Khi Thương Ngôn Tân xách trà sữa quay lại, Quý Nhiêu đang sửa ảnh và video vừa rồi chụp được. Nhìn thấy anh quay lại, cô lập tức nở nụ cười tươi tắn với anh.
"Thương Ngôn Tân, cuối cùng anh cũng quay lại rồi, anh đi lâu quá trời lâu."
Thương Ngôn Tân đưa trà sữa cho cô, cười nói: "Người xếp hàng hơi đông, em chờ sốt ruột lắm sao?"
Mặt bằng cửa hàng trà sữa rất nhỏ, người xếp hàng đều ở bên ngoài, mùa hè thời tiết oi bức, Thương Ngôn Tân đợi ở bên ngoài lâu như vậy, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng dính sát vào người, dường như là trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cơ bắp dưới lớp áo của anh.
"Em không sốt ruột, chỉ là làm khổ anh phải xếp hàng lâu như vậy."
Quý Nhiêu nhìn thấy mồ hôi trên mặt anh, vội vàng rút một tờ giấy nghiêng người qua lau mồ hôi cho anh, mặt mày đau lòng nhìn anh.
Thương Ngôn Tân đã sớm biết tình cảm của cô không chân thật, nhưng chưa có giây phút nào làm cho anh tỉnh táo như giây phút này.
Trên mặt cô là ân cần không nhìn ra được một chút giả bộ nào. Điều này làm cho anh ý thức được rõ ràng, miệng cô thì đầy yêu thương, những lời nói làm cho anh suýt chút nữa nghi ngờ có lẽ cô cũng thật lòng với anh dù chỉ là một chút kia, không có câu nào là thật.
Dù chỉ là một câu.
Thương Ngôn Tân tự giễu, biết rõ cô mang theo mục đích đến gần anh, rốt cuộc anh còn hy vọng xa vời gì nữa.
Anh không dấu vết mà né tránh tay cô, Quý Nhiêu sửng sốt một chút, nhạy bén nhận ra cảm xúc của anh dường như không hợp lý, nhưng rất nhanh anh lại khôi phục như lúc ban đầu, nhận lấy khăn giấy từ trong tay cô, cười ôn hòa: "Anh tự làm, em uống trà sữa trước đi, bên trong còn có thêm kem, nếu không uống thì sẽ bị ch** n**c hết."
Lúc này Quý Nhiêu mới chú ý đến anh chỉ mua một ly trà sữa, cô hỏi: "Anh thì sao, sao chỉ mua một ly?"
Thương Ngôn Tân nói: "Anh không uống trà sữa."
"Em không biết anh không uống trà sữa." Quý Nhiêu tự trách: "Sớm biết anh không uống em cũng không cần, xếp hàng lâu như vậy chỉ vì mua cho em ly trà sữa này."
Thương Ngôn Tân xoa xoa đầu cô, cười nói: "Bạn trai mua trà sữa cho bạn gái không phải là chuyện nên làm sao? Hẹn hò chính là làm cho bạn gái vui vẻ, nếu như ngay cả việc bạn gái muốn uống trà sữa cũng phải lo nghĩ thì chẳng phải người bạn trai như anh không làm tròn bổn phận quá rồi."
Quý Nhiêu: "Thương Ngôn Tân, anh đối với em tốt quá à, anh như vậy làm em cảm giác em càng yêu anh hơn rồi, phải làm sao đây? Em cảm thấy em ngày càng không thể rời xa anh rồi."
"Em sẽ rời xa anh sao?" Thương Ngôn Tân hỏi đột ngột.
"Đương nhiên là không rồi." Quý Nhiêu không chút do dự: "Mãi em mới theo đuổi được anh, sao có thể nỡ xa anh chứ. Thương Ngôn Tân, sao anh lại hỏi như vậy, có phải anh..."
Quý Nhiêu dừng lại, nghi thần nghi quỷ: "Có phải anh chê em quá phiền, không cần em nữa không?"
Thương Ngôn Tân: "Không hề."
Quý Nhiêu cắn cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía anh, nhìn sâu vào trong mắt anh: "Thương Ngôn Tân, sao em lại cảm giác như anh đang tức giận vậy, có phải là em làm sai chỗ nào, làm anh cảm thấy phiền không?"
Quý Nhiêu bắt đầu tự kiểm điểm bản thân: "Có phải là em quá ồn ào, anh không thích những cô gái ồn ào còn em thì luôn nói bên tai anh không ngừng, còn nữa, em luôn động tay động chân với anh, anh cảm thấy em không dè dặt?"
Cô vừa nói vừa rơi nước mắt.
"Không có, sao có thể chứ." Thương Ngôn Tân cầm tay cô, bàn tay ấm áp vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, giọng nói dịu dàng: "Em như vậy rất tốt, tinh thần phấn chấn, nhiệt tình, rực rỡ, em ở bên anh như thế nào cũng được, đừng khóc nữa có được không? Em biết mà, anh không thể nhìn thấy em khóc được."
Anh đưa tay, ngón tay khẽ vuốt qua khóe mắt ẩm ướt của cô: "Nhất là, nước mắt rơi vì anh, như vậy làm anh cảm thấy anh là một người đàn ông rất thất bại."
"Không phải đâu, Thương Ngôn Tân, anh chính là người đàn ông thành công rực rỡ, anh biết không? Con người em, trời sinh đã thích những người mạnh mẽ."
Ánh mắt Thương Ngôn Tân nhìn cô mang theo nghi vấn: "Thích người mạnh mẽ?"
Quý Nhiêu giải thích: "Là thích những người đàn ông mạnh mẽ, em vừa gặp đã yêu anh không chỉ bởi vì khuôn mặt của anh, mà còn là bởi vì anh rất mạnh, em không thích người đàn ông yếu đuối. Người đàn ông thất bại sẽ không được em nhìn trúng, cho nên, Thương Ngôn Tân..."
