Ký thư đính hôn xong, hôn ước của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân xem như đã xác định, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, sau này hai người sẽ chính thức đăng kí kết hôn thành vợ chồng.
Hai nhà Thương - Quý rất hài lòng về cuộc hôn nhân này, tiệc rượu đêm đó bày ở nhà họ Quý cũng xem như là tiệc đính hôn, Quý Nhiêu ngồi bên cạnh Thương Ngôn Tân, lúc nào cũng có người cầm ly rượu qua chúc mừng. Thương Ngôn Tân kính rượu từng người, khóe miệng mang theo nụ cười, trong giọng nói dịu dàng xen lẫn ý cười không thể che giấu được, cả người gió xuân thổi qua, cười vô cùng chân thật.
Mọi người sôi nổi bàn về ngày tổ chức hôn lễ, nói cuối tháng Mười thời tiết đẹp, không nóng cũng không lạnh, chỉ là thời gian hơi gấp gáp, chuẩn bị hôn lễ quá vội vàng, nếu lùi về sau thì trời lại quá lạnh, mùa đông mặc váy dài, áo cưới sẽ không đẹp như áo cưới mỏng của mấy mùa khác. Hơn nữa từ giờ đến cuối năm cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, hôn lễ hai nhà Thương - Quý nhất định phải long trọng, năm nay tính thế nào cũng không đủ.
Vậy thì chỉ có thể để đến năm sau, có nữ quyến của nhà họ Thương, giống như là chị dâu họ của Thương Ngôn Tân nói sẽ về nhà xem bát tự của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân, chọn ngày tốt xuân về hoa nở, trời trong nắng ấm. Dù sao cũng đã đăng kí kết hôn trước rồi, ngày cử hành hôn lễ cũng không cần quá gấp gáp, quan trọng là mọi chuyện phải chuẩn bị sẵn sàng, phải làm thật lớn, thật hoành tráng, còn ôm đồm nhiều việc mà bảo ông cụ nhà họ Thương giao việc tổ chức hôn lễ cho bà ta, tiệc lớn nhỏ của nhà họ Thương mấy chục năm nay đều do bà lo liệu, bảo đảm sẽ làm buổi hôn lễ này vô cùng náo nhiệt.
Quý Nhiêu dần dần cảm nhận được khác thường, những đại gia tộc hào môn ở Bắc Thành này, sản nghiệp gia tộc trải rộng khắp nơi, dựa trên nguyên tắc thà tin còn hơn không tin, ít nhiều cũng có chút mê tín, cho dù trong lòng không tin, nhưng ở trong một vài chuyện, ví dụ như khởi công hạng mục lớn, trong nhà có chuyện vui đều sẽ thắp hương, xem bát tự, chọn ngày lành.
Cho nên khi cô nghe ông cụ bảo để cô và Thương Ngôn Tân đính hôn trong ngày hôm nay mới vô thức nghĩ ra loại lý do xem bát tự.
Ông cụ Thương nói cô mê tín dị đoan, kết quả nữ quyến phụ trách việc tiệc rượu trong gia tộc lại nói phải xem ngày sinh tháng đẻ của cô và Thương Ngôn Tân để chọn ngày tổ chức hôn lễ, cũng không thấy ông cụ trách mắng bà ấy mê tín.
Trong lòng Quý Nhiêu dâng lên cảm giác không thể diễn tả bằng lời, cô âm thầm giương mắt, nhìn về phía Thương Ngôn Tân bên cạnh mình, anh đang bưng ly rượu, nói chuyện với mấy người cùng bối phận ở nhà họ Thương. Dáng người anh cao, khi nói chuyện với người khác hơi cúi đầu, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn mang theo ý cười, gò má chìm trong ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười nồng đậm.
Cả căn phòng tràn ngập không khí vui vẻ, Thương Ngôn Tân cũng như vậy.
