Thương Ngôn Tân nín thở, ánh mắt nhìn cô hơi trầm xuống.
Quý Nhiêu không hề sợ hãi, ngược lại còn khiêu khích mà nhướng mày với anh, ánh mắt khẽ liếc nhìn anh một cái, cong cong khóe mắt, mang theo chút nụ cười quyến rũ.
Khoang miệng ấm nóng bao quanh ngón tay anh, Thương Ngôn Tân không chịu đựng được mà rút ngón tay ra.
Tai nghe truyền đến tiếng cấp dưới hỏi thăm: "Tổng giám đốc Thương?"
Ánh mắt của Thương Ngôn Tân quay lại màn hình máy tính, thản nhiên nói: "Có con mèo nhỏ chạy đến, không sao, các cậu tiếp tục."
Kha Trạm ở trong cuộc họp video có chút nghi ngờ, trong phòng của sếp Thương lấy đâu ra mèo nhỏ, hơn nữa, đến lượt anh nói rồi mà, sếp Thương.
Bây giờ Thương Ngôn Tân không nói chuyện được, con mèo nhỏ nào đó đang dùng móng vuốt làm loạn trên người anh.
Cảm xúc mềm mại từ lòng bàn tay cô truyền đến, bao bọc lấy anh. Thương Ngôn Tân bị đột kích đến da đầu tê dại, nửa thân trên ngửa ra sau dựa vào ghế, hơi nhướng cằm hít sâu một hơi.
Móng vuốt mèo nhỏ không hề có quy luật gì, cũng không có chừng mực, không nặng không nhẹ nhưng lại rất có tinh thần học hỏi. Thương Ngôn Tân khẽ hít thở, cúi đầu, vừa vặn đụng phải đôi mắt mờ mịt, vừa tò mò trước điều mới lạ lại vừa mang theo mấy phần ngại ngùng của cô.
Thương Ngôn Tân thật sự không có cách nào với cô.
Sau khi hít sâu mấy hơi, một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô.
Cuộc họp không biết đã kết thúc từ lúc nào, anh đeo tai nghe, từ đầu đến cuối cô đều không nghe thấy tiếng gì, chỉ biết là hô hấp mà anh kìm nén ngày càng sâu hơn.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Thương Ngôn Tân đẩy ghế lùi về sau, ôm lấy Quý Nhiêu với đôi chân tê rần ngồi lên đùi mình. Anh giơ tay gõ gõ trán cô, giọng nói khàn khàn: "Nhiêu Nhiêu, em đúng là nhóc lưu manh."
Quý Nhiêu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, hoàn hoàn không có tự giác của việc làm chuyện xấu, còn rất tủi thân mà đưa tay cho anh nhìn.
"Thương Ngôn Tân, tay em đỏ hết rồi."
Nào phải chỉ đỏ lòng bàn tay, trên đó còn không sạch sẽ nữa.
Lồng ngực Thương Ngôn Tân vẫn còn đang đập phập phồng, hơi thở hỗn loạn, cầm khăn giấy lau cho cô.
Quý Nhiêu đột nhiên tiến sát bên tai anh, trêu chọc: "Thương Ngôn Tân, tiếng thở của anh hấp dẫn quá."
"Quý Nhiêu." Thương Ngôn Tân tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay cho cô, khăn giấy dính mùi hương hoa thạch nam* bị ném vào trong thùng rác, anh trầm giọng: "Sớm muộn gì anh cũng bị em ép điên."
(*) Cây thạch nam (tên khoa học: Crataeva nurvala) là một loại cây thuộc họ Mua (Capparaceae), mọc chủ yếu ở các khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới của châu Á, bao gồm Việt Nam. Cây thạch nam còn có những tên gọi khác như cây bảy lá, cây bàng hoặc cây diệp hạ châu.
Quý Nhiêu duỗi tay, nắm lấy cà vạt của anh, ánh mắt hưng phấn nhìn anh: "Thật không đó, dáng vẻ nổi điên của anh chắc hẳn rất gợi cảm."
