Kết quả tìm kiếm hiển thị, tùy từng người, nhưng tốt nhất là đợi khi hai bên hiểu nhau, thường đều là yêu nhau từ hai, ba tháng đến nửa năm, sau khi có nền tảng tình cảm mới từng bước thăm dò.
Hai, ba tháng đến nửa năm, như vậy thì lâu quá rồi.
Chắc không phải Thương Ngôn Tân cũng cảm thấy sau khi yêu đương lâu như vậy mới quyết định ngủ cùng cô chứ.
Vừa rồi hình như anh cũng đã nói chưa hiểu hết cô, muốn tìm hiểu từ từ.
Đây là phải tìm hiểu đến bao giờ, nếu như là hai, ba tháng thì cô vẫn có thể chờ một chút, nhưng nhỡ sau hai, ba tháng mà anh vẫn cảm thấy tình cảm chưa đến mức đó, muốn bảo cô đợi nửa năm thì sao.
Quý Nhiêu thở dài một hơi.
Nghe tiếng thở dài truyền ra từ trong chăn, Thương Ngôn Tân cười một tiếng, đưa tay vén chăn trên đỉnh đầu, để đầu cô lộ ra khỏi chăn.
"Nhiêu Nhiêu, đừng tức giận được không?"
Quý Nhiêu phẫn nộ trừng mắt nhìn anh: "Thương Ngôn Tân, không phải là anh cố ý đùa bỡn em đấy chứ."
"Sao có thể, khi em ở trong lòng anh không phải đã cảm nhận được rồi sao, anh có phản ứng." Thương Ngôn Tân v**t v* tóc cô, giọng dịu dàng nói: "Anh cũng đang cố kiềm chế."
Quý Nhiêu cao giọng: "Anh không cần kiềm chế, em có thể, anh tiếp tục em sẽ không từ chối."
Thương Ngôn Tân: "Tiếp tục tìm hiểu thêm có được không? Thời gian chúng ta yêu nhau quá ngắn, vẫn còn chưa đến bước đó."
Quý Nhiêu giãy giụa: "Mặc dù thời gian yêu đương của chúng ta ngắn ngủi, nhưng thời gian em thích anh thì đã lâu lắm rồi. Anh có biết phải cố gắng kìm nén trước mặt người mình thích khó khăn như nào không. Đừng nói với em là anh biết, anh chẳng biết gì cả, anh chẳng thích em gì cả, nếu như anh thích em thì sao có thể kìm nén, em buồn quá."
"Nhiêu Nhiêu, anh không biết phải nói với em như thế nào về băn khoăn của mình." Vẻ mặt của Thương Ngôn Tân vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói từ tốn: "Chỉ có f*ck boy/ girl mới nảy sinh quan hệ khi không có chút cơ sở tình cảm nào cả, nhưng chúng ta là yêu đương bình thường, sau này còn chăm sóc nhau cả đời. Cả đời dài như thế, đừng vì nhất thời sốt ruột chuyện này, phải là lúc cả hai đều yêu nhau, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng(*)."
(*)"水到渠成" là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là "nước đến thì kênh thành", tức là khi điều kiện đã sẵn sàng hoặc thời cơ chín muồi, mọi việc sẽ diễn ra thuận lợi, tự nhiên. Thành ngữ này thường được dùng để diễn tả rằng nếu ta chuẩn bị đầy đủ và kiên nhẫn, kết quả cuối cùng sẽ đến một cách dễ dàng và tự nhiên, không cần phải ép buộc.
Quý Nhiêu hiểu rồi, đây là cô gặp phải thanh niên ngây thơ, theo ý của anh là, hai người nhất định phải cùng xây dựng tình cảm đến bước kia thì mới có thể lên giường.
Ngây thơ!
Trên đời nào có nhiều người yêu nhau như vậy chứ.
Đời này cô đã xác định sẽ không yêu một ai, lẽ nào cả đời này cô cũng sẽ không được nếm thử trái cấm?
