Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 28

Hậu quả của việc nói năng ngông cuồng về Lâm Uyên trước mặt Quý Hồng Chấn là kế hoạch ngày mai đến công ty cổ phần Nhạc Trì dưới trướng của Quý thị bị Quý Hồng Chấn hủy bỏ.

Quý Hồng Chấn nói cô quá tự do phóng khoáng, nói chuyện không có chừng mực. Trên thương trường tối kỵ nhất là không biết kín miệng, cô tùy hứng như vậy hoàn toàn không cân nhắc đến quan hệ hợp tác giữa hai nhà Quý - Lâm, không để ý đến đại cuộc, sau khi vào công ty chắc sẽ bởi vì cái miệng tùy hứng này mà đắc tội với người khác, nói cô không hợp chuyện làm ăn. So với việc để cô đến công ty đắc tội với đối tác, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty không bằng để cô ở nhà tự kiểm điểm lại bản thân.

Khi nào ý thức được sự sai lầm của mình, ăn năn hối lỗi thì mới sắp xếp cho cô đến công ty.

Đây là sự trừng phạt vì cô không nghe lời, cũng là uy h**p.

Nếu như cô không nghe lời người nhà, cô và công ty trong nhà không có quan hệ gì hết.

Quý Nhiêu thấy chẳng sao cả, chưa nói đến cổ phần tài sản cô được thừa kế từ ông bà nội đã đủ để cô làm sâu gạo ăn uống vui sướng mấy đời cũng không xài hết, cô căn bản không cần nhớ nhung đến tài sản của ba cô. Cho dù cô nhớ đến tài sản của ba cô, bây giờ ông ta khỏe như trâu, mỗi tháng đều có đội ngũ nhân viên y tế kiểm tra sức khỏe định kỳ, lập ra kế hoạch ăn uống, cô muốn thừa kế tài sản của ba cô, ít nhất cũng phải chờ đến mấy chục năm sau.

Tiền đề là, trong mấy chục năm này, cô cũng phải bình an không xảy ra bất cứ điều bất trắc gì, còn phải dạ vâng răm rắp với ba cô, phàm là có một lần không nghe lời thì cũng sẽ đối mặt với cảnh cáo như vậy.

Đến khi cô thuận lợi thừa kế tài sản ba cô để cho mình, có lẽ cô cũng không còn bao nhiêu năm để sống rồi, dùng mấy chục năm cuộc đời sống trong bực bội đổi lấy khoảng 20 năm có được tài sản mà cô không hề cần của ba mình, cuộc trao đổi này quả thật không lãi chút nào.

Hơn nữa theo hiểu biết của cô, ba cô đến bây giờ dao vàng chưa cùn(*), ở bên ngoài nuôi mấy người tình nhân nhỏ thấu hiểu lòng người, không biết chừng ngày nào đó sẽ mang về cho cô một cậu em trai, tài sản có đến lượt cô thừa kế hay không còn khó nói.

(*)dao vàng chưa cùn: mang ý nghĩa chỉ những người lớn tuổi nhưng vẫn còn tài năng và khả năng xuất sắc. Nó thể hiện sự tôn trọng đối với kinh nghiệm và trí tuệ của những người lớn tuổi, nhấn mạnh rằng dù có tuổi tác nhưng họ vẫn giữ được sức sống và năng lực.

Huống chi cô đã sớm quyết định không hy sinh hôn nhân của mình để đổi lấy lợi ích cho ba cô, cô nhất định sẽ không theo hy vọng của ba cô mà đi lên con đường hôn nhân vì lợi ích của gia tộc, trở mặt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Cô chỉ sống trên đời một lần, là vì sống thoải mái tiêu dao một đời, chứ không phải là vì sống uất ức hết nửa đời người, cô thà rằng tuổi thọ chỉ có mười năm nhưng mười năm này sống tự do phóng khoáng, cũng không muốn sống lâu trăm tuổi mà đầy bụng uất ức tủi thân.

