Máy bay ổn định xuyên qua tầng mây, lâu lắm rồi Quý Nhiêu không dậy sớm như vậy nên thiếu ngủ nghiêm trọng, vừa lên máy bay đã ủ rũ tựa đầu lên vai Thương Ngôn Tân.
"Mệt à?" Thương Ngôn Tân hỏi.
"Dạ."
Gò má Quý Nhiêu chôn vào cổ Thương Ngôn Tân, tóc mềm mại cọ tới cọ lui ở cằm của anh, Thương Ngôn Tân khẽ vỗ vỗ cái đầu không yên phận của cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Thương Ngôn Tân lấy chăn của tiếp viên hàng không đắp lên người cô. Quý Nhiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ghé sát tai anh nói: "Nói cho anh nghe một chuyện."
Thương Ngôn Tân: "Chuyện gì?"
Quý Nhiên dán sát vào lỗ tai anh hơi thổi thổi hơi. Bàn tay nắm lấy tay cô bên dưới chăn của Thương Ngôn Tân hơi vỗ vỗ lên mu bàn tay Quý Nhiêu, ý bảo cô đừng nghịch ngợm.
Quý Nhiêu cong cong mi mắt, cười tươi tắn nhìn Thương Ngôn Tân, trong đôi mắt thoáng qua tia nghịch ngợm: "Thật ra thì tối qua khi em quyết định muốn đến Hải Thành với anh có thể mua được vé cùng khoang với anh, nhưng em cố ý không mua đó."
"Tại sao?" Thương Ngôn Tân mang theo ý cười hỏi cô.
Quý Nhiêu nói: "Anh đoán đi."
Cô rúc vào trong lòng Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Tân ôm eo, suy đoán: "Không muốn để Kha Trạm ngồi cùng chúng ta?"
"Không đúng, không đúng." Quý Nhiêu giơ một ngón tay ra, lắc lắc trước mặt Thương Ngôn Tân: "Anh đoán sai rồi."
Thương Ngôn Tân cười: "Vậy thì là vì sao?"
Hai mắt Quý Nhiêu lấp lánh, cô nói: "Muốn biết nguyên nhân, vậy anh hôn em một cái, anh hôn em rồi em sẽ nói câu trả lời cho anh nghe."
Thương Ngôn Tân hôn lên môi của cô một cái.
"Hời hợt thế." Quý Nhiêu bất mãn, bĩu môi.
"Đây là đặt cọc." Thương Ngôn Tân đưa tay nhéo nhéo gò má cô: "Em nói cho anh câu trả lời, anh mới có thể thanh toán nốt phần còn lại."
Quý Nhiêu nói điều kiện: "Phần thanh toán còn lại là một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng."
Thương Ngôn Tân bật cười, sờ sờ đầu cô nói: "Được, phần còn lại trả em một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng."
Bây giờ Quý Nhiêu mới hài lòng, nói cho anh: "Bởi vì trước khi đi em chưa bàn bạc với anh là muốn đi cùng anh, không xác định anh có thật sự muốn dẫn em đi theo không. Nếu như em tự mua vé máy bay, cho dù anh không muốn dẫn em đi cũng không thể từ chối, chỉ có thể bất lực mặc cho em quấn lấy anh. Nhưng nếu em không mua vé máy bay, anh không muốn em đi theo thì có thể bảo là em không có vé không thể đi cùng, thoải mái tự nhiên từ chối em. Nhưng nếu như anh tình nguyện dẫn em đi thì cho dù em không có vé anh cũng nhất định có cách dẫn em đi cùng."
Thương Ngôn Tân bật cười, lên tiếng: "Thì ra là một bài kiểm tra bạn trai."
"No, no, no." Quý Nhiêu nói: "Đây không phải là kiểm tra anh, đây là sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của người bạn gái là em đây, trao quyền lựa chọn cho anh, tuyệt không để cho anh dẫn theo em mà không tình nguyện."
"Bạn gái hiểu chuyện ơi, nếu như anh không nghĩ cách dẫn em đi, em thật sự sẽ không theo đi sao?" Thương Ngôn Tân nói: "Vậy thì vali của em không phải là dọn đồ uổng công à?"
