Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 5

Tối nay Quý Nhiêu chuẩn bị ở lại Nguyệt Chiêu Loan, mở cửa, thay dép, ném túi xách lên sofa, vừa định đến phòng bếp rót ly nước, điện thoại của ba cô gọi đến, bảo là có chuyện muốn nói với cô, hỏi cô mấy giờ về nhà.

Sau khi Quý Nhiêu về nhà mấy ngày này đều ở nhà, không biết ba cô muốn nói chuyện gì với cô, trong điện thoại không nhắc đến chữ nào, ngẫm nghĩ, Quý Nhiêu quyết định vẫn về Ngự Sơn Trang Viên nên gọi tài xế đến đón cô.

Một tiếng sau, Quý Nhiêu về đến Ngự Sơn Trang Viên.

Trong phòng khách không có người, Quý Nhiêu đi đến tầng hai, thấy phòng sách vẫn sáng đèn, đi đến gõ gõ cửa phòng.

Quý Hồng Chấn đang xem bảng báo cáo, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Nhiêu đứng ở cạnh cửa, cười nói: "Về rồi à."

"Sao muộn thế này rồi mà ba vẫn còn làm việc." Quý Nhiêu đi đến bên cạnh Quý Hồng Chấn, giọng điệu không vừa lòng: "Đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, sức khỏe quan trọng nhất, ba đừng có vì công việc mà không thương tiếc sức khỏe của mình."

Quý Hồng Chấn rất hưởng thụ lời quan tâm của con gái, nghiêng mặt nhìn Quý Nhiêu nói: "Sắp xem xong rồi, đợi chút nữa ba sẽ đi nghỉ ngơi."

Quý Nhiêu lấy điện thoại xem thời gian, nói: "Bây giờ đã là mười giờ năm mươi phút rồi, trước mười một giờ rưỡi ba nhất định phải nghỉ ngơi."

"Được, được được, trước mười một giờ rưỡi nhất định nghỉ ngơi." Quý Hồng Chấn ra vẻ hết cách với Quý Nhiêu, giơ tay chỉ chỉ vào cô, cười vui vẻ nói: "Con bé này, cứ thích quản ba."

"Không phải con quản lý gì ba, mà là lo lắng cho sức khỏe của ba." Quý Nhiêu kéo ghế đến bên cạnh ông ta rồi ngồi xuống, ôm cánh tay ông, nghiêng đầu dựa vào bả vai ông ta: "Ba là ba con, là người đã cho con mạng sống này, ở trên thế giới này, ba và mẹ con là người quan trọng nhất với con, con không quan tâm ba thì quan tâm ai."

Nụ cười trên mặt Quý Hồng Chấn càng sâu hơn.

"Đúng rồi, ba, không phải ba nói có chuyện muốn nói với con sao?" Quý Nhiêu ngẩng đầu lên từ bả vai, nhìn ông ta."

Quý Hồng Chấn nói: "Mấy ngày nay con ở bên ngoài, có từng gặp mặt cậu cả nhà họ Lâm?"

"Cậu cả nhà họ Lâm?" Quý Nhiêu ngẫm nghĩ, hỏi: "Mấy ngày trước từng gặp mặt một lần trong yến tiệc, sao ạ?"

Quý Hồng Chấn: "Hôm nay ba gặp được chú Lâm con, chú Lâm con nói với ba là mấy ngày trước, cậu cả nhà ông ta nhìn thấy con trong yến tiệc, sau khi về nhà thì nói với người nhà muốn người lớn ra mặt sắp xếp để được xem mắt với con, con thấy thế nào?"

Quý Nhiêu quả quyết lắc đầu: "Con cảm thấy chẳng ra làm sao."

Cậu cả nhà họ Lâm này Quý Nhiêu có ấn tượng, mấy ngày trước đụng phải trong yến tiệc, lấy lý do hai nhà Quý Lâm có làm ăn qua lại, xin WeChat của cô, buổi tối hôm đó về nhà, đối phương đã gửi tin nhắn tỏ tình với cô, lúc đó cô đã từ chối rồi.

Người theo đuổi bị cô từ chối rất nhiều, sau khi từ chối người ta rồi thì cô ném chuyện này qua đầu, không ngờ đối phương bị cô từ chối rồi, còn về nhà nhờ người nhà nói chuyện với ba cô, muốn xem mắt.