Không đến công ty thì không đến công ty, vừa hay gần đây cô cũng cần đủ thời gian để xây dựng tình cảm với Thương Ngôn Tân. Thương Ngôn Tân công việc bận rộn, nếu như cô cũng bắt đầu bận rộn công việc, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiến triển tình cảm của cô và Thương Ngôn Tân.

Lúc này không bắt cô đến công ty lại là chuyện tốt, chỉ là vị trí phó tổng của công ty cổ phần dưới trướng Quý thị, sao có thể sánh được với những lợi ích của việc yêu đương với người nắm quyền tập đoàn Thương thị mang lại cơ chứ.

Chỉ cần là người không bị úng não thì sẽ không bị uy h**p này của ba cô dọa sợ.

Đương nhiên, chuyện cô không thể vào công ty vì phản đối liên hôn gia đình sắp xếp, vì cho bạn trai đủ cảm giác an toàn, cô "hy sinh" nhiều như vậy, "trả giá" nhiều thế, đương nhiên phải cho bạn trai mình biết.

Quý Nhiêu mở khung trò chuyện với Thương Ngôn Tân, tìm meme con mèo tủi thân gửi cho Thương Ngôn Tân.

Thời gian chờ đợi lần này hơi lâu, chắc khoảng 5 phút, Thương Ngôn Tân trả lời bằng meme con mèo xoa xoa đầu an ủi.

[Quý Nhiêu: Có phải em làm phiền anh làm việc không?]

[Thương Ngôn Tân: Không hề.]

[Quý Nhiêu: Thật không? Anh có đang làm việc không? Mình có thể gọi video call không?]

Mấy giây sau, video call của Thương Ngôn Tân gọi đến.

Quý Nhiêu nghe máy, trong video Thương Ngôn Tân đang ngồi trên xe.

Một tay Quý Nhiêu chống quai hàm: "Muộn như này anh còn đi đâu vậy?"

Thương Ngôn Tân nói: "Về nhà cũ nhà họ Thương."

"Về nhà cũ nhà họ Thương." Ánh mắt Quý Nhiêu xoay tròn: "Vậy ông cụ Thương..."

Quý Nhiêu dừng một chút, cảm thấy gọi ba của Thương Ngôn Tân là ông cụ có chút không thích hợp, bọn cô thường gọi những người bậc ông bà là ông cụ, mặc dù năm nay ông cụ Thương đã hơn bảy mươi tuổi rồi, so với tuổi của cô quả thật là bậc ông, nhưng bây giờ cô đang yêu đương với Thương Ngôn Tân, bối phận đương nhiên phải theo Thương Ngôn Tân.

"Chú Thương." Quý Nhiêu đổi lời: "Chú Thương có giục anh kiếm bạn gái không?"

Khi cô gọi là chú Thương, Thương Ngôn Tân hơi sững sờ một chút, tưởng là cô đang gọi anh, nghe xong mới biết chú Thương này là gọi ba mình.

"Chắc có." Thương Ngôn Tân nói: "Có điều anh sẽ nói cho ông biết, anh đã có bạn gái rồi."

Quý Nhiêu cong cong môi, mặt mày rạng rỡ: "Nếu anh không làm việc, tại sao lại trả lời tin nhắn lâu vậy? Không trả lời tin nhắn của bạn gái ngay lập tức, Thương Ngôn Tân, anh không đạt chuẩn nhé."

Quý Nhiêu bĩu môi, giả bộ mất hứng.

Thương Ngôn Tân nhìn cô gái hoạt bát trong màn hình đối diện, giọng nói ôn hòa, chầm chậm: "Cái này, anh cần giải thích."