Tâm tình Quý Nhiêu phức tạp, cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn, thậm chí đã thầm quyết định cả đời này sẽ không kết hôn, nhưng nghĩ đến sẽ kết hôn và sống bên Thương Ngôn Tân cả đời, thật sự không biết hình dung tâm tình của cô lúc này như thế nào. Chỉ là cô ý thức sâu sắc được một điều, cô quá tự tin với trò khôn lỏi của mình, cho rằng giữa cô và Thương Ngôn Tân, cô chính là người vô tâm vô phế thì có thể nắm chặt được quyền chủ động, nhưng bất tri bất giác lại chủ động nhảy xuống cạm bẫy mà anh đã sắp xếp.
Vừa rồi sao cô lại ngây thơ cho là ông cụ Thương đã nắm quyền mấy chục năm dễ dàng bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với người nắm quyền hiện tại của nhà họ Thương trước mặt người ngoài chứ, sao lại ngu ngốc cảm thấy người nắm quyền nhà họ Thương sẽ hời hợt nói ra câu sẽ nhường chỗ chứ.
Đây rõ ràng là hai ba con cáo già nhà họ Thương phối hợp diễn cho cô xem thôi.
Chính là vì giây phút này.
Thư đính hôn đã ký.
Hai nhà Thương - Quý ngồi chung một phòng, đám đông vui mừng bàn chuyện hôn sự, WeChat trên điện thoại tin nhắn như bùng nổ không ngừng, ảnh cô và Thương Ngôn Tân ngồi bên nhau ký thư đính hôn bị người khác đăng ra ngoài, những chị em trong giới đều kinh ngạc chạy đến chúc mừng cô.
Tất cả mọi người đều biết ngày kia cô và Thương Ngôn Tân sẽ đi đăng ký kết hôn, cả người cô giống như đã bị dán tên Thương Ngôn Tân.
Đúng như là lời của Duyệt Nghiên nói.
Chơi với lửa có ngày chết cháy.
Cô cho rằng sau khi Thương Ngôn Tân nhìn thấy lịch sử trò chuyện WeChat của mình lại không có phản ứng, tiếp tục chơi đùa với cô là có tâm tư trả thù cô, không ngờ là anh thật sự không có thời gian lãng phí vào một đoạn tình cảm, anh không phản ứng gì, là vì đang âm thầm dệt một cái lưới lớn, muốn hoàn toàn trói buộc cô bên người.
Trận địa lớn như vậy, tất cả mọi người đều biết hai nhà Thương - Quý sẽ liên hôn, nếu như lúc này có sai sót gì, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hai nhà.
Đến bước này rồi, là công cụ để kết nối quan hệ giữa hai nhà, cho dù trong lòng còn chút do dự chưa quyết, thậm chí không cam lòng, nhưng vì lợi ích gia tộc cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng sẽ hoàn thành hôn ước dưới sự tác hợp của hai nhà.
Nghĩ đến đây, Quý Nhiêu cong khóe môi, duỗi tay hơi lắc lắc cánh tay Thương Ngôn Tân.
Thương Ngôn Tân quay đầu, đối diện ánh mắt của cô, nửa người trên hơi nghiêng về phía cô, để tai ghé sát bên miệng cô, nghe cô nói chuyện.
Quý Nhiêu thấp giọng, nói thì thầm bên tai anh: “Anh uống ít rượu nha, anh uống nhiều quá rồi.”
“Được.” Thương Ngôn Tân bỏ ly rượu trong tay xuống, xoa xoa gáy cô, khẽ nói: “Không uống nữa.”
Mấy người đứng bên cạnh tuy không nghe được lời thì thầm của Quý Nhiêu và Thương Ngôn Tân, nhưng nhìn thấy sau khi Quý Nhiêu nói chuyện với Thương Ngôn Tân xong, anh buông ly rượu xuống, đại khái có thể đoán được là Quý Nhiêu khuyên Thương Ngôn Tân đừng uống quá nhiều, ánh mắt nhìn về phía Thương Ngôn Tân mang theo mấy phần trêu ghẹo.
Thương Ngôn Tân cười cười, duỗi tay ôm lấy bả vai Quý Nhiêu, dáng vẻ vợ quản nghiêm: “Mọi người cứ tự nhiên, tôi tửu lượng kém, không uống được nữa, có người lo lắng.”