"Ba lại thấy cậu cả nhà họ Lâm không tệ." Quý Hồng Chấn lấy một bức ảnh cậu cả nhà họ Lâm từ trong ngăn tủ ra, phân tích cho Quý Nhiêu nghe: "Cậu ta lớn hơn con ba tuổi, diện mạo đường hoàng, là người kế thừa thế hệ này của nhà họ Lâm, từ nhỏ đã được nhà họ Lâm tập trung bồi dưỡng, tuổi trẻ tài cao."

Nhà họ Lâm và nhà họ Quý không quá chênh lệch, phân tích khách quan, cậu cả nhà họ Lâm quả thật là một đối tượng liên hôn khá tốt.

Nhưng Quý Nhiêu không có chút hứng thú nào với anh ta, đặc biệt là có viên ngọc sáng Thương Ngôn Tân ở phía trước, Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như âm thầm đưa mối hôn nhân tốt nhất cho Quý Tư Nhu, lại tỏ vẻ muốn tốt cho cô mà giới thiệu đối tượng xem mắt khác, Quý Nhiêu chỉ cảm thấy nực cười.

"Con vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn nhỏ, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện kết hôn."

Quý Hồng Chấn cười nói: "Chỉ là đi gặp mặt, nói chuyện, nếu như hợp nhau, hai đứa cứ thử yêu đương trước, đợi đến khi con muốn kết hôn thì mới kết hôn, ba không giục con."

Quý Nhiêu nhận bức ảnh cậu cả nhà họ Lâm từ trong tay Quý Hồng Chấn, tay chống cằm: "Xem ra ba rất vừa lòng với cậu cả Lâm này."

Quý Hồng Chấn nói: "Trong giới thượng lưu Bắc Thành, xứng với nhà họ Quý chúng ta không có mấy nhà, nhà họ Lâm không chỉ môn đăng hộ đối với nhà họ Quý ta, cậu cả Lâm còn là người thừa kế của Lâm thị, rất khó để tìm được người thích hợp hơn cậu cả Lâm rồi."

Quý Nhiêu cầm bức ảnh xem xem, nói: "Ba nói không sai, cậu cả Lâm này quả thật là người đàn ông điều kiện không tồi, cũng rất được các tiểu thư trong giới hoan nghênh, chỉ tiếc là..."

Quý Nhiêu lắc lắc đầu, biểu tình tiếc nuối thở dài.

Quý Hồng Chấn hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Quý Nhiêu nói: "Đáng tiếc anh ta không phù hợp tiêu chuẩn chọn chồng của con, mặc dù nhan sắc cũng khá, nhưng không phải kiểu mà con thích."

Quý Hồng Chấn: "Nhiêu Nhiêu thích kiểu gì?"

Quý Nhiêu cong cong khóe mắt, ánh mắt sùng bái nhìn Quý Hồng Chấn: "Con muốn tìm một người giống như ba, bờ vai rộng rãi, thân hình cao lớn, cậu cả Lâm này quá gầy rồi."

Quý Hồng Chấn vui vẻ nói: "Không phải mấy đứa nhỏ như bọn con bây giờ đều thích những người đàn ông hơi gầy sao? Ba thấy chị gái con xem phim, thích những nam minh tinh kia đều là kiểu gầy gầy cao cao."

Quý Nhiêu nói: "Con không thích kiểu vậy, con thích kiểu người như cao lớn cường tráng như ba, nếu con tìm bạn trai nhất định tìm kiểu thân hình giống như ba."

Quý Hồng Chấn tươi cười đầy mặt: "Thân hình người trẻ tuổi không thể so được với đàn ông tầm tuổi ba, khi ba còn trẻ cũng rất gầy, thân hình của cậu cả Lâm không khác lắm hồi ba còn trẻ, đợi sau này kết hôn, sẽ dần dần cường tráng hơn."

Ông ta tiếp tục khuyên Quý Nhiêu đi xem mắt với cậu cả Lâm.

Quý Nhiêu rất tiếc nuối nói: "Đáng tiếc thẩm mĩ của con bây giờ là kiểu người như ba, con với anh ta xem mắt, chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh ta."

