Mấy ngày kế tiếp Quý Nhiêu đều bận rộn tham gia party, cô vừa mới về nước, các loại lời mới tới dồn dập, mỗi ngày đều uống trà, mua sắm, nói chuyện với một đám đại tiểu thư, chơi vui vẻ vô cùng.
Tô Duyệt Nghiên ngày ngày ở cạnh cô, thấy cô như đã vứt bỏ hùng tâm tráng chí muốn tán đổ Thương Ngôn Tân lên chín tầng mây, không nhịn được hỏi: "Không phải cậu nói muốn tán đổ Thương Ngôn Tân sao?"
"Đúng vậy." Quý Nhiêu dùng ống hút khuấy khuấy nước trái cây trong ly, nhìn cô ấy có lời muốn nói bèn hỏi: "Sao vậy?"
Tôi Duyệt Nghiên chống cằm nói: "Mấy ngày nay không thấy cậu có hành động gì."
Quý Nhiêu: "Gần đây anh ta không ở Bắc Thành, chắc khoảng hết tuần này mới có thể quay về."
Đối phương đã không có ở Bắc Thành, đương nhiên cô không thể hành động rồi.
Tô Duyệt Nghiên ngạc nhiên: "Sao cậu biết rõ lịch trình của anh ta như vậy, ngay cả bao giờ anh ta về Bắc Thành cũng biết."
Quý Nhiêu cong cong khóe miệng: "Là anh ta tự mình nói với tớ, một tuần này anh ta đều không có ở Bắc Thành."
"Anh ta đích thân nói với cậu?" Ánh mắt Tô Duyệt Nghiên sáng lên, giọng nói cao hơn mấy phần: "Cậu đã dụ dỗ được anh ta rồi?"
Quý Nhiên hất hất tóc, hơi nâng cằm lên, cười tự tin: "Có người đàn ông nào mà tớ không tán được?"
Ánh mắt Tô Duyệt Nghiên sáng lấp lánh: "Mau nói xem, cậu lén hành động sau lưng tớ lúc nào vậy?"
Quý Nhiêu nhấp một ngụm nước trái cây, kể chuyện ngày hôm đó bọn họ cùng ra khỏi trường đua ngựa ngoại ô phía tây, cô đã đến tổng bộ tập đoàn Thương thị hẹn gặp Thương Ngôn Tân.
Tô Duyệt Nghiên nghe xong, bội phục nhìn Quý Nhiêu, vỗ tay cho cô: "Chiêu này của cậu hay nha, không chỉ lấy lý do mượn ngựa anh ta để thiết lập quan hệ, còn có thể bảo anh ta đích thân dẫn cậu cùng đi cưỡi ngựa. Đến lúc đó cậu ngồi trước anh ta, khi ngựa chạy thì cậu có thể giả bộ sợ hãi, ngả người về sau, trốn trong lòng anh ta, lại thuận thế ôm eo anh ta. Mỹ nhân hoảng sợ thất thố, điềm đạm đáng yêu, mềm mại thơm tho ở trong lòng, nếu như trong lúc hoảng hốt tay còn vô ý đụng đến nơi nào trên người anh ta... Nghĩ đến cái k*ch th*ch kia..."
Tô Duyệt Nghiên và Quý Nhiêu nhìn nhau, cả hai đều cùng hiểu mà cười.
"Cậu thêm WeChat của anh ta chưa?" Tô Duyệt Nghiên hỏi.
Quý Nhiêu: "Chưa, WeChat và số điện thoại của anh ta là một, người trên thương trường thường nói mấy lời qua loa lấy lệ với người khác, mặc dù anh ta đồng ý khi rảnh sẽ liên lạc với tớ, nhưng không hề hẹn thời gian cụ thể, chẳng biết được muốn kéo đến lúc nào. Tớ chuẩn bị đợi thêm hai ngày nữa, nếu như anh ta vẫn không gọi điện thoại cho tớ thì sẽ thêm Wechat, nhân cơ hội đó nhắc nhở lời hẹn của anh ta với mình."
Nhắc đến Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu nhớ ra hôm nay là ngày thứ tám cô và Thương Ngôn Tân gặp nhau, tính thời gian, chắc Thương Ngôn Tân đã quay lại Bắc Thành rồi.
Quý Nhiêu cầm điện thoại, bật sáng màn hình nhìn một cái, không có cuộc gọi nhỡ.