Giọng nói của anh ôn hòa, không để ý người khác trêu ghẹo, khóe miệng cong cong lên vui sướng.
Rượu quá ba vòng, ông cụ Thương sức khỏe không tốt, không thể chịu thêm nữa, Quý Hồng Chấn dẫn theo Quý Nhiêu tiễn khách.
Tối nay Quý Nhiêu phải ở lại nhà cũ nhà họ Quý, không thể quay về Bác Cảnh Công Quán, Thương Ngôn Tân đỡ ông cụ Thương lên xe trước, quay đầu lại nói chuyện với Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu cúi đầu liếc nhìn chân anh một cái, không yên tâm hỏi: “Chân anh thật sự không sao chứ?”
Cho dù là diễn hay không thì gậy đó của ông cụ đánh xuống, thật sự là đánh vào chân anh.
Vì để cô mắc bẫy, cứng rắn chịu một gậy như vậy.
Tâm tình Quý Nhiêu càng thêm phức tạp.
Sao phải như vậy, kết hôn thì có gì tốt chứ.
Thương Ngôn Tân cười nói: “Không sao.”
Tối nay anh uống nhiều rượu, làn da trắng lạnh hơi ửng hồng, anh cười nhìn cô, không khí quanh người đều là ấm áp.
“Anh về đến nhà, chụp một bức ảnh chân anh gửi cho em xem.” Quý Nhiêu không yên tâm nói.
Thương Ngôn Tân ừm một tiếng, nhìn cô muốn nói lại thôi, cười hỏi: “Em muốn nói gì sao?”
Quý Nhiêu mím mím môi, khó mà mở miệng, nắm tay anh đi sang bên cạnh mấy bước, cách xe của ông cụ Thương xa một chút, nhỏ giọng: “Cái kia… Sao anh không nói với em, người muốn liên hôn với Quý Tư Nhu của nhà họ Thương là Thương Ngạn Khâm chứ không phải là anh?”
Thương Ngôn Tân hơi híp mắt, giọng hơi trầm xuống: “Nói với em, có phải là em sẽ tìm Ngạn Khâm không?”
Quý Nhiêu nghe ra được không vui trong lời nói của anh, vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, lúc đó em đã yêu anh rồi, sao có thể đi tìm anh ta nữa.”
“Vậy có phải nếu như lúc đầu em không nhận nhầm người liên hôn là anh, người mà em tiếp cận sẽ là Ngạn Khâm?” Thương Ngôn Tân truy hỏi.
“...” Quý Nhiêu mím mím môi, có chút ngại ngùng: “Chắc không đâu.”
“Chắc không?” Thương Ngôn Tân nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Là không đâu.” Quý Nhiêu nghĩ đến tâm trạng khi cô nghe những lời nói ngoài phòng sách của ba mình khi đó, lầm tưởng Quý Tư Nhu sẽ liên hôn với Thương Ngôn Tân, giọng nói mang theo chút lấy lòng: “Em vừa về nước đã được nghe về anh, mọi người đều nói anh là người đàn ông được các chị em tiểu thư chào đón nhất trong giới hào môn Bắc Thành, đẹp trai tính tình tốt, có rất nhiều cô gái nhỏ muốn gả cho anh, em tưởng là ba em muốn gả Quý Tư Nhu cho anh, cảm thấy ông ấy quá thiên vị, mới muốn tiếp cận anh, nếu như là Thương Ngạn Khâm…”
Quý Nhiêu dừng một chút, cảm thấy hôm nay Thương Ngôn Tân và Thương Ngạn Khâm tình chú cháu có vẻ khá là tốt, uyển chuyển nói: “Em không nói Thương Ngạn Khâm không tốt, chỉ là so với anh mà nói, nếu như lúc đó em không nghe nhầm người thì em sẽ không cảm thấy ba mình thiên vị, muốn dành những thứ tốt nhất cho Quý Tư Nhu.”