Tay của cô còn không thành thật mà sờ trên người anh, yết hầu Thương Ngôn Tân chuyển động, đè tay cô lại, nói sang chuyện khác, hỏi: "Em không đói bụng sao?"
Anh vừa nói, Quý Nhiêu mới nhớ ra mình còn chưa ăn sáng, bây giờ đã hơn mười một giờ.
"Đói." Quý Nhiêu gật đầu một cái, nhớ đến cái gì, cắn môi nhìn về phía anh chớp chớp mắt: "Hôm nay anh có thời gian ăn cơm cùng em không? Không phải anh lại muốn ra ngoài làm ăn, bỏ em một mình trong khách sạn độc thủ phòng trống chứ?"
Thương Ngôn Tân cười nói: "Hôm nay anh không ra ngoài bàn chuyện làm ăn, hai giờ chiều sẽ có mấy người đến nói chuyện trong phòng sách, chắc khoảng bốn giờ sẽ kết thúc. Lát nữa anh sẽ ăn cơm trưa cùng em trước, sau hai giờ thì đành phải nhờ em ở trong phòng 2 tiếng. Hai tiếng này em có thể nghĩ xem có muốn đi chỗ nào chơi không, sau khi anh làm việc xong sẽ đưa em đi chơi, có được không?"
Anh đã sắp xếp thỏa đáng, trưng cầu ý kiến của cô.
"Được ạ, được ạ." Cô gái nhỏ nghe nhắc đến đi chơi thì hưng phấn: "Chúng ta như vậy xem như là đi hẹn hò chính thức chứ?"
Ánh mắt cô long lanh nhìn anh, còn nhớ hôm qua khi anh từ chối ngủ cùng giường với cô đã nói sau khi bọn họ yêu đương còn chưa từng hẹn hò chính thức, tình cảm chưa đến bước đó.
Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Đương nhiên rồi."
"Vậy bây giờ em sẽ đi làm sổ tay hướng dẫn hẹn hò."
Quý Nhiêu nhảy xuống khỏi đùi anh, chân trần giẫm trên sàn nhà, bước chân vui vẻ, mái tóc mềm mượt hơi tung bay, ngay cả mái tóc cũng tràn đầy thanh xuân.
Tiếng bước chân dời từ phòng sách về phía phòng ngủ, cô lấy điện thoại, trong miệng khẽ ngân nga.
Là giai điệu mà Thương Ngôn Tân chưa từng nghe, có lẽ là cô tự nghĩ ra.
Thương Ngôn Tân cong cong khóe môi, cụp mắt nhìn xuống dưới thân mình là một mảng hỗn độn, đành bất lực lắc đầu một cái, cô gái nhỏ này, lá gan quá lớn.
Cả căn phòng tràn ngập mùi hoa thạch nam, trong thùng rác chứa đầy giấy, Thương Ngôn Tân chỉnh lại quần áo bên dưới, nhặt dây lưng lên, đứng dậy, nhét áo sơ mi vào trong quần tây, về phòng lấy một chiếc dây lưng mới, vừa định thắt.
"Thương Ngôn Tân." Cô từ bên ngoài thò đầu vào, cười híp mắt nhìn anh.
Lông mày nhướng lên, ánh mắt kia vừa nhìn là biết không có ý tốt.
"Sao vậy?"
Quý Nhiêu ngoắc ngoắc tay với anh: "Anh đến đây, em có chuyện muốn nói với anh."
Thương Ngôn Tân cầm dây lưng đi đến trước mặt cô, chờ cô lên tiếng.
Quý Nhiêu mím môi, nở nụ cười xấu xa với anh, không nói.
Cô vốn không định nói gì.
Nhân lúc anh không phòng bị, giơ tay lên nhéo mạnh một cái vào mông anh, thấy anh không phản ứng gì thì nghiêng đầu mà chạy.
Sau lưng truyền đến giọng nói ôn hòa có vẻ cưng chiều của Thương Ngôn Tân: "Nhóc lưu manh."