Trong lòng Quý Nhiêu bỗng nhiêu bất an, chẳng lẽ Thương Ngôn Tân thật sự nói xã giao, tùy tiện qua loa với cô à.
Sau hai ngày, Thương Ngôn Tân vẫn không gọi điện thoại cho Quý Nhiêu, cảm giác bị qua loa lấy lệ trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Buổi tối Quý Nhiêu nằm trên giường, lấy danh thiếp của Thương Ngôn Tân từ trong túi xách ra, màu đen tuyền, thiết kế đơn giản, chỉ in tên và số điện thoại.
Quý Nhiên mở danh bạ của WeChat ra, thêm dòng số Ả rập bên trên danh thiếp vào mục Thêm bạn bè, tìm ra WeChat tên là "syj".
Chữ viết tắt phiên âm của tên nghiêm trang.
Quý Nhiêu nhấn nút trở lại, ấn vào phần Thông tin cá nhân của mình, đổi tên WeChat thành "jr".
Đổi tên WeChat xong, Quý Nhiêu gửi lời mời kết bạn cho Thương Ngôn Tân.
Quý Nhiêu ở trên giường trở mình, điện thoại đặt trước mặt, hai tay chống cằm nằm sấp trên giường, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đợi một lúc lâu cũng không chờ được đối phương đồng ý lời mời kết bạn.
Đến buổi sáng hôm sau, Quý Nhiêu mở mắt ra, với điện thoại trên tủ đầu giường, mở WeChat, lời mời kết bạn ngày hôm qua vẫn như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.
Quý Nhiêu nhớ lại lần gặp mặt Thương Ngôn Tân trước đó, người này mặt mày sáng sủa, như ánh trăng trên trời, khóe miệng mang theo ý cười, khí chất dịu dàng, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, không nghĩ đến là cao thủ đưa đẩy.
Trước mặt thì cười nói vui vẻ, sau lưng thì lật mặt vô tình, đã nói là rảnh thì sẽ liên lạc với cô, cũng nhận lời lúc rảnh cô có thể mời anh đi ăn cơm, danh thiếp cũng thoải mái đưa cho cô, kết quả gửi lời mời kết bạn WeChat lại không đồng ý.
Xem ra, cô đụng phải cái đinh mềm rồi.
Lần đầu gặp mặt thuận lợi làm cho mấy ngày nay cô có chút lâng lâng, tưởng rằng tán đổ anh không khó, không ngờ anh chỉ thuận miệng qua loa với cô
Khó trách trong giới có nhiều đại tiểu thư trăm phương ngàn kế tiếp cận anh nhưng không ai thành công, lúc riêng tư còn đều khen tính cách anh tốt, đều bị chiêu này của anh làm cho mê hoặc.
Quý Nhiêu một tay chống cằm, một tay khác thì gõ gõ giường, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Muốn tán được kiểu người giỏi việc kéo dài thời gian như thế này, chắc là không hợp quanh co uyển chuyển, khiêu khích như có như không, cô càng phải trực tiếp hơn chút.
***
Chín giờ tối, trăng thanh gió mắt, ánh trăng lờ mờ trải đầy mặt đất, tối nay Thương Ngôn Tân có một bữa tiệc, sau khi kết thúc, ra khỏi phòng riêng, đi thang máy xuống lầu.
Kha Trạm đi theo sau Thương Ngôn Tân cầm điện thoại liên hệ với tài xế, bảo tài xế đợi ở bên ngoài cửa khách sạn.
Ra khỏi sảnh khách sạn, Thương Ngôn Tân vừa nhìn đã thấy Quý Nhiêu đứng ở đầu gió.
Cô mặc váy hai dây màu đỏ, hai dây nhỏ nhỏ treo trên vai, không thể che giấu đường cong bả vai xinh đẹp và xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, tóc đen dài bị gió thổi hơi rối bời, nhìn giống như đã đứng trong gió rất lâu rồi.
"Anh Thương." Nhìn thấy anh, trên mặt cô lộ ra mấy phần ngạc nhiên, bước chân về phía anh, ánh mắt sáng lên: "Hôm nay anh cũng dùng cơm ở đây à? Trùng hợp quá."
Thương Ngôn Tân dừng bước, ôn hòa nói: "Tối nay có một bữa tiệc ở bên này, sao cô Quý lại đứng ở ngoài?"
