Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 13

Tề Hành Châu nhướng mày, bất ngờ nhìn cậu mình.

Đối với cậu ta từ trước đến nay cậu đều dùng kiểu giáo dục khích lệ, trực tiếp phủ định cậu, đả kích lòng tự tin của cậu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe cậu nói.

“Cũng đúng.” Tề Hành Châu gật đầu, nói: “Chị gái nhỏ của cháu xinh đẹp như vậy, người theo đuổi chị ấy nhất định rất nhiều, cháu phải biểu hiện thật tốt mới có thể thật nổi bật trong đám người theo đuổi chị ấy.”

Nói xong, Tề Hành Châu không quan tâm đến c** nh* nữa, bước nhanh đuổi theo Quý Nhiêu, vẻ mặt ân cần hỏi: “Chị gái nhỏ, chị muốn uống gì?”

Quý Nhiêu: “Nước lọc đi.”

“Được.”

Tề Hành Châu vào bếp rót nước cho cô, Quý Nhiêu ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa, Thương Ngôn Tân không trở lại, vẫn đi ra ngoài.

Trong nhà còn có một dì phụ trách sinh hoạt hằng ngày, cắt cho Quý Nhiêu hai đĩa trái cây đặt lên bàn trà, nhiệt tình chào hỏi Quý Nhiêu vài câu, lại cầm cho cô một đống đồ ăn vặt.

Buổi sáng Thương Ngôn Tân không ở nhà, Quý Nhiêu và Tề Hành Châu chơi game trên sofa phòng khách.

Lúc Thương Ngôn Tân đẩy cửa đi vào, Tề Hành Châu đang dạy Quý Nhiêu chơi một trò chơi mới, Quý Nhiêu cầm điện thoại di động điều khiển, Tề Hành Châu ghé đầu ở một bên chỉ đạo. Nhận thấy c** nh* trở về, cậu ta chỉ giương mắt quét về phía cửa ra vào, sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đặt hết sự chú ý vào trong trò chơi, ngay cả chào cũng không chào Thương Ngôn Tân.

Quý Nhiêu ngẩng đầu, tươi cười ngọt ngào chào hỏi Thương Ngôn Tân: “Cậu về rồi ạ, cậu ăn cơm trưa chưa?”

Quý Nhiêu đảo khách thành chủ, không coi mình là người ngoài.

Trên mặt Thương Ngôn Tân vẫn là nụ cười ôn hòa: “Ăn rồi.”

“Có người tới, mau nằm xuống.” Tề Hành Châu đột nhiên lên tiếng, là trong game có người tới: “Hắn muốn bắn lén chị, mau trốn ra sau cây.”

Tầm mắt Quý Nhiêu chuyển về màn hình điện thoại di động, dựa theo Tề Hành Châu chỉ huy, hai ngón cái không ngừng di chuyển trên màn hình.

Tề Hành Châu: “Đánh hắn.”

Bùm.

Nhân vật trò chơi mà Quý Nhiêu điều khiển bị người chơi đối diện đánh chết, Quý Nhiêu không bắn lén đối phương, một ván trò chơi kết thúc.

Quý Nhiêu nghiêng đầu nhìn Tề Hành Châu, tự trách: “Lại thua, em lại mất điểm rồi.”

Quý Nhiêu dùng tài khoản của Tề Hành Châu.

Tề Hành Châu an ủi cô: “Không sao, em đánh thêm vài ván nữa là lên, chị là người mới, vừa mới bắt đầu chơi đã chơi giỏi như vậy, vừa rồi nếu không có c** nh* về, chị nói chuyện với cậu làm phân tâm, chắc chắn sẽ không bị phát hiện sớm như vậy.”

Lại còn trực tiếp ném cái nồi cô đánh thua vào người Thương Ngôn Tân.

“Là trình độ của chị không ổn.” Quý Nhiêu liếc Thương Ngôn Tân một cái, giả bộ ngượng ngùng tiến đến bên tai Tề Hành Châu, nhỏ giọng nói: “Cậu về rồi, chúng ta chơi game có quấy rầy cậu không, hay là hôm nay không đánh nữa.”