Giọng mang tiếng cười, nghe ra tâm trạng rất tốt.
Lúc ăn cơm trưa, Quý Nhiêu vẫn luôn cầm điện thoại đọc sổ tay hẹn hò. Thương Ngôn Tân đã ăn cơm xong rồi, đặt đũa xuống, Quý Nhiêu ở phía đối diện còn chưa ăn được mấy miếng.
"Nhiêu Nhiêu." Thương Ngôn Tân nhắc nhở cô: "Để điện thoại xuống trước, ăn cơm xong lại xem."
Quý Nhiêu ngẩng đầu nhìn anh một cái, và một miếng cơm vào miệng, cúi đầu, tiếp tục lướt điện thoại.
Thương Ngôn Tân nhìn cô ăn cơm chậm rì rì như ốc sên, cười hỏi: "Không phải em nói đói rồi sao?"
"Đúng vậy." Ánh mắt của Quý Nhiêu từ phía điện thoại nhìn về phía anh, duỗi tay đến đĩa trước mặt gắp một miếng đồ ăn thả vào trong bát, nói: "Em không phải là đang ăn cơm rồi sao? Em quen vừa ăn cơm vừa nghịch điện thoại."
"Quen?" Thương Ngôn Tân nói: "Trước đây không phát hiện ra em có thói quen này."
"Trước kia không phải còn chưa theo đuổi được anh sao? Ở trước mặt anh dù sao cũng phải giữ hình tượng chứ." Quý Nhiêu nói bình thản: "Bây giờ chúng ta đã yêu nhau rồi, rất nhiều thói quen nhỏ của em sớm muộn gì anh cũng phát hiện ra, không bằng cứ thoải mái chút, chắc anh sẽ không ghét bỏ em đâu nhỉ. Nếu như anh ghét bỏ em, em sẽ bỏ điện thoại xuống ngay."
Nói rồi, Quý Nhiêu đặt điện thoại sang một bên, lưng eo thẳng tắp, ngồi đoan trang nhìn anh, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Thương Ngôn Tân cười nói: "Không cần, em muốn thế nào thì cứ như thế đó đi, ở trước mặt anh không cần quá bó buộc, anh cũng không có nhiều quy tắc trên bàn cơm như vậy. Mà cho dù anh có, quy tắc của anh cũng chỉ có thể bó buộc anh, không thể dùng suy nghĩ của anh áp đặt trên người em, cho nên em không cần phải vì anh mà thay đổi gì cả."
"Woww, Thương Ngôn Tân." Quý Nhiêu đưa hai tay nâng mặt, mắt tràn lấp lánh: "Em phát hiện ra tính cách của anh siêu tốt, tâm trạng ổn định, biết nói phải trái, có thể bao dung tính xấu của người khác, đời trước em tích bao nhiêu phúc nên đời này mới tìm được người bạn trai tốt như anh chứ."
Thương Ngôn Tân cong cong khóe môi, cười nói: "Miệng ngọt như vậy, là lau mật rồi sao?"
Quý Nhiêu đưa đầu lưỡi, l**m một vòng trên môi, nghiêm túc nói: "Không có vị của mật ong, nhưng vẫn rất ngọt, hẳn là bởi vì được Thương Ngôn Tân hôn rồi."
"Ăn cơm trước đi." Thương Ngôn Tân nói: "Mặc dù anh tôn trọng thói quen ăn cơm dùng điện thoại của em, nhưng em còn không ăn nhanh lên, đồ ăn sẽ nguội mất, mà đồ ăn nguội không tốt cho dạ dày."
"Ồ, vậy em phải ăn nhanh lên, nhỡ đâu ăn đồ ăn lạnh bị đau dạ dày, có người sẽ đau lòng." Quý Nhiêu chớp chớp mắt: "Đúng không, Thương Ngôn Tân?"
Thương Ngôn Tân cười một tiếng, cưng chiều nói: "Đúng vậy, anh sẽ đau lòng, em mau ăn đi."