Quý Nhiêu thở dài, giọng nói tủi thân: "Hôm nay tôi thảm vô cùng."
Cô gái nhỏ ngước mắt lên, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh, như tố khổ, tủi thân vô cùng, dường như người làm cô tủi thân chính là anh vậy.
Thương Ngôn Tân vẫn duy trì vẻ mặt như thường, anh hỏi: "Ai dám làm cô Quý bị uất ức?"
"Uất ức thì cũng không đến." Quý Nhiêu nở nụ cười bất đắc dĩ: "Chỉ là bị cho leo cây, người bạn hẹn ăn cơm với tôi tối nay tạm thời có việc không đến được, tài xế nhà tôi cũng có chút chuyện, không thể đến đón tôi. Đã muộn như này, một cô gái như tôi gọi xe không an toàn, muốn gọi bạn đến đón nhưng lướt một vòng danh bạ, giờ này mọi người đều bận, nhất thời không tìm được người."
Vừa hay lúc này, một chiếc xe Rolls Royce màu đen từ từ ngừng bên cạnh bọn họ.
Quý Nhiêu ngạc nhiên: "Anh Thương, đây là xe của anh sao?"
Lời đã nói đến mức này, ý của cô đã rất rõ rồi, cô muốn đi nhờ xe của anh.
Thương Ngôn Tân cười cười, nói: "Là xe của tôi."
Quý Nhiêu: "Có thể phiền anh Thương đưa tôi về nhà không?"
Thương Ngôn Tân không đáp lời, vòng qua bên người cô, đi đến bên cạnh ghế sau, mở cửa xe.
Khi Quý Nhiêu cho rằng mình bị từ chối vô tình, thì thấy Thương Ngôn Tân nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía cô, tỏ ý bảo cô lên xe.
Quý Nhiêu cong cong khóe mắt, nhỏ giọng nói cảm ơn, đi đến trước mặt Thương Ngôn Tân, cúi người lên xe, ngồi vào trong.
Thương Ngôn Tân đóng cửa xe, vòng qua xe đi đến bên kia, lên xe.
Trước khi Thương Ngôn Tân ngồi vào xe, Quý Nhiêu duỗi tay sửa sang tóc và váy, váy của cô rất ngắn, khi đứng váy chỉ trên đầu gối khoảng mười cm, khi ngồi xuống thì váy co lại ngắn hơn, lộ ra hai chân dài trắng nõn, thon nhỏ.
Tầm mắt Thương Ngôn Tân lướt qua người cô, dặn dò tài xế đang quay đầu hỏi nơi đến: "Ngự Sơn Trang Viên."
Ngự Sơn Trang Viên là địa chỉ biệt thự nhà họ Quý.
Giờ này cô ngồi xe anh về nhà, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của người nhà, trước khi tán đổ anh, cô không thể để ba và Trần Nhã Như phát hiện cô đang phá hoại kế hoạch của bọn họ.
"Tối nay tôi không về Ngự Sơn Trang Viên, đưa tôi đến Nguyệt Chiêu Loan đi."
Nguyệt Chiêu Loan là căn hộ ở khu trung tâm kinh tế kia của Quý Nhiêu.
Thương Ngôn Tân không hỏi gì, bảo tài xế theo lời cô nói, đi về Nguyệt Chiêu Loan.
Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, Thương Ngôn Tân dựa lưng vào ghế, hai tay khoác lên nhau đặt trên đùi, từ khi lên xe mắt vẫn luôn nhìn thẳng, không hề nhìn về phía cô một chút nào.
Cũng không biết là cô không có chút hấp dẫn nào với anh, hay là thật sự phẩm hạnh tốt đẹp, chính nhân quân tử.
Cho dù là cái trước hay cái sau thì đều kích phát tâm lý khiêu chiến của Quý Nhiêu.
Trong xe có bốn người nhưng không hề có tiếng động nào.
Ánh mắt Quý Nhiêu xoay chuyển, nói với Kha Trạm ngồi ở vị trí ghế phụ: "Trợ lý Kha?"
Kha Trạm nghe tiếng, quay đầu nhìn Quý Nhiêu: "Cô Quý."
Quý Nhiêu: "Tôi có thể hỏi anh một câu không?"
Kha Trạm không trả lời ngay mà nhìn về phía Thương Ngôn Tân, thấy ông chủ mím môi, trên mặt không có phản ứng gì mới cười đáp lời Quý Nhiêu: "Cô Quý khách sáo rồi, có câu hỏi gì cô cứ hỏi."