Quý Nhiêu đặt điện thoại lên giá đỡ, hai tay ôm mặt: "Bạn gái thấu tình đạt lý của anh bằng lòng cho anh một cơ hội giải thích, nhưng có thể chấm điểm từ không đạt chuẩn sang đạt chuẩn cho anh hay không thì vẫn đang giữ thái độ quan sát. Sau đây là thời gian phát biểu của anh, xin mời."

Thương Ngôn Tân thong dong từ tốn: "Bạn gái thấu tình đạt lý ơi, em phải cho người bạn trai chưa từng dùng meme dùng năm phút học tập tải và lựa chọn ra meme hợp lý chứ."

Quý Nhiêu: "..."

Lời giải thích này nằm ngoài suy đoán của Quý Nhiêu, cô còn tưởng anh sẽ nói là không chú ý đến điện thoại có tin nhắn, nhưng sau khi thấy tin nhắn đã trả lời cô ngay lập tức, không ngờ là anh chưa từng dùng meme.

Thương Ngôn Tân: "Giải thích này đã đạt chuẩn chưa?"

Quý Nhiêu gật đầu thật mạnh: "Vô cùng đạt chuẩn, chuẩn tuyệt đối, 100 điểm."

Thương Ngôn Tân cười, hỏi: "Vậy thì, ai làm cho bạn gái thấu tình đạt lý, hoạt bát đáng yêu của anh bị tủi thân như vậy?"

"Em vừa nhìn thấy anh thì đã rất vui, anh không nhắc đến thiếu chút nữa em quên mất chuyện em buồn rồi."

Quý Nhiêu thu lại nụ cười rực rỡ trên mặt, bĩu môi, đáng thương mà tranh công: "Cái tên Lâm Uyên lúc trước vẫn luôn quấn lấy em, anh cũng biết đúng không. Nhà em cũng hy vọng em với anh ta liên hôn, một cô gái nhỏ bé tay trói gà chưa chặt như em căn bản không dám phản kháng gia đình. Nhưng mà em đã yêu anh rồi, nếu như không vạch rõ giới hạn với anh ta, nhỡ ngày nào đó anh ta tìm đến, bị anh nhìn thấy, anh sẽ đau lòng biết bao. Vì anh, hôm nay cuối cùng em cũng lấy dũng khí phản kháng người nhà, em mắng Lâm Uyên một trận trước mặt ba em, đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy, sau đó... Sau đó..."

Giọng Quý Nhiêu mang theo nức nở: "Ba em không cho em đến công ty của nhà làm nữa rồi, vốn là ngày mai em sẽ đến công ty điểm danh, anh cũng biết, hôm nay em mới kể với anh. Bây giờ ông ấy không muốn cho em đến công ty, bảo em ở nhà tự suy nghĩ lại sai lầm, khi nào nhận sai đi xin lỗi Lâm Uyên, nghĩ cách hàn gắn quan hệ với anh ta thì mới cho em đến công ty. Nhưng trong lòng em chỉ có anh thôi, em không xin lỗi, hàn gắn với anh ta đâu, chắc em sẽ mãi mãi không vào được công ty rồi. Quý Tư Nhu đã được vào tổng bộ của công ty rồi, em thì ngay cả chi nhánh công ty cũng không vào được, mấy chị em kia của em chắc chắn sẽ cười nhạo em, em mất mặt quá."

Quý Nhiêu tủi thân kể chuyện một lượt, nhấn mạnh điểm chính, cô thê thảm như vậy cũng là vì anh.

Cô thao thao bất tuyệt, thêm mắm dặm muối mấy phút: "Em cảm thấy ba em đối xử với em như vậy hơi quá đáng."

Thương Ngôn Tân kiên nhẫn nghe cô nói xong, biết cô đa phần là đang cố ý kể khổ, nhưng vẫn nói theo lời cô: "Rất quá đáng!"

Quý Nhiêu vô cùng đồng ý, gật đầu mạnh: "Rất quá đáng, có ai đến cứu người con gái đáng thương yếu đuối này không?"