Lúc này Quý Nhiêu mới thành thật nghiêm túc ăn cơm.
Ăn cơm xong, Quý Nhiêu lập tức cầm điện thoại lên, nói với Thương Ngôn Tân: "Thương Ngôn Tân, xế chiều chúng ta đi chơi ngoài bờ biển đi, những nơi phù hợp với cặp đôi ở gần đây em đã xem hết rồi, cảm thấy bãi biển là hợp chúng ta nhất, có rất nhiều đôi tình nhân đều thích đến đó chơi."
Thương Ngôn Tân: "Được."
Anh ngồi vào ghế sofa trong phòng khách, Quý Nhiêu đi tới, ngồi sát bên cạnh anh, dựa vào người anh, tay cầm điện thoại lướt video mấy đôi tình nhân chơi bên bờ biển cho anh xem.
"Anh xem, bọn họ đến bờ biển điểm danh chụp hình quay video, bây giờ rất thịnh hành cái này, ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp bên nhau, chúng ta đến đó cũng chụp một cái."
Video mà Quý Nhiêu cho anh xem là một đôi tình nhân đang hôn nhau trên bờ biển.
Thương Ngôn Tân nói: "Được."
Quý Nhiêu ngạc nhiên: "Anh có thể chấp nhận được mức độ đó sao? Hôn môi trước đám đông?"
"Sao không thể chấp nhận, tình nhân vui đùa bên bờ biển, hôn môi không phải là chuyện rất bình thường sao? Sao nhìn em có vẻ ngạc nhiên vậy?" Thương Ngôn Tân cười hỏi: "Là cảm thấy anh tư tưởng bảo thủ, ngay cả chuyện bình thường như này cũng không thể chấp nhận sao?"
Quý Nhiêu gật đầu: "Đúng vậy, nhìn anh có vẻ rất bảo thủ, ngây thơ."
Bảo thủ, ngây thơ?
Thương Ngôn Tân cười.
"Nhiêu Nhiêu." Thương Ngôn Tân cong môi, nói: "Mặc dù anh lớn hơn em mấy tuổi, nhưng anh vẫn còn chưa già đến mức tư tưởng bảo thủ phong kiến."
"Em không có ý nói anh già." Quý Nhiêu cười vui vẻ hôn lên môi anh: "Đương nhiên anh không già rồi, anh còn chưa đến ba mươi tuổi, trẻ như vậy. Là do anh tuổi trẻ đã thành công nên luôn cho người ta một cảm giác về khí chất độc đáo, trầm ổn và ưu nhã, dáng vẻ như đã trải qua sự mài giũa và tôi luyện của năm tháng. Nhưng thực chất anh vẫn còn rất trẻ, người đàn ông có khí chất trầm ổn như anh đa phần đều trên bốn mươi tuổi, già hơn anh rất nhiều, người đàn ông trẻ như anh thì còn chưa có được khí chất như anh, anh chính là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất."
Ý cười trong mắt Thương Ngôn Tân ngày càng nhiều hơn.
Quý Nhiêu: "Nói cho anh biết một bí mật."
Thương Ngôn Tân nghiêng người, đưa lỗ tai gần sát cô hơn chút.
Môi Quý Nhiêu ghé sát bên tai anh, giống như đang nói bí mật gì đó rất quan trọng, nhỏ giọng nói: "Yêu anh."
Trong ngực hơi run run, Thương Ngôn Tân nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu thương của cô, trong lòng dao động.
Quý Nhiêu vẫn đang cười, mi mắt cong cong, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa hay chiếu đến mái tóc của cô, cả người cô tắm dưới nắng mặt trời, nụ cười còn rực rỡ hơn cả mặt trời, đôi mắt lấp lánh.
Thương Ngôn Tân đưa tay, giữ chặt gáy cô.
Đây không phải là nụ hôn trong kế hoạch của Quý Nhiêu.
Ánh mắt cô khẽ sững lại, nhanh chóng phản ứng lại, cánh tay vòng qua sau lưng anh, học dáng vẻ anh hôn cô mà đáp lại.