Cánh tay Quý Nhiêu vòng lên cổ anh: “Trong mắt em, anh chính là người đàn ông thành công siêu đỉnh, không có ai tốt hơn anh, cũng không có ai thành công hơn anh.’’
"Vậy sau này anh sẽ không thể nói mình là người đàn ông thất bại nữa." Trong mắt của Thương Ngôn Tân mang theo ý cười, ngữ khí mang theo chút trêu chọc: "Không thể làm cho Nhiêu Nhiêu của anh chán ghét anh."
"Em sẽ không chê anh đâu, dù anh khiêm tốn nói mình là người đàn ông thất bại em cũng sẽ không tin." Quý Nhiêu hơi nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn anh: "Anh đó, cứ thích tự xem nhẹ mình, em sẽ không tin những lời nói khiêm nhường của anh đâu."
Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Về thôi."
Anh cúi người, thắt dây an toàn cho cô, đang chuẩn bị lái xe về, lại nghe được Quý Nhiêu nói: "Thương Ngôn Tân, anh nhắm mắt lại."
Thương Ngôn Tân nghiêng đầu nhìn cô.
Quý Nhiêu thần bí nói: "Anh cứ nhắm mắt lại trước đã, em có đồ cho anh."
Thương Ngôn Tân thuận theo lời của cô mà nhắm mắt lại.
Âm thanh sột soạt vang lên, ngón tay cô mò đến cổ tay anh, cảm xúc mềm mại theo đó từ cổ tay truyền đến, có đồ vật gì đó được cô đeo lên tay anh.
Hương thơm thoang thoảng tràn ngập đến chóp mũi anh, là mùi hương tóc cô, xen lẫn mùi hoa hồng vô cùng nhạt.
"Thương Ngôn Tân, mở mắt ra đi."
Thương Ngôn Tân từ từ mở mắt ra.
Hai tay Quý Nhiêu úp lên cổ tay anh, khoảnh khắc anh mở mắt, hai tay cô như là dâng hiến bảo vật mà mở ra, giọng nói vui vẻ: "Ta đa..., nhìn xem."
Nụ hoa hồng đỏ được sợi dây màu trắng xâu thành vòng tay đang buộc trên cổ tay anh.
"Sao nào, có đẹp không?" Quý Nhiêu gấp gáp mà hỏi anh.
Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Đẹp, em mua từ lúc nào vậy?"
"Mua cái gì chứ." Quý Nhiêu liếc nhìn anh một cái, giả bộ bất mãn: "Anh không nhìn ra à? Đây là em tự làm đó."
"Em tự làm?" Lông mày của Thương Ngôn Tân hơi nhướng lên.
"Đúng vậy, vừa nãy khi anh đi xếp hàng mua trà sữa, em qua đã gian hàng mua một ít nụ hoa hồng và dây đeo của bà lão, em tự làm đó, sao nào, em có giỏi không?"
Giữa mi mắt của Quý Nhiêu đều là kiêu ngạo.
Thương Ngôn Tân nói: "Thật sự rất giỏi, anh cũng không ngờ được Nhiêu Nhiêu còn biết làm vòng tay, còn đẹp hơn bọn họ bán, thật sự là khéo tay hay làm."
Anh nâng cổ tay lên, ánh mắt rơi vào vòng tay trên đó, lại khen lần nữa: "Rất đẹp."
Quý Nhiêu cũng không khiêm tốn, nói: "Không chỉ đẹp, anh không nhận ra đây là hoa gì sao?"
Thương Ngôn Tân cười nói: "Hoa hồng."
"Ngụ ý của hoa hồng là gì anh có biết không?" Quý Nhiêu hỏi.
Thương Ngôn Tân cong cong khóe miệng, mang theo ý cười nhìn cô.
Hai tay Quý Nhiêu giơ ra trước ngực, làm động tác bắn tim: "Hoa hồng ngụ ý của tình yêu, hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu nồng nhiệt, em xâu 9 đóa hồng, biểu đạt tình yêu của em dành cho anh, vĩnh hằng vĩnh cửu, mãi mãi không đổi."
Ánh mắt cô cong cong, đôi mắt đào hoa đong đầy tình ý nhìn về phía anh, mắt to lấp lánh, giống như là phản chiếu ánh sao lấp lánh trên bầu trời.
Như là mang hết quà tặng đẹp nhất, quý nhất trên thế gian này tặng cho anh vậy.
Thương Ngôn Tân không biết trong lòng có tư vị gì.
Miệng của cô tựa như ngậm mật, dù tặng cho người khác độc dược cũng như là dâng lên một viên kẹo ngọt.
Suốt cả quá trình Thương Ngôn Tân đều mỉm cười, hỏi: "Chỉ làm một cái thôi sao? Em có làm cho bản thân mình không?"
"Đương nhiên có rồi, chúng ta là một đôi mà." Quý Nhiêu lấy một vòng hoa hồng ra từ bên cạnh, đưa cho anh: "Muốn anh đeo cho em."
Thương Ngôn Tân cười buộc vòng lên cổ tay cho cô.
Quý Nhiêu đặt cổ tay mình với cổ tay anh bên cạnh nhau, vui vẻ đắc ý: "Vòng đôi, như vậy chúng ta ra ngoài, người khác vừa nhìn là biết chúng ta đang yêu nhau, mấy ngày nay anh ra ngoài tham gia dự tiệc cũng phải đeo nhé. Anh đeo vòng này, người có mắt nhìn đều sẽ nhìn ra bên cạnh anh có người rồi, như vậy mới không có người bắt chuyện với anh."
Thương Ngôn Tân cười nói: "Thì ra là đánh dấu chủ quyền."
"Đúng vậy, đánh dấu chủ quyền." Quý Nhiêu bỗng nhiên nghiêng người, đến bên cổ anh, ngậm một miếng, dùng sức cắn, vừa cắn vừa cọ cọ, tạo ra một vết hôn đỏ tươi, ngoài vòng vết hôn là dấu răng rõ ràng.