Thương Ngôn Tân nhướng nhướng mày, cười nói: “Em cảm thấy ba mình muốn gả Quý Tư Nhu cho anh, chứ không phải là để em gả cho anh là ông ta thiên vị, là ý như này, ngay từ đầu em đã muốn gả cho anh rồi?”
Vẻ mặt Quý Nhiêu hơi sững sờ, cảm thấy lời nói của mình bị Thương Ngôn Tân hiểu sai rồi.
Có điều nhìn biểu cảm của Thương Ngôn Tân, giống như sau khi hiểu lầm ý của cô thì khá là vui vẻ.
Bỏ đi, không giải thích nữa, bây giờ không cần phải lãng phí miệng lưỡi vào những thứ này.
“Ngày mai mấy giờ anh tan làm?” Quý Nhiêu hỏi.
Thương Ngôn Tân: “Em hy vọng anh tan làm lúc mấy giờ?”
Quý Nhiêu cắn cắn môi, nhìn rất bối rối: “Ngày kia chúng ta thật sự phải đi đăng kí kết hôn sao?”
“Em không muốn?”
Sắc mặt Thương Ngôn Tân không thay đổi, nhưng Quý Nhiêu vẫn mơ hồ có thể phát giác trong giọng nói nhìn như bình tĩnh của anh có chút thay đổi.
Quý Nhiêu cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Bây giờ suy nghĩ của em còn quan trọng nữa sao? Mọi người đều biết em với anh sắp đi đăng kí kết hôn rồi.”
Thương Ngôn Tân bị chọc cười bởi dáng vẻ bị buộc lên Lương Sơn của cô, duỗi tay xoa xoa đầu cô, như an ủi mà nói: “Mặc dù ngày đăng kí hơi gấp một chút, nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng phải đăng kí kết hôn, sớm hay muộn gì cũng như nhau. Em yên tâm, đăng kí kết hôn xong, chúng ta vẫn như bây giờ, em muốn làm gì thì làm đó.”
Quý Nhiêu bĩu bĩu môi, nói: “Em mới hai mươi mốt thôi.”
Thương Ngôn Tân đang định nói gì đó.
Quý Nhiêu có chút phiền muộn nói: “Thôi bỏ đi, chú Thương vẫn còn đang đợi, không còn sớm nữa rồi, hôm nay không nói nữa, mai nói tiếp, mai anh có tăng ca không? Có thể tan làm lúc 5h chiều không?”
Thương Ngôn Tân nói: “Ngày mai 4h chiều anh có một cuộc họp, sau khi kết thúc thì sẽ tan làm, chắc là 5h.”
Quý Nhiêu gật gật đầu, nói: “Được rồi, ngày mai sau khi anh tan làm em đến tìm anh, cùng nhau ăn tối.”
Thương Ngôn Tân ừm một tiếng, xoa xoa đầu cô, khi quay người lên xe, Quý Nhiêu lại không yên tâm mà dặn dò một câu: “Khi anh về nhà nhớ đừng quên chụp ảnh cho em xem, nếu đau nhất định phải bôi thuốc.”
Thương Ngôn Tân ngồi lên xe, hạ cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với cô.
Mắt nhìn theo xe của Thương Ngôn Tân dần biến mất, Quý Nhiêu vừa quay đầu thì nhìn thấy ba cô cười híp mắt đi về phía cô: “Nhiêu Nhiêu, sao lúc trước con không nói cho ba biết con và sếp Thương đang yêu đương.”
Quý Nhiêu trả lời qua loa: “Lúc trước vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ, lần này con đi Hải Thành mới chính thức xác nhận mối quan hệ, lần này dẫn anh ấy quay về là để nói cho ba biết chuyện con và anh ấy.”
Vào đến phòng khách thì nhìn thấy hai mẹ con Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu đang ngồi trên sofa, sắc mặt Trần Nhã Như vẫn xem như bình thường nhưng Quý Tư Nhu thì hoàn toàn không thể khống chế được, vẻ mặt oán hận nhìn Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu cong cong khóe miệng, cười tươi nhìn cô ta: “Chị, sao lại nhìn em như thế?”
