Không chỉ dạy nàng tu hành, còn thức trắng đêm để giúp nàng tẩy tinh phạt tủy, tình cảm của hai người tự nhiên cũng vô cùng sâu đậm. Sở Linh Xuyên khom lưng ôm lấy nàng, cười hỏi:
- Dạo gần đây có chăm chỉ tu hành không?
Thẩm Nịnh gật đầu nói:
- Đương nhiên, Nịnh Nhi không dám buông lỏng.
- Thật không? Ta nhìn một chút.
Sở Linh Xuyên kiểm tra một chút cảnh giới của nàng, không khỏi bị dọa hết hồn.
- Cảnh giới này?
- Tốc độ tu hành này có hơi nhanh rồi đó?!
Thời điểm Thẩm Nịnh vừa rời khỏi Vạn Kiếm Các, vẫn chỉ mới là Luyện Khí mà thôi, nhưng bây giờ Linh Khí trong cơ thể lại cuộn trào mãnh liệt như sông suối. Cảnh giới đạo tu đã vượt qua võ tu!
Sở Linh Xuyên khó hiểu nói:
- Lãnh Vô Yên, ngươi cũng dạy nàng cái gì sao?
Lãnh Vô Yên tùy ý nói:
- Không có gì, Bổn Tọa chỉ giúp nàng khai thác một chút đan điền mà thôi. Thẩm Nịnh vốn có thiên phú dị bẩm.
Không chỉ là Tiên Thiên Võ Thể, thiên phú đạo tu càng đạt tới Siêu Phẩm, lại có cao thủ Đế Cấp khai thác đan điền, chính bản thân cũng tu hành thập phần chăm chỉ.
Có loại tiến bộ này cũng rất bình thường.
- Khai thác đan điền?
Sở Linh Xuyên trừng mắt nói:
- Lãnh Vô Yên, ngươi làm vậy là gian lận!
Lãnh Vô Yên hừ một tiếng.
- Vậy ngươi kiếm khí tẩy tủy giúp nàng thì sao?
- Ta…
Sở Linh Xuyên nhất thời nghẹn lời.
Thẩm Nịnh nhìn xung quanh, biểu tình có chút bối rối.
Nàng còn không biết, bản thân đã trở thành tiền cược của hai người…
Sở Linh Xuyên không phục nói:
- Hừ, đó là vì thời gian nàng ở cùng ta quá ngắn, lần này nàng theo ta trở về Vạn Kiếm Các, qua một thời gian ngắn sẽ trả lại cho ngươi.
Lãnh Vô Yên bĩu môi.
- Vậy ngươi nhìn thử xem nàng có nguyện ý đi theo ngươi hay không?
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thẩm Nịnh.
Thẩm Nịnh bị dọa hết hồn, rụt rè nói:
- Ca ca ở đâu ta liền đi theo đó.
- Được rồi, hai người vừa thấy mặt đã cãi nhau, dọa sợ tiểu gia hỏa rồi.
Lý Nhiên vội vàng bước ra giảng hòa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nghiêng đầu sang chỗ khác.
- …
Lý Nhiên bất đắc dĩ gãi đầu một cái.
Tính cách của hai vị sư phụ này đều rất cường thế, chỉ cần không đánh nhau đã xem như tạ ơn trời đất rồi. Hắn nhìn về phía Sở Linh Xuyên.
- Linh Xuyên sư tôn, đã lâu không gặp.
- Ngươi còn biết như vậy sao?
Sở Linh Xuyên lườm hắn một cái.
- Kể từ khi rời khỏi Đông Hải, không hề có một chút tin tức nào, ngươi… trong lòng ngươi còn có người sư tôn như ta sao?
Lý Nhiên vừa cười vừa đáp:
- Trong lòng đệ tử đương nhiên có.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, trái tim Sở Linh Xuyên đột nhiên đập mạnh.
Hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ của hai người ở Đông Hải, gò má lập tức nổi lên rặng mây hồng.
- Hừ, ta mới không tin đâu.
Sở Linh Xuyên đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác.
Lý Nhiên đi về phía trước, cười híp mắt giang hai cánh tay. Sở Linh Xuyên khẩn trương nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Đã lâu không gặp, ôm một cái không phải rất bình thường à? Hơn nữa vừa nãy ngươi cũng đã ôm Thẩm Nịnh, không thể bất công như vậy chứ?
- Cái kia… Được rồi.
Sở Linh Xuyên ngượng ngùng đứng lên, vừa định ôm lấy Lý Nhiên, thanh âm lạnh như băng của Lãnh Vô Yên từ bên cạnh vang lên.
- Các ngươi nghĩ bản tọa chết rồi à?
Sở Linh Xuyên lúng túng dừng động tác.
Nhưng một giây sau, đã bị Lý Nhiên ôm vào lòng.
- Lý, Lý Nhiên?
Các nàng đều ngẩn ra.
Lý Nhiên ôm lấy thân thể cứng đờ của Sở Linh Xuyên, quay đầu nói với Lãnh Vô Yên.
- Sư tôn chờ một chút, từng người một thôi, lát nữa ta sẽ ôm ngươi sau.
- Ai muốn ngươi ôm chứ!
Lãnh Vô Yên sắp bị tức chết.
Dưới đài cao.
Nhạc Kiếm Ly và Tần Như Yên mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tần Như Yên khó khăn nói:
- Ta không nhìn lầm đúng không, Lý Nhiên đang ôm sư phụ ngươi à?
Nhạc Kiếm Ly nuốt một ngụm nước bọt.
- Chắc vậy?
- …
- Sở Kiếm Thủ và Lý Nhiên có quan hệ tốt đến thế à?
- Ta cũng không biết mà!
Khuôn mặt tươi cười của Nhạc Kiếm Ly tràn đầy hoang mang.
Trực giác nói cho nàng biết, chắc chắn sư tôn đang gạt nàng chuyện gì đó.
- Không được, khi nào về ta phải nghiêm túc hỏi nàng một chút!
Nửa canh giờ sau.
Nhóm chấp sự đại điện ghé qua, trên tay mang theo đủ loại trân tu mỹ vị, Linh Khí và hương khí dư thừa lượn lờ bốc lên.
Trưởng lão của tất cả các đỉnh núi cũng dồn dập ngồi xuống.
Dù sao cũng là chưởng môn Vạn Kiếm Các đích thân đến, chút mặt mũi ấy luôn được để tâm.
Tuy bọn họ cũng không hiểu, vì sao đại năng của chính đạo lại đột nhiên chạy đến U La Điện…
Lý Nhiên ngồi bên cạnh Lãnh Vô Yên, thấp giọng nói:
- Sư tôn, đừng tức giận.
Lãnh Vô Yên hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Nghịch đồ, ngươi có biết vừa rồi bản thân đang làm cái gì không?
Lý Nhiên vò đầu nói:
- Sao vậy ạ? Hai chúng ta cũng đâu phải lần đầu ôm nhau.
- Ai nói hai ta ôm rồi?
Suýt chút nữa Lãnh Vô Yên đã không thể khống chế được âm lượng.
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của một đám người, vội vàng hạ thấp giọng nói.
- Ý của Bổn Tọa là, sao ngươi lại muốn ôm Sở Linh Xuyên!
- Đệ tử ôm sư tôn, không phải là chuyện rất bình thường à?