"Lịch trình của sếp Thương nhà các anh có phải rất bận không?" Quý Nhiêu quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Thương Ngôn Tân ở bên cạnh.
Thương Ngôn Tân vững vàng như núi, tầm mắt vẫn không nhìn cô, giống như không nghe ra câu hỏi của cô có liên quan gì đến anh vậy.
Kha Trạm cười cười, nói: "Đúng vậy."
Quý Nhiêu: "Tôi muốn mời anh ấy đi ăn, đợi khi nào anh ấy rảnh sẽ chủ động liên lạc với tôi có phải là rất khó đợi được không?"
Chân mày Thương Ngôn Tân hơi động.
Kha Trạm đã nhìn ra, cô Quý này là muốn hẹn ông chủ của anh ta ăn cơm, bị ông chủ lấy lý do tạm thời không rảnh để uyển chuyển từ chối. Từ nghe lời là đợi ông chủ của anh ta rảnh sẽ liên hệ với cô, kết quả đợi không được, trong lòng rất không vui, đến đòi giải thích.
Nếu ở trước mặt anh ta và tài xế mà trực tiếp chất vấn ông chủ anh ta sẽ không khỏi làm cho ông chủ cảm thấy mất mặt, mất đi hảo cảm với cô, thế nên cô đành tìm anh ta làm công cụ.
Kha Trạm thong thả ung dung: "Lịch trình của sếp Thương đã đầy, khoảng thời gian gần đây chắc là không có thời gian rảnh."
Quý Nhiêu thuận theo lời của anh ta: "Tôi đúng là hỏi cũng bằng thừa, sếp Thương quản lý cả tập đoàn Thương thị, thanh danh hiển hách, người muốn mời sếp Thương ăn cơm chắc phải xếp hàng dài đến Pháp, sao có thể có thời gian rảnh. Xem ra tôi muốn hẹn sếp Thương ăn cơm, chỉ đợi thôi không được, hay là xếp số ở chỗ trợ lý Kha đi, chỉ là không biết, bây giờ đã xếp đến số bao nhiêu rồi?"
Kha Trạm cạn lời, nhìn về phía Thương Ngôn Tân.
Không đợi Thương Ngôn Tân nói, trong mắt Quý Nhiêu tràn đầy ý cười, bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Mùi gì vậy, thơm quá?"
Cô hít hít mũi, giả bộ men theo hương thơm dịch dịch về phía Thương Ngôn Tân, tò mò hỏi: "Hình như là mùi trên người anh Thương, thơm quá, tối nay anh Thương dùng nước hoa gì vậy?"
Khoảng cách kéo gần, ánh mắt Thương Ngôn Tân lướt qua gò má cô, giọng nói vẫn ôn hòa lộ ra ý cười: "Cô Quý ngửi nhầm rồi, tôi không dùng nước hoa."
"Sao có thể." Ánh mắt Quý Nhiêu kinh ngạc mở to hơn mấy phần: "Tôi ngửi rồi, rõ ràng là mùi thơm trên người anh Thương."
Cô hít hít mũi, bỗng nhiên cúi người lại gần anh, môi gần sát cổ anh.
Hơi thở ấm áp lập tức thoảng qua mũi anh, một mùi hương nhàn nhạt đưa đến chóp mũi anh.
Hô hấp của Thương Ngôn Tân hơi sững lại, nghiêng người về phía sau, không dấu vết mà tránh đi môi cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, mặt mày như cười như không, giọng điệu ôn hòa nhưng lại xa cách, thoáng lộ vẻ áp bức: "Cô Quý, ngồi cho vững."
Trong lòng Quý Nhiêu bỗng nhiên căng thẳng, như có cảm giác áp bức nặng nề bao phủ cô, mi mắt không nhịn được mà hơi run run, bừng tỉnh nhớ ra, người đàn ông trước mặt này, lớn tuổi hơn cô, hô mưa gọi gió trên thương trường, là người nắm quyền gia tộc họ Thương, tất nhiên không thể là dịu dàng tốt tính như anh thể hiện ra bên ngoài, nếu như không cẩn thận giẫm vào ranh giới cuối cùng của anh...