Hai chữ tình và dục căn bản không thể nói lẫn vào nhau.
Đương nhiên những lời này cô không thể nói cho anh biết.
Chắc chắn anh sẽ duy trì quan điểm khác với cô, hơn nữa giờ cô còn đang diễn vai yêu anh.
"Anh nói như vậy làm em cảm thấy chẳng bằng lúc đầu em trực tiếp rủ anh làm bạn giường." Giọng điệu của Quý Nhiêu buồn buồn.
"Nói lung tung gì vậy." Thương Ngôn Tân như dạy dỗ mà cốc nhẹ lên trán cô, nghiêm mặt nói: "Nếu em dùng thân phận đó hẹn anh, anh sẽ không cho em cơ hội nói chuyện với anh lần thứ hai đâu."
Cũng đúng, anh là người giữ mình trong sạch như vậy, ngay cả bạn gái chủ động nhào vào lòng cũng có thể từ chối, sao có thể đi tìm gái cơ chứ.
"Được rồi." Quý Nhiêu nói sâu xa: "Mặc dù đối với việc em rất yêu anh nhưng anh vẫn chưa yêu em, hơn nữa còn từ chối ngủ cùng giường với em làm em rất buồn. Nhưng mà em cũng biết, giữa hai chúng ta vốn là em theo đuổi anh, anh không thích em như em thích anh, em cũng hiểu được. Em sẽ tiếp tục cố gắng để anh yêu em, nhưng mà em vừa nghĩ đến việc anh không yêu em, thì em lại..."
Cô không nói tiếp, kéo chăn lên, lần nữa bịt kín người, nhỏ giọng sụt sùi.
"Nhiêu Nhiêu, sao vẫn khóc." Thương Ngôn Tân an ủi cô: "Đừng khóc được không? Em vừa khóc là anh không biết mình phải làm như nào mới được."
Anh đưa tay, muốn kéo chăn của cô ra.
Quý Nhiêu núp dưới chăn, ngón tay nắm chặt góc chăn, dịch về phía trong một chút, mang theo nức nở: "Sao lại không biết phải làm như nào, anh lên giường đi."
Vẫn chưa từ bỏ ý định.
Thương Ngôn Tân nói: "Hôm nay thật sự không được, lần đầu tiên của con gái dễ bị thương, hôm nay anh uống rượu rồi không chắc chắn liệu mình có làm em bị thương không."
"Anh chắc chắn." Quý Nhiêu phản bác anh: "Anh là người đàn ông có năng lực kiềm chế mạnh như thế, em tin anh sẽ không làm em bị thương, mấy cái anh nói đều là lấy cớ thôi."
"Thôi, em không tranh cãi với anh nữa." Quý Nhiêu kéo chăn ra, đôi mắt khóc đến đỏ ửng u oán nhìn anh: "Anh đúng là người đàn ông nhạt nhẽo."
Thương Ngôn Tân rút tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, lau nước mắt cho cô.
Quý Nhiêu nghiêng mặt sang một bên, không để anh lau: "Ai cần anh lau nước mắt chứ, lúc này anh nên ôm em, an ủi tâm hồn tổn thương của em."
"Được rồi, ôm em." Thương Ngôn Tân cúi người, hai tay vòng dưới nách cô, còn chưa dùng sức Quý Nhiêu đã chủ động ôm cổ anh, nhào vào lòng anh: "Thương Ngôn Tân, em yêu anh lắm."
"Anh biết." Thương Ngôn Tân vuốt tóc cô, giọng điệu ôn tồn: "Cho nên anh càng không thể dựa vào việc em yêu anh mà hèn hạ ch**m l** th*n th* em."
Giọng của anh dịu dàng như nắng mai, nhưng ý nghĩa truyền ra ngoài lại làm cho người ta lạnh thấu tâm can.
Không thể dựa vào việc cô yêu anh mà ch**m l** th*n th* cô, ý của câu này không phải là, anh không yêu cô sao?
Thật sự làm người ta đau lòng...
