- Đánh rắm, không bình thường chút nào hết!
Lãnh Vô Yên dùng sức bấm hắn một cái.
- Nghịch đồ, lát nữa thu thập ngươi sau!
Thái độ vừa rồi của Sở Linh Xuyên cũng không đúng.
Nhiều năm như vậy rồi, nàng còn chưa thấy Sở Linh Xuyên đỏ mặt bao giờ! Giữa hai người này chắc chắn có mờ ám!
Chờ chút nữa nhất định phải nghiêm nghiêm túc túc khảo vấn cái tên này!
Lý Nhiên sợ run cả người, kẹp lấy một miếng thịt Linh Lộc đặt vào trong bát của nàng, chê cười nói:
- Sư tôn, mau ăn đi, để lâu quá sẽ lạnh.
- Hừ.
Lãnh Vô Yên kẹp thịt vào trong miệng, dùng sức nhai nuốt, như thể đang tưởng tượng miếng thịt kia là Lý Nhiên.
- Khụ khụ.
Sở Linh Xuyên đột nhiên tằng hắng một tiếng.
Thân thể Lý Nhiên run lên một cái, cũng vội vàng gắp một miếng thịt đưa qua.
- Linh Xuyên sư tôn, ngươi cũng ăn nhiều một chút.
Sở Linh Xuyên thỏa mãn gật đầu.
- Cảm tạ.
- Khách khí rồi.
Lý Nhiên xoa xoa mồ hôi trán. Trong lòng âm thầm nói:
- Hai vị sư tôn cũng đã khó khăn đến vậy rồi, nếu cả ba vị sư tôn đều tề tụ, không phải nóc phòng cũng sẽ bị xốc lên luôn sao?
- May mắn…
Đúng lúc này, phía trên đại điện truyền đến một thanh âm bằng trắc rõ ràng:
- Chưởng môn Thiên Xu viện Dịch Thanh Lam, mang theo đệ tử Lâm Lang Nguyệt chuyên tới để bái tông!
- ???
Biểu tình Lý Nhiên đột nhiên cứng đờ. Chiếc đũa trực tiếp rơi trên mặt đất.
- Thanh, Thanh Lam sư tôn?
- Lại bái tông?!
- Đúng thật là muốn cái gì cái đó tới!
Thần sắc Sở Linh Xuyên vô cùng kinh ngạc.
- Đạo cô này sao đột nhiên lại đến rồi?
Lãnh Vô Yên cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, cười lạnh nói:
- Ngươi cũng đến rồi, tại sao nàng không thể đến?
Sở Linh Xuyên lúng túng cúi đầu.
- Được rồi, thế này đúng là náo nhiệt!
Mặt mày của đám người dưới điện cũng tràn ngập dấu chấm hỏi.
- Ta không nghe lầm chứ?
- Thiên Xu viện, Dịch Thanh Lam? Tại sao nàng cũng đến?
- Hôm nay là ngày gì vậy, đại năng của chính đạo đều đến U La Điện chúng ta bái tông?
- Nếu chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ chấn động toàn bộ hạo thổ mất.
- Chẳng lẽ chính đạo suy thoái rồi, nên bọn họ phải nương nhờ Ma tông của chúng ta?
- Ta cũng nghĩ vậy đấy!
Các vị trưởng lão nghị luận ầm ĩ.
Tôn trưởng lão cau mày.
- Dịch Thanh Lam cũng đến? Có vẻ gần đây có đại sự gì đó muốn phát sinh rồi. Liên tiếp xảy ra chuyện như thế này, thật sự có chút khác thường.
Nàng đứng lên, chắp tay nói:
- Chưởng môn, người xem chuyện này…
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Nếu Dịch đạo trưởng đích thân đến, tất cả đều đi theo Bổn Tọa ra ngoài hoan nghênh đi.
- Rõ.
Đám người gật đầu.
Bên ngoài núi Huyền Linh.
Dịch Thanh Lam cùng Lâm Lang Nguyệt đứng chung một chỗ.
Dịch Thanh Lam mang theo khăn che mặt, một thân đạo bào bạch sắc không nhiễm dù chỉ là một hạt bụi, như thể tiên tử không thuộc phàm trần.
- Sư tôn, chúng ta cứ trực tiếp đến đây có thích hợp không?
Lâm Lang Nguyệt lo lắng hỏi:
- U La Điện còn chưa hồi âm cho ta, cứ trực tiếp đến cửa như vậy, có phải không tốt lắm không?
Dịch Thanh Lam liếc nàng một cái.
- Không phải ngươi nhất định đòi gặp Lý Nhiên sao, thế nào, bây giờ biết sợ rồi?
- Thế cũng không phải, chủ yếu là do tính khí của Lãnh chưởng môn không tốt lắm, vạn nhất chọc phải nàng…
- Yên tâm đi, có bần đạo ở đây, không có việc gì.
Lâm Lang Nguyệt chắp tay, cảm kích nói:
- Đa tạ sư tôn.
Dịch Tham Lam khoát tay, biểu tình có chút không tự nhiên. Lâm Lang Nguyệt cho rằng nàng đến tiễn bản thân đi.
Không ngờ rằng Dịch Thanh Lam lấy việc công làm việc tư, kiếm cớ gặp gỡ Lý Nhiên một lần…
Lúc này, sương mù tan đi, sơn môn mở.
Một đám thân ảnh bay ra.
- Người đến!
- Có người đến!
Dịch Thanh Lam và Lâm Lang Nguyệt thu lại thần sắc, quay đầu nhìn ra. Đám sương tản dần, sơn môn hiện lên.
Chúng thân ảnh ngự không mà đến.
Cầm đầu là cô gái mặc áo bào trắng dung mạo lạnh lùng, đôi mắt hờ hững, chính là chưởng môn U La Điện - Lãnh Vô Yên. Phía sau còn có một đám trưởng lão đi theo.
Trong chốc lát, đã đến ngay trước mặt.
- Lãnh chưởng môn.
Dịch Thanh Lam gật đầu ân cần hỏi thăm.
Lãnh Vô Yên gật đầu.
- Dịch đạo trưởng sao đột nhiên lại tới đây?
Ngữ khí của hai người rất tự nhiên, hình như là lão bằng hữu của nhau.
Sau lưng, chân mày Tôn trưởng lão bắt đầu nhíu lại.
Từ khi nào mà quan hệ giữa chưởng môn và Dịch đạo trưởng lại thay đổi như vậy? Trong lòng các trưởng lão khác cũng có nghi vấn, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Lãnh Vô Yên cùng Dịch Thanh Lam liếc nhau.
Tuy chính ma không cùng đường, nhưng thông quá lời nói của các nàng ở Bạch Vân Phong, giữa hai người đã có ăn ý.
Dịch Thanh Lam nói:
- Bần đạo chuyến này qua đây là để bái tông, trước đây đã cho Quý Tông báo trước, nhưng mãi không thấy được hồi lại, liền tự ý tới đây bái phỏng, mong rằng lãnh chưởng môn chớ trách.
- Không sao cả.
Lãnh Vô Yên lắc đầu.
Trong lòng biết đối phương tới bái tông là giả, trong lòng không an tâm về Lý Nhiên mới là thật.
- Thanh Lam sư tôn!
Lý Nhiên từ phía sau ra khỏi hàng, nhìn về phía Dịch Thanh cười-
- Rõ ràng là đã lâu không gặp sư tôn.