Cô ngẩng đầu, ngón tay sờ vào dấu răng, đầu ngón tay nhẹ nhàng m*n tr*n, cong cong mắt, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Thương Ngôn Tân khẽ véo má cô, cười nói: "Em cầm tinh con chó à, sao lại cắn người thế chứ."
Quý Nhiêu nhìn vào mắt anh, tinh nghịch cười: "Đánh dấu cho anh, mang theo cái này ra ngoài, người ta đều biết anh đã có người bên cạnh rồi, còn là một người rất ghê gớm biết cắn người thì càng sẽ không dám trêu chọc anh."
"Nhiêu Nhiêu đúng là cô bé thông minh." Thương Ngôn Tân khen cô.
"Đó là đương nhiên." Quý Nhiêu đắc ý lắc lắc đầu: "Em thông minh lắm đó, nếu không sao mà theo đuổi được anh."
Thương Ngôn Tân cười cười, chậm rãi lái xe rời khỏi chỗ đậu.
Xe ổn định chạy trên đường, màn đêm buông xuống, trên đường xe cộ nườm nượp, đèn xe nối thành một hàng, Thương Ngôn Tân nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.
Quý Nhiêu không nói gì sợ làm anh phân tâm, cắm ống hút vào ly trà sữa, cúi đầu uống.
Đèn đỏ.
Xe dừng ở giao lộ, Quý Nhiêu bỗng nhiên nghe được Thương Ngôn Tân hỏi: "Ngày mai có một bữa ăn, em có muốn đi cùng anh không?"
"Bữa ăn?" Quý Nhiêu ngẩng đầu nhìn anh: "Bữa ăn gì thế, là bàn chuyện làm ăn sao? Em đi cùng anh liệu có ảnh hưởng đến anh không?"
Thương Ngôn Tân nói: "Không tính là bàn chuyện làm ăn nghiêm túc, anh có vài người bạn quan hệ khá tốt sống ở đây, biết anh đến, âm thầm hẹn một bữa ăn thoải mái."
Ánh mắt Quý Nhiêu sáng lên: "Anh muốn dẫn em đi gặp bạn của anh hả, dùng thân phận người yêu ạ?"
Thương Ngôn Tân cười nói: "Lẽ nào anh còn phải giới thiệu với người khác, em là trợ lý của trợ lý của anh?"
Anh giơ tay lên chỉ chỉ vào dấu hôn trên cổ mình, giọng điệu mang theo trêu chọc: "Trợ lý nhà ai còn đánh dấu trên cổ ông chủ?"
"Cái này chưa chắc đâu nha, bây giờ có rất nhiều ông chủ cùng trợ lý lâu ngày sinh ra tình cảm, yêu đương nơi công sở đấy." Quý Nhiêu lấy ví dụ: "Nếu như em thật sự là trợ lý của anh, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt anh, anh có thể đảm bảo mình sẽ không yêu đương với trợ lý không?"
Thương Ngôn Tân nói: "Nếu như trợ lý là em thì quả thật anh không thể đảm bảo."
"Vậy đó." Quý Nhiêu đưa một tay chống má, tự luyến mà nói: "Trợ lý nhỏ hoạt bát đáng yêu như em, mỗi ngày khi đi làm đều chào hỏi anh, nói chào buổi sáng tổng giám đốc Thương, ngày mới chúc anh làm việc thuận lợi. Khi tan làm thì nói với anh, sếp Thương vất vả rồi, tan làm vui vẻ, chúc anh có buổi tối tốt lành, sao anh có thể nhịn được mà không có suy nghĩ gì chứ."
"Cho nên em muốn dùng thân phận trợ lý đến bữa cơm cùng anh?" Thương Ngôn Tân nói: "Nếu như em muốn cũng được, tùy em."
"Không phải đâu, em chỉ nói lung tung thế thôi, đi ăn cơm cùng anh, đương nhiên là phải dùng thân phận bạn gái của anh rồi." Đuôi mắt Quý Nhiêu nhướng lên, mừng vui khôn xiết: "Chúng ta là yêu đương đường đường chính chính, đâu phải lén lút yêu đương."
Nhớ đến cái gì, Quý Nhiêu hỏi: "Những người khác cũng dẫn theo bạn gái chứ?"
Thương Ngôn Tân nói: "Người khác thì anh không biết, mai Tạ Tri Tụng cũng đến, chắc cậu ta sẽ dẫn vợ mình theo, đến lúc đó em có thể chơi cùng vợ cậu ta."
Quý Nhiêu sửng sốt: "Vợ của sếp Tạ, sếp Tạ đã kết hôn rồi?"
Thương Ngôn Tân ừ một tiếng.
Quý Nhiêu hóng hớt: "Vợ của sếp Tạ là ai vậy, sao em chưa từng nghe nói sếp Tạ đã kết hôn, hơn cũng chưa từng thấy anh ta dẫn vợ đi tham gia tiệc?"
"Nhắc đến, đây quả thật là một chuyện rất thú vị, em có muốn nghe không?"
"Muốn nghe, muốn nghe." Quý Nhiêu gật đầu như giã tỏi, thúc giục: "Anh mau nói đi."
Thương Ngôn Tân yên tâm thoải mái lấy chuyện riêng của anh em ra làm trò cười, không nhanh không chậm mà kể cho Quý Nhiêu nghe: "Vợ của Tạ Tri Tụng là con gái của nhà họ Giang ở Hải Thành. Vợ chồng chủ tịch Giang vốn có một người con trai, khi mười mấy tuổi thì qua đời, hai vợ chồng chủ tịch Giang lúc ấy đã hơn bốn mươi tuổi, bỗng nhiên mất đi đứa con độc nhất, đau lòng đến không muốn sống. Sau này hai vợ chồng tìm hết cách, lại sinh ra được một cô con gái, lấy tên là Giang Minh Nguyệt, hai vợ chồng vô cùng yêu chiều người con gái khó có được này. Hơn nữa lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, vợ chồng chủ tịch Giang quyết định sẽ tìm một người ở rể cho con gái, sinh con sẽ lấy họ Giang, kế thừa gia nghiệp của nhà họ Giang, kéo dài hương hỏa họ Giang."