Được rồi, thật sự cũng không làm cô đau lòng, trong suy tính cả rồi.
Cô cũng đâu có yêu anh.
Chỉ có điều cô là gái hư biết bịa chuyện, còn anh là quân tử nho nhã đoan chính, quân tử sẽ không lừa người khác.
"Ngủ đi."
Thương Ngôn Tân dịu dàng đắp chăn cho cô, ngay cả mép chăn cũng tỉ mỉ mà chỉnh lại cho cô.
"Ngủ ngon."
Quý Nhiêu hừ một tiếng, nhìn thì giống như không cam tâm tình nguyện mà nói câu ngủ ngon, còn bĩu bĩu môi.
Thương Ngôn Tân cúi đầu, hôn một cái lên môi cô, lại nói một câu ngủ ngon.
Quý Nhiêu nằm trên giường, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Thương Ngôn Tân ra khỏi phòng, cửa phòng đóng lại, cô đếm thầm trong lòng.
1234...
Đếm tới số 59, cửa phòng lần nửa mở ra.
Quý Nhiêu cong cong khóe miệng, đôi mắt long lanh nhìn Thương Ngôn Tân đứng cạnh cửa, chớp chớp mắt: "Không phải đã chúc ngủ ngon rồi sao ạ? Sao anh còn quay lại?"
Thương Ngôn Tân bật cười, hỏi: "Quần áo của anh đâu?"
"Quần áo gì cơ?" Quý Nhiêu giả bộ mờ mịt: "Em không hiểu anh đang nói cái gì hết."
Thương Ngôn Tân đổi cách hỏi: "Đồ dùng vệ sinh hàng ngày của anh đâu?"
Quý Nhiêu vẫn lắc đầu: "Em không biết."
Thương Ngôn Tân không hỏi cô nữa, trực tiếp đi đến trước tủ đồ, kéo tủ quần áo ra.
Quần áo đàn ông treo trong tủ gọn gàng ngăn nắp đã trực tiếp phơi bày lời nói dối của cô.
"Sao lại lừa người ta vậy chứ?" Thương Ngôn Tân đi đến trước giường, duỗi tay nhéo nhéo lỗ mũi cô: "Bé con lừa đảo, không sợ nói dối mũi sẽ dài ra sao?"
Quý Nhiêu ôm cánh tay anh, giãy giụa lần cuối cùng, nũng nịu: "Anh ở cùng phòng với em đi mà, em muốn ở cùng một phòng với anh, có được không."
"Chỉ là ở cùng phòng thôi, không làm gì khác, em đảm bảo, em tuyệt đối sẽ không làm loạn." Quý Nhiêu giơ tay lên thề: "Chỉ là ngủ cùng nhau, em sẽ không động tay động chân với anh."
"Ở cùng một căn phòng, ngủ cùng một giường mà không làm cái gì?" Thương Ngôn Tân cười cười nhéo nhéo má cô: "Đây là Nhiêu Nhiêu đang thử sự kiên định của anh sao?"
"Nhưng mà vừa rồi đã như thế rồi mà không phải anh cũng không làm cái gì sao? Cái này đối với anh mà nói có khó gì chứ, anh chỉ cần ở cùng phòng với em, có được không ạ?" Quý Nhiêu lắc lắc tay anh: "Nào có đôi tình nhân nào ở khách sạn lại ở hai phòng riêng, thật chưa bao giờ nghe thấy."
Thương Ngôn Tân dùng giọng trêu đùa: "Chưa bao giờ nghe thấy, vậy thì chúng ta không phải là cặp đôi đầu tiên ngủ ở hai phòng khác nhau à?"
Quý Nhiêu: "...."
"Thương Ngôn Tân, em nói cho anh nghe, lời trêu đùa này của anh chẳng vui chút nào."
Thương Ngôn Tân: "Tối không thích hợp nghe chuyện quá buồn cười, làm cho đầu dễ hưng phấn, không tốt cho giấc ngủ."