“Không sao, cậu em sẽ về phòng của cậu ngay thôi, cậu không để ý nhiều đâu.” Tề Hành Châu ngẩng đầu nói với Thương Ngôn Tân: “Cậu, cậu vào phòng ngủ hoặc phòng sách đi, cậu ở đây, chị gái nhỏ của cháu sẽ ngượng ngùng.”

Cháu ngoại Tề Hành Châu nói chuyện với Thương Ngôn Tân thật đúng là không khách khí chút nào, sống cùng Thương Ngôn Tân mà còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy.

Thương Ngôn Tân cũng không tức giận, đi vào phòng bếp rót cho mình một ly nước ấm, bưng ly nước đến phòng sách.

Có thể nhìn ra được Thương Ngôn Tân thật sự rất cưng chiều đứa cháu trai này.

Quý Nhiêu quay mặt lại nói với Tề Hành Châu: “Cậu em đối xử với em tốt ghê.”

“Đương nhiên rồi.” Tề Hành Châu vắt đùi, rung chân nói: “Em là cháu ngoại duy nhất của cậu, cậu thương em nhất.”

Quý Nhiêu cười nói: “Em và cậu em rất giống nhau.”

Tề Hành Châu: “Cháu ngoại giống cậu mà, chị, chị còn chơi nữa không?”

“Không chơi nữa, cấp độ acc của em quá cao, chị dùng acc của em luôn thua, chờ chị đăng ký tài khoản mới sau đó luyện tập một chút rồi cùng em chơi, em tự chơi trước đi, chị xem em chơi mấy ván, học theo thao tác của em một chút.”

“Chị ngồi cạnh xem em chơi thì không còn vui gì nữa, em cũng không chơi nữa.” Tề Hành Châu ném điện thoại di động lên sofa, hỏi Quý Nhiêu: “Chị gái nhỏ, chị muốn xem phim không?”

“Được, ra ngoài xem hay ở nhà?” Quý Nhiêu hỏi cậu ta.

“Trong nhà đi, hôm nay bên ngoài quá nóng.”

Trong nhà Thương Ngôn Tân có rạp chiếu phim tại nhà, Quý Nhiêu và Tề Hành Châu chọn một bộ phim hài lãng mạn, Tề Hành Châu không có hứng thú với loại phim này, hoàn toàn chỉ là xem cùng Quý Nhiêu. Cậu ta là sinh vật sống về đêm, lúc nghỉ ở nhà cơ bản đều là đảo ngược ngày đêm, tối hôm qua thức đêm chơi game đến bốn giờ rưỡi sáng, gần bốn giờ rưỡi mới ngủ, chỉ có chơi game mới có thể làm cho tinh thần cậu ta phấn chấn, ngồi vào trong phòng chiếu phim xem phim khiến cậu ta không có hứng thú gì, không lâu sau liền dựa vào ghế ngủ.

Quý Nhiêu nhận thấy người bên cạnh không có động tĩnh, nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi phòng chiếu phim.

Thương Ngôn Tân đang làm việc trong phòng sách, cửa phòng sách khép hờ, không đóng, Quý Nhiêu đi tới bên cạnh cửa phòng sách, gõ cửa.

Thương Ngôn Tân ngồi ở sau bàn làm việc, nghe được tiếng gõ cửa, ánh mắt từ màn hình máy tính trước mặt dời về phía cô, thần sắc không hề có chút bất ngờ, giống như đoán được cô sẽ tới tìm anh.

Quý Nhiêu cong khóe mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo, giọng nói trong trẻo: “Cậu.”

Tề Hành Châu không có ở đây, cô vẫn gọi theo cách cậu ta gọi Thương Ngôn Tân.

Vẻ mặt Thương Ngôn Tân không có gì thay đổi, dịu dàng hỏi: “Cô Quý có chuyện gì?”

Quý Nhiêu đi vào phòng sách, đóng cửa lại, dùng giọng thương lượng nói: “Cậu, cháu có thể nhờ cậu một chuyện được không?”

Thương Ngôn Tân dùng ánh mắt ý bảo cô nói.

Quý Nhiêu ngại ngùng cười cười: “Chính là chuyện lúc trước cháu theo đuổi cậu, cậu có thể đừng nói cho Hành Châu biết được không?”