Bốn giờ chiều, Thương Ngôn Tân lái xe dẫn Quý Nhiêu đến bờ biển, không dùng tài xế, Thương Ngôn Tân tự lái xe, Quý Nhiêu ngồi bên ghế phụ.
Từ khách sạn đến bờ biển mất khoảng 40 phút đi xe.
Từ lúc lên xe, miệng nhỏ của Quý Nhiêu chưa từng dừng lại.
"Thương Ngôn Tân, em thật sự không thể mặc bikini?"
Buổi trưa, sau khi quyết định sẽ đến bờ biển chơi, nhân lúc Thương Ngôn Tân họp trong phòng sách, cô ra ngoài mua hai bộ đồ tắm tình nhân, chuẩn bị mặc khi cùng đi dạo trên bờ biển với Thương Ngôn Tân.
Mùa hè ra biển chơi không mặc bikini thì mặc gì!
Kết quả người đàn ông họ Thương không lâu trước đó còn rất thấu hiểu lòng người, nói mình sẽ không áp đặt tư tưởng của anh lên người cô, còn chưa già đến mức tư tưởng bảo thủ phong kiến, lúc này lại kiên quyết không cho cô mặc bikini đi biển.
Quý Nhiêu lý luận, nói mòn lưỡi mà cũng không được.
Thái độ của Thương Ngôn Tân rất kiên định: "Bờ biển gió lớn, mặc áo bikini dễ bị lạnh."
Lý do này, nói ra không cảm thấy buồn cười sao?
Quý Nhiêu nói: "Nhưng bây giờ là mùa hè, rất nóng."
Thương Ngôn Tân: "Trời sắp tối rồi, cho dù là mùa hè thì gió buổi tối cũng rất lạnh."
"Anh không cảm thấy khi tình nhân dạo bước trên bờ biển, mặc bikini rất lãng mạn sao? Trong video những đôi tình nhân kia khi hôn nhau ở bờ biển cũng toàn mặc bikini mà, sóng biển đánh đến, có một loại cảm giác lãng mạn dù chết cũng không thay đổi."
"Anh không thấy." Thương Ngôn Tân nói: "Lãng mạn là tình yêu, không phải là biểu đạt qua quần áo."
Quý Nhiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vị trí quan trọng đều bị che hết rồi, có chỗ nào hở hang đâu, anh còn nói mình không bảo thủ."
Thương Ngôn Tân không tranh cãi với cô, nói: "Anh thừa nhận trước kia anh đánh giá cao bản thân mình, khi em lấy bikini ra, hơn nữa còn nói sẽ mặc hai mảnh vải này đi trước mặt mọi người, anh mới nhận thức sâu sắc được việc thật ra mình là người đàn ông bảo thủ, không thể làm được việc hoàn toàn không can thiệp vào hành động của bạn gái. Anh không thể chấp nhận được việc em mặc như thế này đi vào tầm mắt của người khác, nếu như em thích mặc bikini thì có thể mặc ở nhà, đi ra ngoài thì không thể mặc như vậy, được không?"
Là giọng thương lượng, nhưng thái độ thì cứng rắn.
"Được rồi." Quý Nhiêu nói: "Nhưng lát nữa anh phải giúp em chụp nhiều ảnh, chụp em thật là xinh đẹp."
Thương Ngôn Tân cười nói: "Được, em muốn chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu, nhất định sẽ thật xinh đẹp."
Xe đến nơi, Thương Ngôn Tân dừng xe vào khu vực bãi đỗ, nắm tay Quý Nhiêu đi ra bờ biển.
Đây là khu du lịch nổi tiếng, người đến chơi rất nhiều, trên đường ra bãi biển tràn đầy sạp bán đồ nhỏ.