"Ai nói em không đi theo anh đến Hải Thành là uổng công dọn đồ?" Quý Nhiêu hừ một tiếng: "Anh không dẫn em đến Hải Thành chắc chắn em sẽ rất buồn. Buồn thì sẽ khóc ở sân bay, mọi người ở sân bay sẽ nhìn em, nghi ngờ sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại kéo vali một mình khóc thảm thương như thế, là do bị bạn trai bỏ hay sao? Người bạn trai như thế nào mà lại nhẫn tâm vứt bỏ bạn gái xinh đẹp như thế này lên máy bay một mình, quả thật là lòng dạ sắt đá, đến lúc đó anh sẽ hắt hơi cả ngày, vali là đạo cụ vô cùng quan trọng."
Thương Ngôn Tân: "Sao phải hắt hơi?"
Quý Nhiêu đắc ý: "Bởi vì em nghe nói khi bị người khác chửi sau lưng thì sẽ bị hắt hơi, anh nghĩ mà xem, ở sân bay nhiều người bất bình cho em như vậy, mắng anh lòng dạ sắt đá, có phải anh sẽ luôn hắt hơi không?"
Thương Ngôn Tân bị những suy nghĩ lung ta lung tung này của cô chọc cho buồn cười, vui vẻ nói: "May mà anh vẫn biết phải trái không từ chối người bạn gái thông minh hiểu chuyện của mình, nếu không thì chắc bây giờ không ngừng hắt hơi rồi."
"Đúng vậy đó." Quý Nhiêu há miệng ngáp thật to, như sắp hết pin.
Thương Ngôn Tân duỗi tay kéo chăn nhỏ đã trượt đến bên eo cô, kéo lên đến bả vai Quý nhiêu, vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng nói: "Em ngủ một giấc trước đi."
Quý Nhiêu lần nữa tựa đầu lên vai Thương Ngôn Tân, không được mấy giây lại bắt đầu không thành thật mà rúc rúc vào cổ anh.
Thương Ngôn Tân cụp mắt, nhìn cô đã buồn ngủ đến không mở được mắt ra nhưng vẫn đủ sức để nghịch ngợm.
Cảm xúc mềm mại từ cổ lan ra, môi cô hơi cọ cọ vào cổ anh, yết hầu của Thương Ngôn Tân lăn lên lăn xuống, âm thầm than một tiếng, cúi đầu, chống vào trán cô, thấp giọng dỗ dành, dùng giọng thương lượng: "Đừng nghịch ngợm."
Quý Nhiêu hé mắt, cơn buồn ngủ mãnh liệt làm cho mí mắt cô giật giật, giống như cánh bướm, mơ hồ nói ra một câu: "Hôn kiểu Pháp."
Thương Ngôn Tân cười, cụng cụng vào trán cô, giọng trầm thấp nhẹ nhàng: "Ừ, hôn kiểu Pháp nóng bỏng, ngủ đi."
Máy bay bay trên không trung hàng ngàn mét, Quý Nhiêu khép mắt lại, mơ mơ màng màng không bao lâu thì ngủ mất.
Thương Ngôn Tân cụp mắt, nhìn cái đầu không ngoan ngoãn cọ tới cọ lui trên bả vai mình kia cuối cùng cũng an tĩnh, ngắm nhìn dung nhan yên tĩnh khi ngủ của cô, khóe miệng cong cong.
Thời gian bay 2h ngắn ngủi căn bản không đủ cho Quý Nhiêu ngủ bù đủ giấc, cô ngủ một mạch đến lúc máy bay hạ cánh, Thương Ngôn Tân nhéo nhéo má gọi cô tỉnh dậy. Bị gọi dậy nên cô rất khó chịu, hừ hừ bày tỏ bất mãn với anh, Thương Ngôn Tân dỗ dành: "Đợi một lát đến khách sạn ngủ tiếp."
Đi ra cửa máy bay, cả người cô như không xương mà tựa vào anh, cả người nghiêng ngả căn bản không thể đi đường, Thương Ngôn Tân trực tiếp cõng cô.
Đợi nhân viên tiếp đón ngoài sân bay nhìn thấy sếp Thương tự mình đẩy vali đi ra ngoài, trên lưng còn cõng một cô gái, tất cả đều trợn mắt há miệng.