Thương Ngôn Tân khép văn kiện trên bàn lại, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú trên người cô, cười nhạt, hỏi: “Cô Quý lo lắng Hành Châu biết chuyện này?”

Quý Nhiêu nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Cũng không phải lo lắng, chỉ là nếu để cho em ấy biết cháu theo đuổi cậu, sau này cháu muốn theo đuổi em ấy, có thể sẽ có chút khó khăn, dù sao cậu cũng là cậu của em ấy, khi nghĩ đến quan hệ giữa hai người, em ấy có thể sẽ cảm thấy xấu hổ.”

Vẻ mặt Thương Ngôn Tân vẫn không có gì thay đổi, hỏi: “Cô thích Hành Châu?”

“Cháu không có tình cảm nam nữ với em ấy.” Quý Nhiêu nhìn chằm chằm vào mặt Thương Ngôn Tân, u oán nói: “Chẳng lẽ cậu không biết sao? Người cháu thích là cậu, trong lòng cháu chỉ có cậu, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mặc cho cháu cố gắng thế nào thì cậu cũng luôn dùng lý do tuổi cháu còn quá nhỏ để cho qua chuyện.”

Quý Nhiêu cúi đầu, thở dài: “Mấy ngày nay cháu ở nhà dưỡng thương, lúc nhàm chán, một mình suy nghĩ rất nhiều, nếu như cậu ghét bỏ vì cháu không đẹp, cháu có thể dưỡng da nhiều hơn, vận động tập thể hình, cố gắng làm cho mình trở nên xinh đẹp hơn, nếu như cậu ghét bỏ vì tính cách cháu không tốt, cháu có thể dựa theo tính cách cậu thích mà sửa, chỉ cần là có thể sửa, cháu đều có thể sửa, nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại ghét bỏ vì cháu còn nhỏ tuổi, đây là điều mà bất kể thế nào đi chăng nữa cháu cũng không thể sửa, cháu cũng không thể đầu thai một lần nữa mà sinh ra sớm hơn từ trong bụng mẹ cháu. Mấy ngày nay, cháu chỉ cần vừa nghĩ tới cả đời này đều không có được cậu, tim gan cháu liền khó chịu, không ngờ rằng ông trời đối xử với cháu cũng không tệ, vậy mà lại để cho cháu gặp Hành Châu.”

Quý Nhiêu nhếch khóe miệng, cười nói: “Em ấy rất giống cậu, cháu nhìn thấy khuôn mặt của em ấy liền cảm giác như là nhìn thấy cậu, ở bên em ấy, hẳn là có thể bù đắp tiếc nuối cháu không theo đuổi được cậu, nhưng mà cậu yên tâm, tuy rằng cháu theo đuổi em ấy là vì ngoại hình em ấy rất giống cậu, nhưng cháu nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy.”

Quý Nhiêu thẳng thắn vô tư nói ra suy nghĩ coi Tề Hành Châu là thế thân của Thương Ngôn Tân.

Có lẽ Thương Ngôn Tân chưa từng thấy người nào mặt dày như cô, không theo đuổi được cậu, liền gây họa cho cháu ngoại người ta. Trầm mặc một lát, anh nói giọng không nhanh không chậm khuyên nhủ cô: “Cô Quý, tình cảm không thể coi như trò đùa.”

“Cháu không coi là trò đùa mà.” Quý Nhiêu nhướng mày, một đôi mắt hoa đào ẩn tình nhìn anh: “Người trong lòng cháu là cậu, nhưng thành kiến cố chấp đối với việc chênh lệch tuổi tác trong lòng cậu khiến cháu cả đời này đều không có được cậu, cháu cũng không thể cả đời trông đợi vào một người không có được. Cậu nói chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta lớn, vậy cháu sẽ tìm một người chênh lệch tuổi tác nhỏ, cháu lớn hơn Hành Châu ba tuổi, chênh lệch tuổi tác ba tuổi, vừa may thích hợp.”

Thương Ngôn Tân không hề lay động, thần sắc không đổi: “Cô Quý, Hành Châu là cháu ngoại tôi, xin cô Quý cho tôi mặt mũi, không nên trêu đùa với nó.”

Quý Nhiêu hỏi: “Ý cậu là gì, cậu không đồng ý cho cháu theo đuổi Hành Châu?”