Quý Nhiêu: "..."
Quý Nhiêu hoàn toàn từ bỏ, nói lời dọa dẫm: "Thương Ngôn Tân, anh đợi đó cho em, sẽ có một ngày em làm cho anh không thể tự kiềm chế, chìm đắm trên giường em."
Thương Ngôn Tân cười đồng ý: "Anh tin tưởng, nhất định sẽ có một ngày đó."
"..."
Như tung nắm đấm vào bông vải, Quý Nhiêu không muốn lãng phí lời nói nữa, trơ mắt nhìn Thương Ngôn Tân cầm một bộ quần áo ngủ và một bộ quần áo ngày mai cần mặc ra ngoài.
Ít nhất vẫn còn để cho cô ít mặt mũi, không lấy tất cả quần áo về, quần áo còn lại vẫn treo ở trong tủ đồ phòng cô.
Cô cũng không tin, cô đi theo bên người anh, thời gian hơn nửa tháng vẫn không thể kéo anh lên giường.
Thề son sắt trong lòng, vừa nghĩ đến Thương Ngôn Tân ở lúc bùng nổ nhất cũng có thể dừng lại, trong lòng Quý Nhiêu bắt đầu nhụt chí.
Tại sao lại có người đàn ông như thế này, mỡ đưa đến tận miệng rồi cũng không ăn, còn yêu đương với cô nữa.
Không phải nói đàn ông đều là động vật th*n d*** sao, cho dù có yêu hay không cũng đều có thể lăn giường?
Sao anh lại không giống với người đàn ông khác chứ.
Quý Nhiêu bắt đầu suy tính, nếu như anh vẫn luôn không muốn làm chuyện ân ái trên giường với cô, chỉ yêu đương đơn thuần, cô dẫn anh về nhà phá hoại mối liên hôn giữa anh và Quý Tư Nhu, nhưng sau đó thì thế nào? Cô cũng không thể yêu đương mãi với anh, cô phải chia tay chứ.
Nhưng nếu như chỉ đơn thuần là nắm tay, hôn hít, không hề xảy ra quan hệ thật sự, khi cô và anh vừa chia tay, chưa chắc ba cô sẽ không vì lợi ích hai nhà mà một lần nữa làm mai mối cho anh và Quý Tư Nhu. Trong thực tế, chuyện chị gái gả cho bạn trai cũ của em gái cũng đâu phải không có, mà cô và anh còn chưa hề lăn giường, ngay cả lập trường ngăn cản anh và Quý Tư Nhu bên nhau cũng không có.
Chỉ khi anh và cô ngủ với nhau, cô mới có đủ cơ sở.
Với tính cách yêu đương chung thủy này của anh, không thể vừa lăn giường với em gái vừa đi tìm chị gái, như vậy thì quá buồn nôn rồi, anh là người quân tử tất nhiên sẽ không thể làm ra chuyện đó.
Cho nên, vì sau này chia tay có thể không cần lo lắng về sau, cô nhất định phải kéo anh lên giường.
Hơn nữa khuôn mặt và vóc dáng của anh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn hoàn mỹ trong lòng cô, lại biết tự giữ mình. Thời bây giờ, người đàn ông sạch sẽ chưa từng có sinh hoạt phương diện kia quả thật là hàng hiếm, hoàn toàn là đối tượng có thể giao phó lần đầu tiên trong lòng cô. Cô lãng phí nhiều thời gian và sức lực với anh như thế, không kéo lên giường trải nghiệm thì quá đáng tiếc.
Quý Nhiêu đã quyết định không kết hôn từ rất lâu rồi, nhưng cô cũng không có ý định sống cô tâm quả dục cả đời, rất nhiều người bạn đã lục tục có trải nghiệm liên quan đến phương diện kia, khi nói chuyện cũng sẽ chia sẻ cho cô những tâm đắc, nói cho cô biết ở trong tình huống không mặc đồ, có thể phán đoán năng lực của người đàn ông ở phương diện kia từ những hình dáng bên ngoài.