Thương Ngôn Tân không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, bình tĩnh đưa vali cho tài xế, đưa Quý Nhiêu lên xe về khách sạn.
Kha Trạm đổi chuyến bay khác, nửa tiếng sau hạ cánh, vừa mới xuống máy bay đã nhìn tin nhắn nhóm WeChat như bùng nổ bàn tán chuyện ông chủ cõng một cô gái ra khỏi sân bay, đang @ anh ta, hỏi anh ta cô gái nhỏ mà ông chủ cõng có lai lịch gì.
Đi bộ cũng phải để ông chủ cõng, đây chính là trợ lý Quý mới nhận chức nói sẽ chăm sóc tốt cho ông chủ?
Kha Trạm đẩy mắt kính, gõ chữ: Sếp Thương nói đó là trợ lý mà anh ấy tuyển cho tôi.
Nhóm chat lập tức im lặng như tờ.
Trợ lý nhà nào dám ban ngày ban mặt leo lên lưng của ông chủ, dù ai cũng có thể nhìn ra đây là người yêu nhỏ của ông chủ. Có lẽ ông chủ cảm thấy trực tiếp sắp xếp cho vị trí thư ký của ông chủ sẽ cảm thấy anh ta đang nuôi thư ký nhỏ, nên mới đi đường vòng dùng danh nghĩa của Kha Trạm, sắp xếp cho vị trí trợ lý của trợ lý.
Mọi người âm thầm mặc niệm cho Kha Trạm.
Quý Nhiêu vừa đến khách sạn là nhào lên giường, tiếp tục ngủ bù. Khi lần nữa thức dậy đã là 1h chiều, Thương Ngôn Tân gọi cô dậy ăn trưa.
Anh đứng trước giường, quần áo trên người khác lúc mới đến, đã đổi một bộ khác, ăn mặc chỉnh tề, ngay cả cà vạt cũng đã thắt xong, thoạt nhìn là dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài.
Thương Ngôn Tân nói: "Anh đã bảo người mang bữa trưa lên, lát nữa em xem có còn muốn ăn gì thì nói với quản lý khách sạn."
Quý Nhiêu sững sờ một chút, hỏi: "Là sao ạ, anh không ăn trưa cùng em sao?"
Thương Ngôn Tân giải thích: "Có cuộc làm ăn, đã hẹn lúc 1h30, bây giờ anh phải đi."
"Được ạ." Anh đến đây vì công việc, Quý Nhiêu có thể hiểu được: "Vậy khi nào thì anh về?"
Thương Ngôn Tân: "Buổi tối còn có bữa tiệc, anh sẽ cố gắng về sớm."
"Cũng không thể ăn tối cùng em luôn."
Quý Nhiêu bĩu môi, ánh mắt u oán nhìn anh, đầy mặt thất vọng.
Thương Ngôn tân cúi người, ghé lại hôn lên môi cô, nói: "Bữa tiệc tối nay không tiện đưa em đi, không có người em quen biết."
"Vâng ạ." Quý Nhiêu không dây dưa nhiều, làm bộ đáng thương: "Vậy lúc nào anh cũng phải nhớ trong khách sạn có một người con gái đáng thương đang chờ anh quay về, anh phải cố gắng về sớm đó."
Thương Ngôn tân xoa xoa đầu cô, cười nói: "Biết rồi, bé đáng thương."
Thương Ngôn Tân rời khỏi phòng, Quý Nhiêu rời giường, một mình ăn cơm trưa, tinh thần thỏa mãn mà dạo quanh phòng.
Căn phòng cô ở là phòng có tầm nhìn ra biển, sáng khi đến cô vẫn còn đang mông lung chưa cẩn thận quan sát căn phòng.
Căn phòng có 4 phòng ngủ, Quý Nhiêu nhạy bén phát hiện ra, hình như Thương Ngôn Tân không tính ngủ cùng phòng với cô, vali của cô đặt ở trong phòng cô vừa ngủ. Mà vali của Thương Ngôn Tân thì lại ở căn phòng khác, quần áo trong vali đã lấy ra hết, treo gọn gàng trong tủ đồ.