Mặt trời chuyển về tây, gió xuyên qua biển lớn thổi đến mang theo từng cơn mát rượi, trong không khí là từng đợt mùi hương, Quý Nhiêu men theo mùi thơm nhìn sang, thấy cách đó không xa có một cây đa lớn, trên cây treo đầy lọ ước nguyện, bên dưới cây đa có mấy bà lão đang bán vòng hoa và lọ ước nguyện, bên cạnh gian hàng có rất nhiều những đôi tình nhân nhỏ đang tay trong tay.
Quý Nhiêu tò mò, kéo Thương Ngôn Tân qua đó, bà lão bán hàng thấy bọn họ đi đến, cười tươi nói với Quý Nhiêu: "Cô bé xinh đẹp, mua vòng hoa đi, cháu đeo hoa nhất định sẽ rất đẹp."
Quý Nhiêu ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Ngôn Tân: "Anh xem cái nào đẹp, chọn cho em một cái."
Ánh mắt Thương Ngôn Tân quét qua tất cả vòng hoa trong gian hàng, chọn vòng hoa màu hồng đội lên tóc Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu đưa tay sờ sờ lên vòng hoa trên đầu mình, hỏi: "Có đẹp không?"
Thương Ngôn Tân ừm một tiếng, nói: "Đẹp lắm."
Quý Nhiêu cười quay mặt, hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Bà lão nói: "Hai mươi tệ một cái."
Thương Ngôn Tân lấy điện thoại ra trả tiền, bà lão lại nói: "Hai người có muốn ước nguyện không, cây đa to này cầu tình duyên linh lắm, các cặp đôi đến đây đều cầu nguyện trước nó."
Vốn dĩ Quý Nhiêu nhìn thấy rất nhiều lọ ước nguyện treo trên cây, vừa định mua lọ ước nguyện, nghe bà lão nói là cầu tình duyên, do dự một hồi, ánh mắt nhìn sang Thương Ngôn Tân ở bên cạnh, vừa hay bên cạnh có một đôi đi đến, nói muốn ước, để ông trời phù hộ cho hai người họ mãi mãi bên nhau.
Quý Nhiêu xùy một cái trong lòng, muốn bên nhau mãi mãi không phải là hai người yêu nhau thật lòng sao? Cầu xin ông trời thì có tác dụng gì, lẽ nào cầu ông trời ép buộc một người không yêu mình đến bên cạnh sao.
Thời đại bây giờ, con người không còn niềm tin vào tình yêu nữa, ngay cả cây đa lớn cũng đã nhận công việc phù hộ tình nhân mãi mãi không xa nhau.
Trong lòng Quý Nhiêu âm thầm phỉ nhổ, trên mặt lại là ngây thơ.
"Thương Ngôn Tân, anh có nghe không, cây đa lớn này cầu tình duyên rất linh thiêng, chúng ta cũng cầu một cái đi, phù hộ cho chúng ta mãi không chia lìa."
Thương Ngôn Tân cười nói: “Ừ.”
Bà lão nói: "Hai người chọn hai lọ ước nguyện, viết tên mình và tên đối phương thả vào trong lọ, lại ước nguyện yêu nhau cả đời là được."
"Được ạ, cháu muốn cái này."
Quý Nhiêu chọn lọ ước nguyện màu hồng phấn, nhận cây bút từ chỗ bà lão, đặt giấy ước nguyện lên bảng viết, cúi đầu, khi chuẩn bị viết thì phát hiện ánh mắt của Thương Ngôn Tân vẫn nhìn về phía này.
Cô giơ tay lên che trước mặt Thương Ngôn Tân một chút, nũng nịu nói: "Anh không được nhìn, nguyện vọng bị người khác nhìn thấy sẽ không linh, anh quay lưng lại viết, em không nhìn anh, anh cũng không được nhìn của em."
Thương Ngôn Tân cười khẽ một tiếng, quay lưng nói: "Được rồi, anh không nhìn."
Viết xong nguyện vọng lên giấy, Quý Nhiêu nhét tờ giấy vào trong lọ ước nguyện, lại nhé nút gỗ vào, đưa cho Thương Ngôn Tân.
"Anh treo lên giúp em đi, treo cao một chút, càng cao càng linh."