Khi con gái nói chuyện này, cũng không phải là chuyện gì xấu hổ.
Từ khi cô trưởng thành đã mơ hồ có h*m m**n tìm tòi về phương diện kia.
Mấy năm nay, cô cũng đang thử tìm một người đàn ông vừa lòng để mở cánh cửa đi vào thế giới mới, đáng tiếc những người mà cô tiếp xúc không có ai làm cô hài lòng.
Không phải là ánh mắt nhìn cô chằm chằm không có ý tốt, thì là nói chuyện quá mắc ói, hoặc là trai đểu đồng thời tán mấy cô, chân như là râu mực đạp nhiều thuyền.
Cho đến khi gặp Thương Ngôn Tân, người đàn ông quả thật là gu trời định của cô.
Cho dù không phải cố ý chọc tức ba cô và Trần Nhã Như thì gặp người đàn ông như vậy, cô cũng sẽ đưa anh vào làm mục tiêu trải nghiệm lần đầu tiên của mình.
Nhưng mà khó quá đi!
Người đã sắp ba mươi, sao lại giữ mình đến mức chuyện bản năng như lăn giường mà cũng phải kiên trì đến mức hai bên yêu nhau thì mới làm.
Nếu như là yêu cầu khác, có lẽ cô còn có thể thỏa mãn.
Nhưng mà cần tình yêu của cô.
Quý Nhiêu chậc một tiếng, lắc lắc đầu, không có cách nào, chỉ có thể phát huy sở trường, diễn thôi.
***
Sáng hôm sau, Thương Ngôn Tân không ra ngoài, sau khi ăn sáng xong, anh ở trong phòng sách làm việc.
Quý Nhiêu không thức dậy ăn sáng, ngủ một giấc đến hơn mười giờ, sau khi rửa mặt xong, khi đi ra ngoài, Thương Ngôn Tân đang họp video.
Cửa phòng sách không đóng, cô đi đến trước cửa phòng sách, thấy Thương Ngôn Tân đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là máy tính, tai đeo tai nghe, ánh mắt liếc nhìn thấy cô, giơ tay với cô ra hiệu cho cô chớ lên tiếng.
Quý Nhiêu tự giác xoay người, nhẹ bước chân, chuẩn bị đi tìm đồ ăn.
Mới được vài bước, trong đầu cô lại dâng lên suy nghĩ xấu xa, cô rón rén lại phòng sách, dời ghế, ngồi đối diện Thương Ngôn Tân, hai tay nâng mặt, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
Thương Ngôn Tân cúi đầu, tầm mắt nhìn chăm chú vào máy tính, thỉnh thoảng nhìn về phía cấp dưới trong video nói mấy câu liên quan đến nội dung cuộc họp, cũng sẽ luôn dành một ánh mắt cho cô.
Ánh mắt Quý Nhiêu đầy sùng bái.
Lần này thời gian nói của Thương Ngôn Tân dài hơn chút, đã kéo dài hai phút mà vẫn còn tiếp tục.
Quý Nhiêu cảm thấy sắp xong rồi, nhân lúc anh không chú ý, chui xuống gầm bàn.
Thương Ngôn Tân đang nhận xét báo cáo của cấp dưới, một bàn tay đột nhiên từ dưới gầm bàn đưa lên, nắm vào dây lưng của anh.
Giọng nói của Thương Ngôn Tân hơi dừng một chút, cúi đầu xuống liền thấy Quý Nhiêu ngồi ở bên chân anh, tay của cô đang mò đến khóa dây lưng của anh, ngẩng đầu, đôi mắt vô tội nhìn anh cười một cái. Sau đó trong ánh mắt cảnh cáo của anh, cô rút dây lưng của anh ra, vứt bừa sang một bên.
Thương Ngôn Tân đè tay cô lại, tỏ ý bảo cô đừng nghịch.
Cô căn bản không để ý đến anh, cầm cổ tay anh, hé miệng ngậm lấy ngón tay anh.