Dịch Thanh Lam nháy nháy mắt, tâm như Minh Kính. Xem ra Sở Linh Xuyên cũng là vì Lý Nhiên mà đến.
Lúc này, Lãnh Vô Yên nói:
- Nếu nhị vị đều tới, không bằng chúng ta đổi chỗ an tĩnh một chút mà tâm sự?
- Cũng tốt.
- Đi thôi.
Thân người biến mất ở trong đại điện, còn lại bộ dạng hai người ngơ ngác.
Lý Nhiên nhức đầu:
- Mấy vị sư tôn đi đâu rồi hả?
Nhưng bất luận như thế nào, yến hội cũng phải tiếp tục.
Lý Nhiên vốn là muốn tránh xa một chút, nhưng bị Nhạc Kiếm Ly gắng gượng kéo tới, Tần Như Yên và Lâm Lang Nguyệt cũng lần lượt ngồi qua đây.
Bị chúng nữ vây vào giữa, bầu không khí trở nên có chút vi diệu.
- Lý thánh tử, đã lâu không gặp, ngươi... Hình như thực lực của ngươi lại đề thăng rồi sao?
Lâm Lang Nguyệt nghiêng đầu ôn nhu hỏi.
Lý Nhiên làm như quen nàng Thiên Đạo, hai người khách sáo nói qua vài câu, lần này nàng cảm giác so với những người khác rõ ràng hơn.
Lý Nhiên còn chưa kịp trả lời, Tần Như Yên mở miệng ra nói:
- Lý thánh tử xác thực đã đột phá, hiện nay đã là Hợp Đạo Cảnh.
- Hợp Đạo?
Thần tình Lâm Lang Nguyệt trở nên khiếp sợ, tay ngọc che miệng lại nói:
- Cái này, tốc độ đột phá này cũng quá kinh người rồi!
Rõ ràng đoạn thời gian trước vừa mới vào Phân Thần, vừa mới qua không bao lâu, lại đột phá một cái đại cảnh giới?
- Lý thánh tử không hổ là đệ nhất thiên tài! Thiên phú như vậy xác thực là làm người khác sợ hãi, có thể nói là trước không có người sau cũng không có người!
Lâm Lang Nguyệt sau khi phản ứng lại, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ cùng sùng bái. Xứng đáng là Thiên Đạo của mình!
Tần Như Yên khoanh tay, hừ hừ nói:
- Đúng vậy, một bên có thể yêu đương, một bên còn có thể đột phá cảnh giới, không chừng dưới gầm trời này cũng tìm không ra người thứ hai.
- ...
Lý Nhiên giơ tay che trán.
Xem ra Yêu Nữ này còn chưa có nguôi giận. Lâm Lang Nguyệt nghi ngờ nói:
- Yên đương?
Tần Như Yên gật đầu nói:
- Hơn nữa nàng còn không phải bình thường đâu, ta không nói ngươi khẳng định đoán không được, lại là điều tiểu mẫu. . . .
- Khụ khụ!
Thấy Tần Như Yên còn muốn nói tiếp, Lý Nhiên dùng sức ho khan một tiếng, lấy một viên trân châu nhét vào trong miệng nàng.
- Đừng nói bừa, trước ăn một chút gì, nói một hồi thức ăn đều nguội rồi.
- Hừ!
Tần Như Yên phồng hai má, oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng mà không có tiếp tục nói nữa.
Lý Nhiên mới thả lỏng giọng điệu, chỉ nghe Nhạc Kiếm Ly nhỏ giọng nói:
- Phu quân vì sao người chỉ đút cho mỗi nàng?
- ...Đều có.
Lý Nhiên vội vàng gắp lên một miếng thịt, đưa tới bên miệng Nhạc Kiếm Ly.
- A!
Nhạc Kiếm Ly ngạo kiều trợn mắt liếc hắn một cái, cắn một ngụm thiếu chút nữa là cắn đứt chiếc đũa. Lý Nhiên lau mồ hôi lạnh.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lang Nguyệt ửng đỏ, đưa tay kéo tay áo của hắn một cái, nhăn nhó nói:
- Lý thánh tử, ta cũng muốn!
- À?