Quý Nhiêu đặt bức ảnh lên bàn, giả bộ suy tư trong chốc lát, lắc lắc đầu: "Không được, không được, gầy quá, thật sự không phù hợp tiêu chuẩn chọn chồng của con."

Quý Hồng Chấn bật cười, nói lời thấm thía: "Ba thấy cậu cả Lâm là một chàng thanh niên khá tốt, bỏ lỡ thì đáng tiếc."

Quý Nhiêu do dự: "Xem ra ba thật sự rất vừa lòng với cậu Lâm này, muốn anh ta làm rể nhà họ Quý nhà ta, hay là... Hay là ba bảo chị gái đi gặp mặt anh ta đi, chị lớn hơn con hai tuổi, càng hợp với cậu Lâm hơn, hơn nữa, chị ấy là chị gái, chị ấy còn chưa đính hôn, sao có thể đến lượt người làm em như con chứ."

Quý Nhiêu giả vờ không biết Quý Hồng Chấn định cho Quý Tư Nhu liên hôn với nhà họ Thương.

Trong mắt Quý Hồng Chấn thoáng qua vẻ mất tự nhiên, ông ta ho nhẹ một tiếng, nói: "Người cậu Lâm thích là con."

Quý Nhiêu bĩu môi: "Con với anh ta không quen, chẳng qua chỉ gặp mặt một lần trong bữa tiệc, nếu như anh ta chỉ nhìn trúng mặt con, thích con người con thì nên nghĩ cách theo đuổi con, để con làm bạn gái anh ta. Nhưng anh ta không theo đuổi đã về nhà nhờ người lớn trong nhà nói muốn xem mắt với con, hai nhà Lâm - Quý có hợp tác làm ăn, bảo chú Lâm nói đến chuyện xem mắt, chứng tỏ anh ta nhìn trúng là thân phận của con, là muốn liên hôn với nhà họ Quý chúng ta, nói gì mà thích con, chẳng qua chỉ là mượn cớ thôi, nếu như đã là liên hôn, chỉ cần là con gái nhà họ Quý, cậu Lâm cưới ai chẳng giống nhau.

Quý Hồng Chấn bị lời nói này của Quý Nhiêu làm cho chột dạ.

Ông ta dùng lời này để khuyên Thương Ngạn Khâm cưới Quý Tư Nhu.

Bỏ đi, chuyện liên hôn với nhà họ Lâm không vội, đợi chuyện Tư Nhu và nhà họ Thương xác định xong, lại bàn bạc đến hôn sự của Nhiêu Nhiêu.

Quý Hồng Chấn trầm ngâm chốc lát, nói: "Thôi, nếu con tạm thời không muốn xem mắt, vậy chuyện này về sau rồi nói."

Quý Nhiêu không lên tiếng đáp lại, mắt hơi cụp xuống, thu lại châm chọc trong mắt.

Chốc lát, Quý Hồng Chấn lại nói: "Tháng sau tổng giám đốc Nhạc Trì sẽ được điều đến tổng bộ, ba muốn để con đến Nhạc Trì rèn luyện một thời gian, có điều con mới vừa tốt nghiệp, kinh nghiệm không nhiều, trực tiếp nhảy vào vị trí tổng giám đốc chắc chắn sẽ dẫn đến quản lý cấp cao bên tổng bộ không vừa lòng, không phối hợp công việc với con. Phó tổng Lý của Nhạc Trì đã làm việc nhiều năm, ba định cất nhắc phó tổng Lý lên chức tổng giám đốc, khoảng thời gian này con cứ thả lỏng trước, tháng sau đến Nhạc Trì, bắt đầu từ phó tổng, tiếp nhận vị trí của phó tổng Lý, đi theo anh ta học tập."

Nhạc Trì là một công ty cổ phần dưới trướng của nhà họ Quý, chuyên về quần áo, giày thể thao và các sản phẩm liên quan, thuộc về Quý Hồng Chấn phụ trách.

Quý Nhiêu không có ý kiến gì về sự sắp xếp này, cười giòn giã nói: "Con nghe ba sắp xếp."