"Nhưng nhà họ Giang giàu sang hiển hách, hai vợ chồng chủ tịch Giang lại lo lắng con rể mà mình kiếm chỉ tham lam gia sản của nhà họ Giang, đợi sau khi hai người trăm tuổi, con rể sẽ chiếm đoạt gia sản nhà họ Giang, đối xử tệ bạc với Giang Minh Nguyệt, nghĩ tới nghĩ lui, liền suy nghĩ đến nhà họ Tạ. Mấy năm về trước, anh cả của Tạ Tri Tụng cùng ba mẹ đến Hải Thành du lịch, chẳng may bị sóng biển cuốn ra xa, vừa hay gặp phải chủ tịch Giang. Chủ tịch Giang thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, xuống nước cứu được anh cả của Tạ Tri Tụng một mạng. Người nhà họ Tạ vẫn luôn cảm kích nhà họ Giang, luôn muốn tìm cơ hội báo đáp, nhưng anh cả của Tạ Tri Tụng lớn hơn Giang tiểu thư mười mấy tuổi, đã sớm lập gia đình, không thể dùng hôn nhân để đáp lại ân cứu mạng này của nhà họ Giang. Vì thế, nhà họ Tạ muốn Tạ Tri Tụng thay anh trai trả ân tình của nhà họ Giang, bảo Tạ Tri Tụng đến nhà họ Giang ở rể."
Quý Nhiêu: "Cho nên, sếp Tạ không chỉ đã kết hôn rồi, mà còn ở rể?"
"Không hoàn toàn là ở rể." Thương Ngôn Tân nói: "Chuyện này đã xảy ra ba năm trước, Tạ Tri Tụng khi đó tuổi trẻ khí thịnh, lại chưa từng gặp mặt Giang tiểu thư, người nhà họ Tạ vừa nói với cậu ta liền bị cậu ta từ chối, kiên quyết không đồng ý đến nhà họ Giang ở rể, ngay cả buổi gặp mặt với Giang tiểu thư mà người nhà sắp xếp cũng không đến. Sau này hai nhà Tạ - Giang nghĩ ra một cách điều hòa, không để cho Tạ Tri Tụng hoàn toàn ở rể nhà họ Giang, xem như là hai người cưới nhau, nếu như chỉ sinh một đứa nhỏ thì sẽ theo họ Giang, nếu như sinh hai đứa, vậy thì đứa thứ hai sẽ theo họ Tạ. Tạ Tri Tụng vẫn không quá tình nguyện kết hôn với Giang tiểu thư chưa từng gặp mặt, nhưng lại bị người nhà họ Tạ ép gặp mặt Giang tiểu thư."
Quý Nhiêu chen lời: "Có phải là vừa gặp Giang tiểu thư đã nhận ra Giang tiểu thư vô cùng đẹp, bị sắc đẹp của Giang tiểu thư hấp dẫn, sau đó bị vả mặt."
"Cũng không bị vả mặt nhanh như vậy." Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Giang tiểu thư không chỉ là con gái mà vợ chồng chủ tịch Giang sau khi mất đi con trai rồi trăm cay ngàn đắng mới có được, mà khi cô ấy ra đời cũng không thuận lợi, sinh non, khi sinh ra chỉ có hơn 1,5 kg. Hai vợ chồng chủ tịch Giang coi con gái như trân bảo, cưng chiều vô cùng. Khi lần đầu tiên Tạ Tri Tụng gặp mặt Giang tiểu thư, cô ấy để Tri Tụng đợi năm tiếng, mang theo tám tên bảo vệ lững thững tới muộn, lần gặp mặt này tan rã trong không vui. Nhưng Tri Tụng vẫn bị người nhà ép kết hôn với Giang Minh Nguyệt, hai người ở chung cũng không quá tốt, Tri Tụng cảm thấy Giang Minh Nguyệt bị người nhà họ Giang chiều hư, kiêu căng quá mức. Giang Minh Nguyệt thì ghi hận Tri Tụng ban đầu không muốn cưới cô, mỗi lần thấy Tri Tụng đều không có sắc mặt tốt, vì thế hàng năm đều sống riêng, Tri Tụng ở Bắc Thành, Giang Minh Nguyệt ở Hải Thành, hai nhà sợ đoạn hôn nhân này không được lâu dài nên không tuyên bố ra ngoài."
Quý Nhiêu: "Không phải muốn sinh con kế thừa gia sản nhà họ Giang sao? Mỗi người ở hai nơi như vậy sao mà sinh?"
Thương Ngôn Tân nói: "Mỗi tháng khi Giang tiểu thư tâm tình tốt, cảm thấy thích hợp ngủ chung sẽ cho người báo cho Tạ Tri Tụng biết, gọi cậu ta đến Hải Thành."
"Vậy nếu như Giang tiểu thư cả tháng đều không vui thì sao?"
Thương Ngôn Tân: "Vậy thì tháng đó Tri Tụng sẽ không gặp được cô ấy, cô ấy không đến Bắc Thành, Hải Thành là địa bàn của cô ấy, khi cô ấy không muốn gặp, Tri Tụng khó mà gặp được cô ấy."
Quý Nhiêu nói: "Khó trách đến bây giờ cũng chưa từng nghe thấy chuyện hôn nhân của sếp Tạ, thì ra là tình cảm vợ chồng của hai người không tốt như vậy."
Chỉ khi cảm thấy thích hợp để ngủ cùng mới gọi đến, đây thuần túy là xem như công cụ để sinh con, hơn nữa đã ba năm rồi còn chưa thể sinh con, công cụ này không đạt chuẩn quá rồi.