Dưới cây đa lớn có một cái thang, Thương Ngôn Tân leo lên thang, Quý Nhiêu đứng ở dưới đỡ.
Treo xong lọ ước nguyện, hai người tay trong tay tiếp tục dạo bước về phía trước.
Quý Nhiêu bỗng nói: "Thương Ngôn Tân, vừa rồi anh viết gì trong lọ ước nguyện?"
Thương Ngôn Tân cười nói: "Không phải em nói nguyện vọng không thể để cho người khác nhìn thấy, nhìn thấy thì sẽ mất linh nghiệm sao?"
"Em đâu phải là người khác." Quý Nhiêu lắc lắc tay anh: "Anh viết tên em chứ?"
Thương Ngôn Tân không đáp lại.
Quý Nhiêu mở to hai mắt, lên tiếng: "Thương Ngôn Tân, đừng nói là anh không viết tên em đó nha?"
Hai tay cô đan nhau, căng thẳng đến run rẩy.
"Sao có thể." Thương Ngôn Tân xoa xoa đầu cô: "Sao lại căng thẳng như vậy."
Mi mắt Quý Nhiêu khẽ run run, nhào vào trong ngực anh ôm anh: "Anh không nói lời nào, em còn tưởng là anh không viết tên em cơ. Mặc dù em biết anh còn chưa yêu em, nhưng mà nếu như người anh ước nguyện không phải là em, vậy thì em sẽ đau lòng biết bao."
Thân thể mềm mại của thiếu nữ dán sát vào người anh, gió khẽ lướt qua, cảm nhận được cô còn đang run rẩy, Thương Ngôn Tân cảm giác được trái tim mình đang nhảy nhót.
"Sao có thể không viết tên em." Anh cúi người, ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói: "Ai lại không rung động vì em chứ."
Quý Nhiêu hơi sững người, kinh ngạc rồi lại vui mừng ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng nhìn anh: "Thương Ngôn Tân, anh đang tỏ tình với em sao?"
Thương Ngôn Tân cười ôn hòa: "Em thấy thế nào?"
"Em cảm giác là phải." Quý Nhiêu nhìn chằm chằm anh.
Thương Ngôn Tân xoa xoa tóc cô, cười nói: "Đi thôi, không phải em muốn đến bờ biển chụp thật nhiều ảnh sao?"
"Đúng vậy, mau đi thôi, lát nữa trời tối, sẽ không chụp được rõ mặt em."
Quý Nhiêu nắm tay anh, tăng tốc độ chạy về phía trước, chân vừa giẫm xuống cát cô đã cởi giày, nói: "Thương Ngôn Tân, anh đứng đây."
Cô chạy chân trần đến gần sóng biển, xoay người, cười bắn tim với anh.
Thương Ngôn Tân cong cong khóe môi, giơ điện thoại chụp hình cho cô
Ánh mặt trời dần buông xuống, Quý Nhiêu chơi mệt, về xe ngồi, Thương Ngôn Tân đi xếp hàng mua trà sữa cho cô.
Xếp trong đội ngũ mua trà sữa thật dài, Thương Ngôn Tân đưa tay, móc một lọ ước nguyện màu hồng trong túi quần ra.
Do dự một chút, anh mở lọ ra, lấy giấy cầu nguyện cuộn tròn trong lọ mở ra.
Ánh mắt nhìn thấy dòng chữ viết thanh tú bên trên giấy, ánh mắt Thương Ngôn Tân hơi lạnh xuống, khóe miệng cong lên nụ cười tự giễu.
Ước nguyện: Quý Nhiêu độc thân cả đời, phóng khoáng cả đời, tự do cả đời.
Giỏi, giỏi lắm.
Đây chính là cô gái nhỏ đặt anh trên đầu quả tim.
Độc thân cả đời, vậy thì anh yêu đương với cô tính là gì.
Trong chốc lát, anh cảm thấy mình thật hoang đường, sao lại thiếu chút nữa tin cô gái nhỏ không tim không phổi này.