Thương Ngôn Tân nói: "Cho dù em không phải con gái của chủ tịch Quý, nhưng người xuất sắc như em cũng đủ để đảm nhiệm chức phó tổng của Nhạc Trì, vì chuyện riêng của gia tộc mà đẩy em ra khỏi công ty là một quyết định rất không sáng suốt. Có điều đó vừa hay cho anh một cơ hội lôi kéo người tài. Tiểu thư Quý Nhiêu tài giỏi, xin hỏi em có muốn đến công ty anh làm việc không? Anh nghĩ chức vị ở tập toàn Thương thị hẳn là có thể cứu vãn mặt mũi đã mất của em."

Quý Nhiêu nhảy nhót: "Thật không? Anh thật sự muốn em vào công ty anh? Em có thể không? Em vừa mới tốt nghiệp còn chưa có kinh nghiệm gì, vậy cũng có thể sao?"

Thương Ngôn Tân: "Đương nhiên, đây là vinh hạnh của anh."

"Ừm..." Ngón tay Quý Nhiêu gõ gõ lên má: "Vậy em phải nghiêm túc suy nghĩ em nên chọn chức vị gì."

Thương Ngôn Tân: "Em muốn tự chọn chức vị?"

"Dĩ nhiên, không thể sao?" Quý Nhiêu hỏi ngược lại: "Em là người sắp đi cửa sau vào tập đoàn Thương thị mà, người đi cửa sau không phải đều có đặc quyền sao?"

Thương Ngôn Tân cười cười, vừa định nói chuyện Quý Nhiêu đã giơ tay lên, làm động tác che miệng anh lại.

"Anh khoan đừng nói, để em nói trước. Nếu như còn muốn công tư phân minh nói với em rằng anh chỉ cho em cơ hội làm việc, đến công ty vẫn phải là vẻ công tư phân minh, bảo em giống như những nhân viên khác tận tụy làm việc, vậy thì em sẽ không đến công ty anh đâu." Quý Nhiêu rất kiêu căng lại tùy hứng nói: "Là bạn gái của tổng giám đốc, em nhất định phải hưởng thụ đãi ngộ đặc thù, điều đặc thù thứ nhất đó chính là em được chọn chức vị, còn nữa, em không ký hợp đồng lao động, em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."

Thương Ngôn Tân biết vị đại tiểu thư này chỉ là thuận miệng nói, khẽ cười nói: "Tùy ý em."

"Oa, Thương Ngôn Tân, anh tốt với em quá đi, anh tốt với em như vậy thì em cũng nhất định phải đối tốt với anh, như này đi, mai mấy giờ anh ra sân bay, em đến sân bay tiễn anh."

Thương Ngôn Tân: "Không cần tiễn, có tấm lòng là được."

Quý Nhiêu lắc đầu: "Không được, nhất định phải tiễn, mau nói cho em biết mấy giờ anh đến sân bay?"

Thương Ngôn Tân: "Sáu rưỡi, sớm lắm."

Qúy Nhiêu hừ hừ: "Sớm lắm là ý gì, anh cảm thấy em sẽ không dậy nổi sao?"

Thương Ngôn Tân chỉ cười không nói, từ chối cho ý kiến.

Quý Nhiêu nói: "Đừng có xem thường người khác, mặc dù bình thường em thích ngủ nướng, nhưng em tin là dựa vào tình yêu của em với anh, em nhất định sẽ có nghị lực dậy sớm, ngày mai 6h20 em sẽ đến sân bay chờ, em còn đến sớm hơn anh 10p."

***

Quý Nhiêu nói được làm được, hôm sau trời chưa sáng đã chống cơn buồn ngủ dậy sớm, nhưng cô không phải chỉ đơn thuần là đi tiễn người, cô còn kéo theo vali đồ, chuẩn bị cùng Thương Ngôn Tân lên máy bay.