"Gần đây Tri Tụng có ý muốn lấy lòng Giang tiểu thư, có điều ban đầu cậu ta nói với anh, cậu ta không thể nào thích kiểu con gái như Giang tiểu thư, vừa hay bị Giang tiểu thư nghe thấy, mỗi lần lấy lòng, luôn bị Giang tiểu thư dùng lời này châm chọc, cho nên đến giờ vẫn chưa thành công."
Nghe ra vị Giang tiểu thư này hình như còn rất biết nói chuyện quái gở, khá là đáng yêu.
Quý Nhiêu cảm thấy hứng thú với vị Giang tiểu thư này, có điều trong bữa cơm ngày hôm sau, Quý Nhiêu không nhìn thấy Giang tiểu thư, Tạ Tri Tụng đến một mình, nhìn dáng vẻ là còn chưa dỗ vui được Giang tiểu thư, Giang tiểu thư không muốn cho anh ta mặt mũi đi cùng.
Khi Quý Nhiêu ôm cánh tay Thương Ngôn Tân vào phòng riêng, không khí trong phòng đang náo nhiệt, ở giữa có một bàn đánh bài, cả một bàn người nhưng Quý Nhiêu chỉ biết Tạ Tri Tụng.
"Cô Quý đến rồi." Nhìn thấy Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân đến, Tạ Tri Tụng chào hỏi đầu tiên.
Những người khác chưa từng gặp Quý Nhiêu, nhưng hai ngày nay đều nghe về cô, ánh mắt tập trung về phía cô.
Quý Nhiêu không chút bối rối, cười hào phóng lại tự nhiên.
Thương Ngôn Tân nắm tay cô, long trọng giới thiệu: “Đây là Quý Nhiêu, bạn gái tôi.”
Lời vừa dứt, Tạ Tri Tụng đã tiếp lời trêu chọc.
“Ấy, Ngôn Tân, sao trên cổ tay cậu còn đeo vòng hoa nữa vậy, nhìn đặc biệt quá, là bạn gái đeo cho à.”
Khóe miệng Thương Ngôn Tân mang theo nụ cười, nghiêng đầu nhìn Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu mỉm cười nhìn anh, ánh mắt kia, đong đầy tình ý.
Tạ Tri Tụng không nhìn nổi: “Được rồi, được rồi, đừng có show ân ái nữa, mau đến đây ngồi đi.”
Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên trái Tạ Tri Tụng đứng dậy nhường chỗ cho Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Tân hỏi Quý Nhiêu: “Em có muốn chơi không?”
Quý Nhiêu: “Em không biết chơi lắm.”
“Không sao.” Thương Ngôn Tân dắt tay Quý Nhiêu đi qua, kéo ghế ra giúp cô, để cô ngồi vào bàn đánh bài, còn mình thì kéo ghế đến bên cạnh cô, ngón tay đặt lên mu bàn tay cô, giọng nói ôn tồn: “Anh dạy em.”
Tạ Tri Tụng cảm thán: “Cuối cùng tôi cũng nhìn ra rồi, hôm nay Ngôn Tân dẫn cô Quý đến, là cố tình đến để show ân ái.”
Ánh mắt Quý Nhiêu nhìn về phía anh ta, nhớ đến chuyện của Tạ Tri Tụng và Giang tiểu thư mà tối hôm qua Thương Ngôn Tân kể cho mình nghe, suy nghĩ có nên trêu chọc lại anh ta hay không, nhưng do dự mấy giây cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói đến bên miệng xuống.
Khi không quá hiểu tình huống của Tạ Tri Tụng và Giang tiểu thư, nhỡ đâu đùa quá trớn, dễ chọc vào nỗi đau của người khác.
“Sếp Tạ, chúng ta xem như là người quen, kỹ năng đánh bài của tôi không tốt, anh chớ quên phải nhường tôi đó.”
Tạ Tri Tụng cười nói: “Có Ngôn Tân ở đây, cô Quý còn lo không thắng được sao? Kỹ năng đánh bài của cậu ta là giỏi nhất, chúng tôi đều không thắng nổi cậu ta đấy.”
Bàn mạt chược bắt đầu xào bài, Quý Nhiêu ghé sát bên tai Thương Ngôn Tân thì thầm: “Em chỉ biết mỗi sếp Tạ.”
Trong phòng quá nhiều người, ngoại trừ bàn đánh bài bên này, bên ghế sofa còn có một nhóm người đang chọn bài, ca hát, vừa rồi Thương Ngôn Tân chỉ giới thiệu Quý Nhiêu, còn chưa giới thiệu từng người cho cô biết.
Đa phần toàn là người đến góp vui, Thương Ngôn Tân cũng không biết, Quý Nhiêu cũng không cần phải biết, nhưng mà rất rõ ràng, mấy người ngồi ở bàn mạt chược khá là thân với Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân đang muốn giới thiệu cho cô biết, Quý Nhiêu đã ngoảnh mặt hỏi Tạ Tri Tụng: “Sếp Tạ, tôi còn chưa biết anh và Ngôn Tân ai lớn ai nhỏ nữa.”
Tạ Tri Tụng nói: “Tôi nhỏ hơn Ngôn Tân ba tháng.”
Trên mặt Quý Nhiêu nở nụ cười rạng rỡ: “Anh nhỏ hơn Ngôn Tân, tôi là bạn gái của Ngôn Tân, quan hệ của hai người tốt như vậy, cứ gọi tôi là cô Quý có phải là rất xa cách không.”
Tạ Tri Tụng nháy mắt hiểu được ý của cô, gọi một câu chị dâu hết sức chân thành, không hề cảm thấy việc gọi cô gái nhỏ hơn mình mấy tuổi là chị dâu có gì ngại ngùng.
Tạ Tri Tụng gọi như vậy, hai người còn lại trên bàn cũng gọi theo.
“Chào chị dâu.”
“Em dâu, xin chào.”
Thương Ngôn Tân giới thiệu cho cô: “Đây là Lục Nghiên Lễ.”