Thương Ngôn Tân im lặng nhìn cô, từ chối cho ý kiến.

Quý Nhiêu suy nghĩ một chút, nói: “Xin lỗi, cậu, xin thứ lỗi cho cháu vì cháu không để ý đến sự phản đối của cậu nhưng bây giờ là thời đại tự do hôn nhân, cho dù là cha mẹ ruột thì cũng không thể can thiệp vào tự do yêu đương của con cái. Cho nên, cho dù cậu không đồng ý cho cháu theo đuổi Hành Châu, cháu cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Quý Nhiêu khẽ nâng cằm, giọng điệu kiêu căng: “Cậu, chúng ta quen biết cũng đã được một thời gian, cháu tin rằng cậu cũng có thể nhìn ra, cháu là một cô bé được người nhà cưng chiều quen rồi, tính tình tùy hứng, từ nhỏ đến lớn, phàm là thứ cháu muốn, sẽ không có gì là không chiếm được, duy chỉ có một lần thua trên người cậu, trái tim cháu đều ở trên người cậu, nhưng cậu lại không thèm đáp lại cháu, thật sự là làm cho cháu buồn lòng. Nhưng mà loại chuyện yêu đương này phải hai bên tình nguyện, nếu cậu cảm thấy tuổi tác là khoảng cách mà giữa chúng ta không thể vượt qua, vậy cháu cũng không dây dưa với cậu nữa, sau này cậu đi đường cậu cháu đi đường cháu. Còn giữa cháu và Hành Châu là chuyện giữa cháu và em ấy, cậu đã từ chối cháu rồi nhưng không thể từ chối thay Hành Châu được đúng không?”

Thương Ngôn Tân hỏi: “Cô Quý đang chọc giận tôi?”

Quý Nhiêu khoanh tay, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, cháu là cô bé kiêu ngạo và trẻ con, tính tình ngang ngược, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không hề bận tâm đến hậu quả.”

Thương Ngôn Tân hết cách: “Cô Quý, cô không thích Hành Châu, cần gì phải cố chọc tức tôi, theo đuổi người mình không thích.”

Quý Nhiêu phớt lờ: “Không sao cả, dù sao thì trái tim cháu cũng ở trên người cậu, không thể yêu đương với cậu thì yêu đương với ai cũng giống như nhau.”

Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, cũng không nổi giận, ôn hòa nhã nhặn nói: “Cô Quý, cô phải làm thế nào mới có thể từ bỏ theo đuổi Hành Châu?”

“Đây là anh Thương đang cầu xin tôi sao?” Quý Nhiêu tinh nghịch mở to hai mắt, xưng hô từ cậu đổi lại thành anh Thương.

Thương Ngôn Tân cười nói: “Cứ cho là như vậy.”

“Vậy thì tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Quý Nhiêu thảnh thơi vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh Thương Ngôn Tân, đôi mắt hoa đào chứa đầy ý cười: “Anh Thương, tôi là bởi vì cảm thấy không có hy vọng theo đuổi anh nên mới muốn người có ngoại hình giống anh là Tề Hành Châu.”

Quý Nhiêu cúi người, một cánh tay chống lên bàn, nâng cằm, nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, không vòng vo với anh nữa: “Anh Thương, trong lòng tôi thật sự chỉ có anh, phàm là chỉ có một phần một vạn khả năng theo đuổi được anh, tôi đều sẽ cố gắng thử, nhưng vấn đề tuổi tác tôi thật sự không thể thay đổi, cho nên sau này anh có thể đừng lấy tuổi tác từ chối tôi, nói chúng ta không thích hợp, tôi không yêu cầu anh lập tức đồng ý ở bên tôi, anh cho tôi một chút cơ hội theo đuổi anh được không?”

Cô mềm giọng, giọng nói dịu dàng, giống như làm nũng.

Cô đến rất gần anh, trong hơi thở, mùi vị thuộc về cô quanh quẩn trên chóp mũi anh.

Trong phòng sách yên tĩnh, ánh mắt Thương Ngôn Tân nhìn cô như đang suy nghĩ về đề nghị của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, đối đầu trong im lặng.

Bình Luận (0)
Comment