6h15, Quý Nhiêu còn đến sớm hơn thời gian mình tự nói 5p, không nghĩ đến Thương Ngôn Tân còn đến sớm hơn cô.

Cô đẩy vali đồ, cười tươi tắn với Thương ngôn Tân: "Sao nào, em đã nói là em có thể dậy sớm mà."

Kha Trạm theo sau lưng Thương Ngôn Tân nhìn thấy Quý Nhiêu kéo vali đồ đi tới, trong lòng hiểu ra, khó trách Thương tổng lại đi ra sân bay trước 20p so với kế hoạch.

Quý Nhiêu đứng trước mặt Thương Ngôn Tân, tầm nhìn về phía Kha Trạm hơi bị che mất, cô hơi dò đầu, chào hỏi Kha Trạm: "Trợ lý Kha, chào buổi sáng, tôi là Quý Nhiều - trợ lý của anh, hôm nay đến báo danh, sau này quan tâm nhiều hơn."

Kha Trạm sững sờ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thương tổng.

Anh ta có thêm một vị trợ lý từ lúc nào vậy, sao anh ta không biết?

Hơn nữa còn là vị Quý đại tiểu thư, này xác định là tìm trợ lý cho anh ta chứ không phải là tìm cho anh ta một vị tổ tông đấy chứ?

Không đợi Thương Ngôn Tân nói chuyện, Quý Nhiêu đã nói trước: "Anh nhất định đang rất tò mò tuyển tôi làm trợ lý cho anh từ lúc nào đúng không?"

Quý Nhiêu chỉ chỉ vào Thương Ngôn Tân, hơi nâng cằm, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo hết sức: "Tôi được BOSS tuyển về."

Nói xong, không đợi Thương Ngôn Tân nói với Kha Trạm, đã tự mình nói: "Là trợ lý của trợ lý tổng giám đốc, lần này tôi sẽ công tác ở Hải Thành cùng hai người, hai vị cấp trên, trên đường có cần gì xin cứ dạy bảo, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc hai người."

Kha Trạm nhìn ông chủ của mình, hoàn toàn không dám nói lời nào, sợ nói sai.

Mãi cho đến khi Thương Ngôn Tân nói: "Vậy thì chuyến đi này phải cực khổ cho trợ lý Quý rồi."

Kha Trạm mới nói theo: "Cực khổ cho cô Quý rồi."

Quý Nhiêu khiêm tốn: "Phục vụ ông chủ, không khổ chút nào."

Vừa dứt lời, trợ lý Kha - cấp trên của cô tự giác nhận vali trong tay cô: "Cô Quý, cô đã ăn sáng chưa?"

Quý Nhiêu nói chưa.

Kha Trạm lập tức nói: "Tôi đi mua đồ ăn sáng cho cô."

Quý Nhiêu nói: "Tôi vẫn chưa đói, không vội ăn sáng. Có điều bây giờ có một vấn đề rất gấp, tôi là nông nổi nhất thời nên vé máy bay cùng khoang với hai người đã hết rồi, tôi còn chưa có vé, phải làm sao đây?"

Quý Nhiêu lắc lắc cánh tay Thương Ngôn Tân.

Thương Ngôn Tân xoa xoa đầu cô, nói: "Không phải vấn đề gì lớn."

Anh dặn dò Kha Trạm: "Liên hệ với người bên công ty hàng không, đổi vé của cậu cho trợ lý Quý, cậu xuống ngồi khoang sau."

Kha Trạm nói: "Vâng, sếp Thương."

Quý Nhiêu cười tươi tắn nói với Kha Trạm: "Trợ lý Kha yên tâm, có tôi ở đây nhất định sẽ chăm sóc tốt sếp Thương."

Kha Trạm nhìn ông chủ đã nhận 2 chiếc vali đẩy đi, lại một lần nữa nói trái lương tâm: "Cực khổ cho cô Quý rồi."

Bình Luận (0)
Comment