“Đây là Diệp Tuần.”
Quý Nhiêu thoải mái tự tin gật đầu chào hỏi, chào hỏi một vòng, trong lòng cũng có hiểu biết.
Quý Nhiêu chơi vài ván mạt chược, nói là để Thương Ngôn Tân dạy cô chơi, nhưng đa phần là cô tự đánh lung tung, Thương Ngôn Tân thì ngồi ở một bên, vẻ mặt đầy cưng chiều mà nhìn cô cười, cũng không ngăn cản. Dù đánh lung tung như vậy nhưng đến cuối cùng vẫn thắng, có lẽ là người ở trên bàn nể mặt Thương Ngôn Tân nên nhường cô.
Trong lòng cô cũng hiểu rõ, chơi vài ván để quen thuộc với những người trên bàn thì không để họ chơi cùng mình nữa, nhường chỗ cho Thương Ngôn Tân.
“Anh chơi đi ạ, em đi qua bên kia uống nước, ăn chút đồ.”
Thương Ngôn Tân ngồi vào chỗ của Quý Nhiêu, ánh mắt nhìn theo Quý Nhiêu đi về phía sofa.
Tạ Tri Tụng cười anh: “Được rồi, đừng nhìn nữa, người ta cũng không chạy đi mất.”
Thương Ngôn Tân thu lại ánh mắt, lạnh nhạt liếc anh ta một cái, nói: “Sao Giang Minh Nguyệt không đến, không phải cậu nói cô ấy cũng đến sao?”
Một câu chọc đúng chỗ đau của Tạ Tri Tụng, ngay lập tức ngậm miệng.
Anh ta ngậm miệng nhưng Diệp Tuần ngồi đối diện lại hất cằm: “Ngôn Tân, lúc trước không nhìn ra cậu còn là cầm thú.”
Mấy người bọn họ chơi thân, lúc bình thường trêu đùa cũng không cố kị quá nhiều, chỉ là vừa rồi Quý Nhiêu ở đó, trước mặt cô gái nhỏ không tiện trêu chọc, Quý Nhiêu vừa đi, câu trêu đùa chưa từng dừng lại.
Thương Ngôn Tân nhìn anh ta.
Diệp Tuần nhướng mày: “Nhìn có vẻ rất nhỏ, chắc cô gái nhỏ vẫn còn là sinh viên đấy chứ?”
Thương Ngôn Tân quay đầu nhìn Quý Nhiêu một cái.
Tựa như là nhận ra ánh mắt của anh, Quý Nhiêu quay đầu nhìn sang, cười với anh một cái.
Thương Ngôn Tân cong cong khóe miệng, cười nói: “Là rất nhỏ, nhưng mà đã tốt nghiệp rồi.”
Diệp Tuần chậc một tiếng: “Gần đây cậu xuân phong đắc ý ghê ha, người trông cũng trẻ ra nhiều, ngay cả hoa cũng đeo lên tay rồi.”
Thương Ngôn Tân nhìn vòng tay trên cổ tay trái, nói: “Là cô ấy làm.”
Cô ấy ở đây là ai, không cần nói cũng biết.
Trên bàn có bốn người, hai người độc thân ghen tị, một người đã kết hôn ba năm nhưng vẫn chưa được vợ cho sắc mặt tốt lại càng ghen tị.
“Nhìn dáng vẻ này của cậu, chắc là chuyện tốt sắp đến rồi hả, khi nào kết hôn nhớ báo trước cho bọn tôi một tiếng.”
Nhắc đến kết hôn, Thương Ngôn Tân lại nhớ đến ước nguyện trong lọ ước mà Quý Nhiêu viết ngày hôm qua, cụp mắt, thu lại cảm xúc trong mắt, thờ ơ nói: “Không vội, cô ấy vẫn còn nhỏ.”
Quý Nhiêu đi đến bên sofa, người đang hát bên này đồng loạt chào hỏi cô.
Đều là không quen biết, Quý Nhiêu cười gật gật đầu xem như chào hỏi.
Ngồi xuống sofa, cô cầm ly nước trái cây từ trên tay phục vụ.
Lúc này, bỗng nhiên có một người đi đến, đứng trước mặt cô: “Quý Nhiêu, đã lâu không gặp.”
Quý Nhiêu ngẩng đầu lên, thấy rõ người đàn ông trước mặt, biểu cảm hơi sửng sốt.
Người nọ cười: “Hình như cô Quý có vẻ rất bất ngờ, sao vậy, không nhớ tôi là ai à?”
“Tưởng Minh Hiên.” Anh ta tự mình giới thiệu.
Trong mắt Quý Nhiêu lướt qua một tia chán ghét không thể nhìn thấy.
Người bên cạnh tò mò: “Cậu Tưởng, anh biết cô Quý à?”
“Đương nhiên, không chỉ biết, khi bọn tôi ở nước ngoài…”
“Tưởng Minh Hiên.” Quý Nhiêu ngắt lời anh ta: “Đã lâu không gặp.”
Tưởng Minh Hiên cười một tiếng, không nói gì với người bên cạnh nữa, cầm ly rượu ngồi vào bên cạnh Quý Nhiêu, muốn cụng ly với cô.
Quý Nhiêu lạnh nhạt hơi dịch sang bên cạnh một chút, kéo khoảng cách với anh ta.
Tưởng Minh Hiên cười: “Lâu rồi không gặp, cô không muốn uống một ly với tôi sao?”
Quý Nhiêu không đáp lời.
Tưởng Minh Hiên tiếc hận nói: “Gặp nhau một hồi, bây giờ cô lạnh nhạt với tôi đến mức ngay cả ly nước trái cây cũng không muốn uống cùng sao? Hay là, cô sợ bạn trai mới của mình sẽ ghen.”
“Sếp Thương bên kia là bạn trai mới của cô đúng không?” Ánh mắt Tưởng Minh Hiên nhìn về phía Thương Ngôn Tân: “Hay là, nên gọi là con mồi mới của cô mới hợp hơn.”