Quý Nhiêu rất không đồng tình với hành vi quân tử này của Thương Ngôn Tân.
Quý Nhiêu dường như không chút do dự duỗi tay lấy hết quần áo treo trong tủ đồ và cả móc treo áo ra, treo vào trong tủ đồ ở phòng cô.
Đứng trước tủ đồ, Quý Nhiêu nhìn quần áo của mình và Thương Ngôn Tân treo cùng nhau, vừa lòng gật đầu.
Này mới hợp lý.
Đôi tình nhân ở trong khách sạn, sao có thể không ngủ cùng phòng cho được.
Có điều quần áo của Thương Ngôn Tân...
Hình như cô quên cầm đồ lót.
Quý Nhiêu lại chạy sang, tìm được đồ lót của Thương Ngôn tân trong ngăn kéo.
Đồ lót của đàn ông ở bộ phận nào đó thiết kế rất khác đồ lót của nữ, khi Quý Nhiêu xếp đồ lót bị mình làm lộn xộn vào trong ngăn tủ, tầm mắt lướt qua vị trí đặc thù nào đó, trong đầu không tự chủ mà suy nghĩ lung tung.
Cô đang nghĩ lung tung gì vậy, Quý Nhiêu lắc đầu một cái, ném hết suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.
***
Quý Nhiêu đợi cả chiều trong khách sạn, tự tìm thú vui, buổi tối khi Thương Ngôn Tân trở về, cô vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy, nghe thấy anh quay về thì mang theo đầu tóc còn ẩm chạy ra vui vẻ đón anh.
"Thương Ngôn Tân, anh về rồi..."
Ở bữa tiệc anh uống chút rượu, trên người vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, nhìn thấy Quý Nhiêu một thân đồ ngủ bó sát, ánh mắt hơi sững lại.
"Đây là mua cho em sao?"
Tay anh cầm một hộp quà, nghe thấy cô hỏi thì ừm một tiếng.
Quý Nhiêu duỗi tay cầm lấy, Thương Ngôn Tân nói: "Sấy tóc trước đã."
Quý Nhiêu không nghe lời anh, trực tiếp cầm hộp quà trên tay anh đi, tóc còn nhỏ nước, cô không ngồi lên ghế sofa mà trực tiếp ngồi xổm trên đất mở hộp quà.
"Lego." Quý Nhiêu ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói vui vẻ: "Sao anh biết em thích ghép lego, còn là lâu đài công chúa, rất hợp với em, em thích lắm."
Thương Ngôn Tân nói: "Lần trước ở nhà em nhìn thấy đầu giường em có đặt một cái, đừng ghép vội, đứng dậy sấy tóc đã."
"Không đâu, em phải ghép ngay bây giờ." Quý Nhiêu ngang bướng.
Thương Ngôn Tân: "Để tóc ướt dễ bị đau đầu."
"Đau thì đau thôi, dù sao em cũng không sao, đau đầu thì lên giường ngủ một giấc là được." Cô nghịch đồ chơi mới trong tay, nói rất thờ ơ, sau đó như nhớ ra cái gì: "Ai da, hình như em quên mất, giờ em có bạn trai rồi, nhỡ đâu bị ốm bạn trai em sẽ đau lòng chứ nhỉ?"
Cô chớp chớp mắt, nũng nịu nói: "Vì để bạn trai không lo lắng, bạn trai, anh sấy tóc cho em?"
Thương Ngôn Tân cười cười, tốt tính đi lấy máy sấy tóc và khăn lông.
Cô ngồi trên đất chăm chú ghép lâu đài, Thương Ngôn Tân cầm khăn lông, lau lau tóc cô, lau đến khi không còn nước.
Chỗ cô ngồi không có ổ cắm điện, Thương Ngôn Tân cắm máy sấy vào ổ điện gần bên sofa, ngồi trên sofa gọi cô qua.
Quý Nhiêu đứng dậy, nhưng đứng nguyên tại chỗ.
Ánh mắt Thương Ngôn Tân dò hỏi nhìn cô.
Quý Nhiêu chỉ chỉ vào đùi anh, nói: "Em muốn ngồi lên đùi anh."
Thương Ngôn Tân dung túng: "Em đến đây."