***

Ngày hôm sau là thứ Bảy, Quý Nhiêu mở mắt ra, điện thoại nhận được nhiều tin nhắn hẹn của các cô tiểu thư trong giới, bây giờ tâm tư của cô ở trên người Thương Ngôn Tân, trong đầu toàn là làm thế nào để tán đổ Thương Ngôn Tân, quả quyết từ chối hết lời mời của đám tiểu thư này.

Ăn sáng xong, không có chuyện gì làm, Quý Nhiêu về phòng ngủ, ngồi trên sofa, trong đầu nhớ lại hai lần gặp Thương Ngôn Tân trước.

Hai lần gặp mặt, người đàn ông kia đều ấm áp như gió xuân, tạo cho người ta cảm giác cho dù làm gì trước mặt anh ta, anh ta cũng đều mỉm cười dung túng.

Nhưng lời mời kết bạn WeChat đã gửi đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm, đủ để chứng minh, người đó đối với cô ôn tồn vui vẻ, chẳng qua là vì thái độ đối nhân xử thế của anh ta, trên thực tế, những trò vặt mà cô dùng trước mặt anh, chỉ sợ trong lòng anh đều cảm thấy không đáng nhắc đến.

Nhìn ôn hòa dễ thân, nhưng thực tế là rất giỏi gặp dịp thì chơi, tâm vững như bàn đá, rất khó đánh chiếm.

Làm sao mới có thể tán đổ một người đàn ông bề ngoài thì ôn hòa nho nhã, nhưng nội tâm thì lạnh nhạt lý trí...

Suy tư hồi lâu, trong lòng Quý Nhiêu bỗng lóe lên một cái, nếu như anh đã quen trước mặt tươi cười nói chuyện, vậy thì khi cô ở trước mặt anh, khiêu khích rõ ràng hơn chút, nghĩ đến anh cũng không thể làm gì cô.

Dụ dỗ không mắc câu, vậy thì cô dứt khoát chủ động hơn chút.

Quý Nhiêu cầm điện thoại lên gọi cho quản gia riêng của mình: "Chú Lưu, làm phiền chú liên hệ cho cháu một người môi giới phòng ở khu Bác Cảnh Công Quán."

***

Ba giờ chiều, mặt trời treo trên bầu trời xanh thẳm, không khí nóng bức.

Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng vừa đến sảnh ra vào thì nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.

Tạ Tri Tụng ở bên cạnh nhướng mày, cười liếc nhìn Thương Ngôn Tân: "Kia không phải là đại tiểu thư nhà họ Quý không có hứng thú với cậu đó sao?"

Tạ Tri Tụng cố ý nhấn mạnh mấy từ "không có hứng thú".

Thương Ngôn Tân không đáp lời, mắt nhìn mắt với ánh nhìn của Quý Nhiêu khi cô ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Quý Nhiêu sáng lên, vốn chỉ là ôm tâm lý may mắn xuống lầu đi vài vòng, không ngờ vận may lại tốt như thế.

Quý Nhiêu cầm ô chống nắng, từ phía đối diện đi về phía Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng.

"Anh Thương, trùng hợp quá, không ngờ ở đây mà cũng gặp được anh." Quý Nhiêu cười tươi tắn chào hỏi.

Thương Ngôn Tân mỉm cười nói: "Cô Quý, trùng hợp quá."

Gặp mặt ở dưới cửa nhà cũng xem là rất trùng hợp?

Ánh mắt Tạ Tri Tụng soi mói nhìn Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân, không biết hai người họ quen từ lúc nào, tối đó ở Thủy Vân Các, khi vị đại tiểu thư nhà họ Quý này và cô bạn nhắc đến Thương Ngôn Tân, rõ ràng là không quen cậu ta.

Mới mấy ngày ngắn ngủi, vị Quý tiểu thư này không chỉ quen thuộc với Thương Ngôn Tân mà còn "trùng hợp" đi đến dưới nhà Thương Ngôn Tân, chạm mặt với cậu ta, Tạ Tri Tụng chợt cảm thấy rất thú vị.

Tầm mắt Quý Nhiêu chuyển sang Tạ Tri Tụng, hỏi Thương Ngôn Tân: "Vị này là?"

Không đợi Thương Ngôn Tân nói chuyện, Tạ Tri Tụng tự giới thiệu bản thân: "Tôi là bạn của Ngôn Tân, Tạ Tri Tụng."