Quý Nhiêu cong cong mày, cười rạng rỡ: “Anh Tưởng, mong anh ăn nói cho cẩn thận, tình cảm của tôi và bạn trai mình rất tốt, mấy lời anh nói, tôi nghe không hiểu.”
Đúng lúc Thương Ngôn Tân nhìn qua, Quý Nhiêu vẫy vẫy tay với anh, chỉ vào Tưởng Minh Hiên ở bên cạnh, bình thản nói: “Người lúc trước quen biết.”
Tưởng Minh Hiên nói: “Cô to gan thật đấy, không sợ tôi nói chuyện lúc trước của cô cho anh ta sao.”
Quý Nhiêu không để ý: “Anh Tưởng, tôi và anh lúc trước chỉ là quen biết một thời gian ở nước ngoài mà thôi, nếu như cái này cũng đáng để anh nói ra, thì anh cứ tự nhiên.”
Tưởng Minh Hiên: “Sao cô phải mạnh miệng như thế, uống với tôi một ly, tôi đảm bảo sẽ giữ kín chuyện trước kia của tôi.”
Quý Nhiêu không để ý anh ta, cười tươi nhìn về phía Thương Ngôn Tân đi tới, đưa tay ôm cánh tay anh: “Sao anh lại đến đây, không chơi thêm mấy ván nữa với mấy người sếp Tạ.”
Ánh mắt sâu thẳm của Thương Ngôn Tân rơi vào người Tưởng Minh Hiên.
Quý Nhiêu cười nói: “Đây là người bạn em quen hồi ở nước ngoài, đã lâu không gặp, lúc đi vào cũng không nhìn thấy anh ta, mới vừa rồi nếu không phải anh ta đến chào hỏi, em cũng không nhận ra hôm nay anh ta cũng ở đây.”
Tưởng Minh Hiên duỗi tay về phía Thương Ngôn Tân: “Chào sếp Thương, tôi là Tưởng Minh Hiên, là…”
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Quý Nhiêu, Quý Nhiêu hoàn toàn không nhìn anh ta, lúc này cô đang ngẩng đầu, cả mặt đầy say đắm nhìn Thương Ngôn Tân.
Đáy mắt Tưởng Minh Hiên lóe qua tia u ám, giọng điệu kìm nén: “Tôi là bạn cũ của Nhiêu Nhiêu, rất vinh hạnh được quen biết anh.”
Thương Ngôn Tân không bắt tay anh ta, lạnh nhạt nói: “Chào cậu.”
Tưởng Minh Hiên thu tay về, cầm ly rượu trong tay nói: “Tôi và Nhiêu Nhiêu đã lâu không gặp, hôm nay ở đây gặp được cô ấy nên rất bất ngờ. Bạn bè cũ gặp nhau, hơi kích động, đến tìm cô ấy uống một ly chào hỏi, chắc anh không để ý đâu nhỉ.”
Câu này mơ hồ có chút khiêu khích, người bạn đi cùng Tưởng Minh Hiên bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng kéo cánh tay anh ta, nháy nháy mắt với anh ta.
Tưởng Minh Hiên liếc nhìn sắc mặt của bạn, khi nhìn về phía Thương Ngôn Tân, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy, chợt cảm thấy ánh mắt rơi trên người mình nặng trĩu, sợ hãi giật mình, vội vàng cong khóe miệng cười lấy lòng: “Sếp Thương, tôi…”
Bạn anh ta vội vàng kéo anh ta sang bên cạnh: “Xin lỗi, sếp Thương, cậu ta uống rượu uống đến hồ đồ luôn rồi.”
“Tưởng Minh Hiên, cậu phát điên gì vậy? Người nào cũng dám chọc, lại dám bắt chuyện với người của Thương Ngôn Tân trước mặt anh ta.”
Bạn anh ta cho rằng anh ta uống quá nhiều, thấy sắc làm mờ mắt, tiến tới bên tai anh ta nhỏ giọng nói: “Vất vả lắm mới móc nối được sếp Thương, sao cậu dám đắc tội với anh ta, sau này cậu còn muốn sống nữa không vậy.”
Tưởng Minh Hiên tỉnh táo lại, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân ngồi sát nhau trên sofa, lại dâng lên cảm giác không cam lòng.
“Trước kia nghe người ta nói đến ngài Thương ở Bắc Thành, luôn cảm giác thâm sâu khôn lường, bây giờ nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi.” Không phải vẫn là bị một cô gái nhỏ trêu đùa trong lòng bàn tay sao.
Người bạn của anh ta mồ hôi lạnh chảy ròng: “Tưởng Minh Hiên, cậu đang nói gì vậy?”
Tay cầm ly rượu của Tưởng Minh Hiên hơi siết chặt, rốt cuộc vẫn kiêng kỵ Thương Ngôn Tân, không dám nói bậy bạ trước mặt nhiều người như vậy.
Trên ghế sofa, Quý Nhiêu nhấp một ngụm nước trái cây: “Nước hoa quả này ngon quá, anh uống thử xem.”
Quý Nhiêu đưa nước hoa quả đến bên miệng Thương Ngôn Tân, Thương Ngôn Thân thuận theo tay cô uống một ngụm, cụp mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo ý thăm dò.
Quý Nhiêu chớp chớp mắt: “Sao vậy, sao anh lại nhìn em như vậy?”
Thương Ngôn Tân cười nói: “Hình như vẫn chưa từng nghe em nói về chuyện hồi em ở nước ngoài.”
“Ở nước ngoài thì là đi học thôi.” Quý Nhiêu ung dung thoải mái: “Kết bạn, đi dạo phố, chỉ là có chút phiền não nho nhỏ.”
“Phiền não gì?” Thương Ngôn Tân hỏi.
Quý Nhiêu: “Quá xinh đẹp, người theo đuổi em rất nhiều, có mấy người bám mãi không buông.”