Phóng tên không thể lấy lại được mũi tên, Quý Nhiêu chần chừ một chút, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, cong khóe môi, cười đến mi mắt cong cong, dường như không phát hiện hành động vừa rồi của mình như là muốn nhân cơ hội anh không phòng bị mà trộm hôn anh, đôi mắt tràn đầy đơn thuần vô tội, đàng hoàng ngồi thẳng lại, chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh: "Anh Thương đừng lừa tôi, tôi thật sự rất thích mùi hương nước hoa trên người anh, anh làm việc tốt, nói cho tôi biết anh mua ở đâu đi."
Thương Ngôn Tân cụp mi nhìn cô, tính tình tốt đã khôi phục lại: "Tôi không dùng nước hoa."
Quý Nhiêu không tin, vẫn không bỏ qua mà nói: "Sao có thể, anh Thương lừa người khác à, trên người anh thơm như vậy, sao có thể không dùng nước hoa chứ."
Kha Trạm bừng tỉnh lại từ trong sững sờ, đỡ lời thay ông chủ: "Cô Quý, sếp Thương của chúng tôi không dùng nước hoa, tôi chưa từng ngửi thấy mùi hương nào trên người anh ấy cả."
Quý Nhiêu không tin mà nhìn anh ta: "Anh không ngửi thấy mùi hương trên người anh Thương sao?"
Kha Trạm lắc đầu: "Không ngửi thấy."
Quý Nhiêu mờ mịt, tự lẩm bẩm: "Vậy sao mình lại ngửi thấy trên người anh Thương thơm như vậy nhỉ, lẽ nào mũi mình có vấn đề gì à?"
Cô lo sợ che mũi.
Thương Ngôn Tân vẫn ung dung nhìn biểu diễn của cô, chờ xem cô muốn dùng mánh khóe gì.
"Không được, tôi phải tra xem."
Quý Nhiêu cầm điện thoại, mở Baidu, vừa soạn câu hỏi vừa lẩm bẩm: "Tại sao con gái lại ngửi thấy trên người đàn ông rất thơm?"
Một lát sau, trên mặt Quý Nhiêu lộ ra biểu cảm đột nhiên hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm nói: "Thì ra là vậy, khó trách mình có thể ngửi được mùi thơm, anh Thương và trợ lý Kha không ngửi thấy."
Kha Trạm lặng lẽ lấy điện thoại ra, tìm câu trả lời, liếc nhìn Thương Ngôn Tân một cái, cúi đầu cười cười.
Thương Ngôn Tân không để ý sự phô trương thanh thế của Quý Nhiêu, nhắm mắt nghỉ ngơi chút.
Quý Nhiêu thấy vậy, yên tĩnh ngồi bên cạnh, thức thời không lên tiếng quấy rầy anh.
Xe xuống khỏi cầu vượt, không bao lâu thì đến Nguyệt Chiêu Loan.
Trước khi Quý Nhiêu xuống xe thì cảm ơn Thương Ngôn Tân: "Anh Thương, hôm nay cảm ơn anh đưa tôi về, tạm biệt."
Nói xong, cô nhanh nhẹn xuống xe, không dây dưa nhiều, cười vẫy vẫy tay với Thương Ngôn Tân trong xe, xoay người đi bộ vào trong khu chung cư.
Bóng người mảnh khảnh thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt, Kha Trạm liếc nhìn biểu cảm trên mặt sếp từ trong gương chiếu hậu rồi cười đến ý vị sâu xa.
Thương Ngôn Tân liếc nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu cười cái gì?"
Kha Trạm thu lại biểu cảm trên mặt, đưa điện thoại cho anh: "Sếp Thương, tôi vừa mới tra nguyên nhân cô Quý cảm thấy người anh rất thơm, anh xem xem."
Thương Ngôn Tân nhận điện thoại, lướt nhìn màn hình.
Kết quả tìm kiếm hiển thị.
Nếu như người con gái cảm thấy trên người đàn ông rất thơm, chứng tỏ cô ấy ngửi thấy mùi hương cơ thể của người đàn ông, thích người đàn ông đó.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe nói khi con gái có hảo cảm với con trai, thích đối phương thì có thể ngửi được mùi hương cơ thể của đối phương, sẽ rất thích ngửi mùi hương trên người đối phương, có điều Nhiêu Nhiêu nói trên người sếp Thương thơm, là nói lung tung, em ấy chỉ thả thính tán tỉnh mà thôi.