"Thì ra là bạn của anh Thương, chào anh Tạ, ngưỡng mộ đã lâu, rất hân hạnh được quen biết anh." Quý Nhiêu cong cong mắt, ánh mắt sáng ngời: "Tôi là bạn của anh Thương, Quý Nhiêu."

Tạ Tri Tụng cong môi, cười tươi hơn cô, rất hứng thú mà trò chuyện với cô: "Chào cô Quý, trời nóng như vậy, sao cô Quý lại một mình xuống dưới tầng?"

Quý Nhiêu cười nói: "Tôi vừa mới về nước, ba tôi sắp xếp tôi đến một công ty của nhà làm việc, mấy căn hộ của tôi cách công ty quá xa nên đã liên hệ với bên môi giới, xem có căn hộ nào phù hợp ở gần công ty không. Vừa mới xem mấy căn hộ ở khu này, bên môi giới về rồi, tôi đi dạo một vòng, xem xét hoàn cảnh của khu chung cư."

"Cô Quý muốn mua căn hộ ở đây?" Tạ Tri Tụng liếc về phía Thương Ngôn Tân: "Trùng hợp thật, tôi và Ngôn Tân đều sống ở đây."

Ánh mắt Quý Nhiêu thản nhiên: "Tôi vốn còn chưa xác định muốn mua căn hộ ở đây, có điều anh Thương và anh Tạ đều sống ở đây, vậy thì đương nhiên căn hộ ở chỗ này rất tốt, vậy tôi cũng mua căn hộ ở khu này."

Tạ Tri Tụng: "Đã có căn hộ vừa ý rồi sao?"

Quý Nhiêu gật đầu: "Có nhìn trúng một căn, đợi chính thức làm xong thủ tục, tôi và anh Thương, anh Tạ là hàng xóm rồi. Tôi vừa mới đến đây, sau này mong anh Thương, anh Tạ chăm sóc nhiều hơn."

Tạ Tri Tụng giơ tay khoác vai Thương Ngôn Tân, cười nói: "Đơn giản, cô Quý là bạn của Ngôn Tân, vậy cũng chính là bạn của tôi, có chuyện gì cần tôi, cứ việc nói."

Quý Nhiêu: "Vậy tôi thêm WeChat của anh Tạ đi, có được không?"

Tạ Tri Tụng sảng khoái: "Được."

Tạ Tri Tụng cầm điện thoại, để Quý Nhiêu mở mã QR WeChat ra, quét mã kết bạn ngay tại chỗ.

Quý Nhiêu đồng ý lời mời kết bạn, thấy Tạ Tri Tụng dễ nói chuyện, thuận thế hỏi: "Anh Tạ và anh Thương chuẩn bị ra ngoài bàn chuyện làm ăn sao?"

Tạ Tri Tụng: "Không đi làm, bọn tôi ra ngoài thả lỏng."

Quý Nhiêu cười nói: "Hôm nay là thứ Bảy, ngày nghỉ đúng là nên ra ngoài thư giãn, tôi cũng chuẩn bị lát nữa tìm nơi để vui chơi chút."

Tạ Tri Tụng nhìn ra ý đồ của cô, hỏi: "Cô Quý có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Ánh mắt Quý Nhiêu sáng long lanh: "Được chứ, anh Thương và anh Tạ muốn đi đâu?"

Tạ Tri Tụng: "Bọn tôi không có sắp xếp gì cả, cô Quý có ý kiến gì không?"

Tạ Tri Tụng và Thương Ngôn Tân vốn định đi đến sòng bài, có điều phòng đặt riêng bên đó là một đám đàn ông, dẫn một cô gái nhỏ qua không thích hợp.

Quý Nhiêu cũng không khách khí, giả bộ suy tư chốc lát, đề nghị: "Đi đến trường đua ngựa thì sao?"

Tạ Tri Tụng cười: "Ý kiến hay, tôi và Ngôn Tân đều nuôi ngựa ở bên trường đua ngựa, vừa hay qua đó thăm một chút."

Đã đạt được mục đích, Quý Nhiêu nhìn về phía Thương Ngôn Tân, mi hơi nhướng lên, kéo dài giọng: "Ý của anh Thương thế nào?"

Thương Ngôn Tân cười cười: "Nghe cô Quý."