Ánh mắt Quý Nhiêu liếc về phía Tưởng Minh Hiên, nhanh chóng thu lại, sờ sờ lên tay Thương Ngôn Tân, từng chút từng chút chuyển về phía ngón áp út của anh, ngón tay vẽ vòng tròn quanh ngón áp út: “Tay anh to vậy, ngón tay của anh còn dài hơn em một đoạn luôn.”
Quý Nhiêu xòe bàn tay ra so tay với anh: “Không chỉ dài hơn một đoạn, mà ngay cả ngón tay cũng to hơn nữa, nếu sau này đeo nhẫn, nhẫn của anh to hơn em một vòng luôn.”
Ngón tay cô lại chuyển đến ngón áp út của anh, đầu ngón tay vuốt vuốt khớp ngón tay: “Thương Ngôn Tân, anh cảm giác được không?”
“Cảm giác gì?”
“Chỗ này nè.” Tay của Quý Nhiêu đặt lên trái tim anh, nhìn vào mắt anh: “Nghe nói ngón áp út nối liền với trái tim, khi em sờ lên chỗ này của anh, nhịp tim của anh có nhanh hơn không?”
Thương Ngôn Tân nín thở, yết hầu chuyển động, nắm cổ tay cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Đang ở bên ngoài, đừng trêu chọc anh.”
“Này có gì chứ.” Quý Nhiêu nghiêng đầu: “Em yêu anh, dù ở chỗ nào thì em đều có thể thoải mái mà nói với tất cả mọi người là em yêu anh, em muốn cho tất cả mọi người đều biết.”
Thương Ngôn Tân kìm nén nhịp tim đang đập mạnh, thầm thở dài trong lòng, vừa hay đúng lúc này điện thoại anh vang lên, anh liếc nhìn màn hình hiển thị, xoa xoa đầu cô nói: “Anh đi nghe điện thoại.”
Trong phòng quá ồn, Thương Ngôn Tân đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
Người gọi điện thoại là chị gái của anh - Thương Văn gọi đến.
“Nghe nói lần này cậu đến dẫn theo cả bạn gái.”
Thương Ngôn Tân ừm một tiếng.
Thương Văn nói: “Đây là lần đầu tiên cậu có bạn gái, Tề Hành Châu nói với chị, tình cảm của hai đứa rất tốt, hai bên yêu nhau, sao không dẫn cô bé đến gặp chị?”
Thương Ngôn Tân im lặng trong chốc lát, nói: “Sau này em sẽ dẫn cô ấy đến gặp chị.”
Thương Văn: “Mấy ngày nữa chị phải ra nước ngoài một chuyến, cậu sắp xếp sớm một chút.”
Thương Ngôn Tân: “Vâng.”
Nói chuyện xong, khi Thương Ngôn Tân chuẩn bị quay về phòng riêng, Tưởng Minh Hiên đi tới, gọi anh lại.
“Sếp Thương, có chuyện không biết có nên nói hay không?”
Ánh mắt của Thương Ngôn Tân tùy ý liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Biết không nên nói thì đừng nói.”
Anh bước ngang qua người anh ta, sau lưng truyền đến giọng nói vội vàng của Tưởng Minh Hiên: “Anh không muốn biết, lúc trước tôi và Quý Nhiêu có quan hệ gì à? Vòng tay trên tay anh, có phải là cô ấy tặng anh không? Anh có biết, chiếc vòng tay như thế, cô ấy cũng từng tặng cho tôi không?”
Bước chân của Thương Ngôn Tân sững lại.
Tưởng Minh Hiên thở hổn hển: “Không chỉ có tôi, vòng tay như vậy, cô ấy còn tặng cho rất nhiều người, vốn dĩ, có một vài chuyện, tôi không muốn nhắc đến nữa, cứ xem như là quá khứ thôi. Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy anh và Quý Nhiêu bên nhau thật sự không thể nhịn được muốn nhắc nhở anh, có phải cô ấy từng nói, cô ấy rất thích anh, vừa nhìn thấy anh là vui vẻ, trong tim toàn hình bóng của anh. Tôi nghĩ chắc là anh cũng bị cô ấy lừa rồi, con người cô ấy chưa từng thật lòng với ai, anh đừng nhìn cô ấy bề ngoài thì đơn thuần, nhưng thật ra thì lòng dạ rắn rết.”
Thương Ngôn Tân quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta.
Tưởng Minh Hiên vô thức lùi về sau một bước, hít sâu một hơi, càng nói càng phẫn nộ: “Anh không tin thì có thể đi nghe ngóng, đám du học sinh bọn tôi, ai mà không biết cô ấy. Nhưng phàm là người bị cô ấy nhìn trúng, không ai là không phải thuần phục dưới váy cô ấy. Lúc đó tôi và bạn tốt của tôi là ba người, trong đó có hai người vì cô ấy mà đánh nhau, còn một người vì cô ấy mà suy sụp tự sát, ngay cả tôi, cả tôi cũng…”
Anh ta tháo đồng hồ ở cổ tay trái xuống, lộ ra vết sẹo do dùng dao cắt.
“Sếp Thương, tôi vì cô ấy mà trầm cảm quá mức, suýt nữa rời khỏi nhân thế. Nhưng cô ấy đối với tôi là thái độ gì, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi, khịt mũi coi thường, thậm chí còn không thừa nhận quan hệ của tôi và cô ấy. Đến bây giờ cô ấy vẫn là như thế, lấy việc đùa bỡn đàn ông làm thú vui, người bị hại không chỉ có tôi và bạn bè của tôi, chỉ cần bị cô ấy nhìn trúng, đều sẽ bị cô ấy vứt bỏ như rác rưởi. Tôi khuyên anh, mau rời khỏi cô ấy, đừng để bị cô ấy lừa dối.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Minh Hiên: Cô ấy là lừa đảo, đã lừa rất nhiều người.
Thương Ngôn Tân: Đây không phải là vòng tay của riêng mình tôi sao?