Tạ Tri Tụng chỉ về chiếc xe ở chỗ đậu xe phía trước, nhìn Quý Nhiêu hỏi: "Cô Quý ngồi xe của bọn tôi cùng đi, hay là?"

Quý Nhiêu: "Tài xế của tôi ở phía trước đợi rồi, tôi ngồi xe của mình."

Quý Nhiêu gửi tin nhắn cho tài xế, tài xế lái xe đến, đợi cô lên xe trước, Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng mới đi về phía xe ở bãi đậu xe.

Hai người đi một chiếc xe, không dùng tài xế, Tạ Tri Tụng lái xe, Thương Ngôn Tân ngồi ở ghế phụ.

Tạ Tri Tụng thắt đai an toàn, liếc nhìn Thương Ngôn Tân một cái, hỏi: "Cậu với cô gái nhỏ kia là thế nào?"

Thương Ngôn Tân lạnh nhạt nói: "Chẳng thế nào."

"Đừng có giả vờ, không có gì mà trời nắng như này người ta cố ý chạy đến dưới tầng nhà cậu để vô tình gặp mặt?"

Thương Ngôn Tân nói: "Vấn đề này cậu nên hỏi cô ấy."

Hai tay Tạ Tri Tụng đặt lên vô lăng, nhướng mày nói: "Thì cũng không cần hỏi, đợi lát nữa đến trường đua ngựa, xem cô ấy có thái độ gì với cậu là biết tình huống gì."

Tay Thương Ngôn Tân đặt lên đầu gối, không đáp lời.

Hơn nửa tiếng sau, xe của Quý Nhiêu và Tạ Tri Tụng, Thương Ngôn Tân một trước một sau đến trường đua ngựa ở ngoại ô phía tây.

Vào trường đưa ngựa, nhân viên dẫn mấy người đi thay đồ trước.

Phòng thay đồ của nam và nữ không cùng một chỗ, Quý Nhiêu thay bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, từ trong phòng thay đồ đi ra, nhân viên làm việc chào đón hỏi: "Cô Quý, cô muốn đi chọn ngựa ạ?"

Quý Nhiêu đang định bảo cô ta dẫn mình đi tìm Thương Ngôn Tân thì bên trái truyền đến tiếng bước chân.

Quý Nhiêu liếc mắt nhìn ra sau, Thương Ngôn Tân dắt con tuấn mã trắng của anh đến, anh mặc đồ cưỡi ngựa màu đen, thiết kế bó sát phác họa lên vóc người hoàn mỹ của anh, ưu nhã kiêu ngạo, có sự quyến rũ làm cho người ta huyết mạch căng tràn, vô cùng cuốn hút.

Con ngựa anh dắt trong tay lông mượt óng ánh, bốn chân rắn chắc, vẻ ngoài ưu nhã.

Quý Nhiêu nhấc chân đi đến bên cạnh anh, giơ tay về phía con bạch mã, trước khi ngón tay chạm đến lưng ngựa, giống như nhớ ra cái gì, đôi mắt đào hoa long lanh đầy tình cảm nhìn về phía Thương Ngôn Tân, chớp chớp mắt, trưng cầu sự đồng ý của anh: "Nhìn rất ưu nhã, cơ bắp săn chắc, tôi có thể sờ một chút không?"

Thương Ngôn Tân tưởng là cô muốn sờ ngựa, ánh mắt ôn hòa, cười nói: "Được."

Lời vừa dứt, giây tiếp theo, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt vào ngực anh.

Lông mày Thương Ngôn Tân không thể tin được mà giật giật.

Chưa đợi anh nói chuyện, bàn tay kia lại nhéo nhéo ngực anh, xuống từng chút một, v**t v* ngực anh từng chút từng chút.

"Quý Nhiêu."

Đôi mắt Thương Ngôn Tân sâu thẳm nhìn chằm chằm trên người cô, đáy mắt che giấu sự thâm trầm.

Quý Nhiêu ngẩng đầu, đôi mắt trong veo đối diện với anh, cười rực rỡ: "Oa, cơ bắp quả nhiên săn chắc."

Cô đâu có nói thứ cô muốn sờ là ngựa.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Nhiêu: Tôi đã trưng cầu sự đồng ý rồi mới sờ đó.

Bình Luận (0)
Comment