Quý Tư Nhu đứng phắt dậy khỏi sofa, chỉ tay về phía Quý Nhiêu: “Cô cố ý.”
Cô ta vô cùng tức tối, cầm bình hoa ở trên bàn trà ném về phía Quý Nhiêu.
Quý Hồng Chấn đứng bên cạnh Quý Nhiêu vội vàng ôm Quý Nhiêu tránh qua một bên.
“Choang” một tiếng.
Bình hoa vỡ tan tành.
Quý Hồng Chấn ôm Quý Nhiêu trong lòng, khiếp sợ nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, lòng vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Quý Tư Nhu vẫn còn đang hùng hổ, giơ bàn tay muốn tát.
Có điều cái tát này cuối cùng vẫn không rơi xuống mặt Quý Tư Nhu, bị Trần Nhã Như ngăn cản.
Bà ta chặn trước mặt Quý Tư Nhu: “Quý Hồng Chấn, nếu ông dám động vào Tư Nhu một cái, tôi sẽ liều mạng với ông.”
Quý Hồng Chấn nhíu chặt mày: “Bà xem chuyện tốt mà nó làm đi, nhỡ đâu Nhiêu Nhiêu bị thương thì sao?”
Trần Nhã Như im lặng chốc lát, ánh mắt nhìn về phía Quý Nhiêu, lạnh giọng nói: “Cho dù Nhiêu Nhiêu là cố ý hay vô tình, hôn sự của Nhu Nhu cũng vì con bé mà bị hủy, chuyện lớn như vậy, Nhu Nhu chỉ đập một cái bình hoa để đỡ tức, cũng không đụng trúng con bé, sao phải làm lớn chuyện.”
“Nếu thật sự đập trúng thì to chuyện rồi, chuyện này…”
Lời còn chưa nói hết, cái bình hoa bên cạnh đã bay ra ngoài, vút qua bên tai Quý Hồng Chấn đập về phía Trần Nhã Như, trực tiếp đập vào trên bả vai bà ta.
Trần Nhã Như không phòng bị, bị đập phải lảo đảo về sau hai bước, bình hoa vỡ bên chân bà ta, bà ta không kịp tránh, mảnh vỡ văng lên bắp chân, làm xước một đoạn.
“Quý Nhiêu…” Quý Tư Nhu gào về phía Quý Nhiêu, nhào tới muốn đánh cô.
Quý Hồng Chấn còn chưa lấy lại tinh thần, vô thức ngăn Quý Tư Nhu lại.
“Ba, nhìn cô ta ném mẹ.”
Quý Hồng Chấn cũng kinh ngạc nhìn Quý Nhiêu, không dám tin là cô lại có thể làm ra chuyện cầm bình hoa ném người khác.
Quý Nhiêu nhún nhún vai, thờ ơ nói: “Ném bình hoa cho đỡ giận thôi mà, sao phải ngạc nhiên.”
Quý Hồng Chấn trầm giọng: “Con ném vào người dì rồi, mau xin lỗi dì đi.”
Quý Nhiêu vô tội chớp chớp mắt, không hiểu được: “Sao phải xin lỗi ạ, con chỉ ném bình hoa thôi, ai bảo bà ta không né được.”
Quý Hồng Chấn nghẹn họng.
Trần Nhã Như đưa tay che chân, khi giơ tay lên, lòng bàn tay đã có máu.
Người giúp việc trong nhà vội vàng xách hộp thuốc đến xử lý vết thương cho bà ta. Trần Nhã Như giơ lòng bàn tay ra cho Quý Hồng Chấn nhìn: “Giờ ông còn cảm thấy tôi không xem con bé như con gái ruột không? Con gái nhà ai cầm bình hoa ném mẹ mình.”
Quý Hồng Chấn nhìn về Quý Nhiêu, giọng nặng hơn chút: “Nhiêu Nhiêu, xin lỗi mau.”
Quý Nhiêu không để ý ông ta, nghiêng đầu đi lên lầu, bước chân nhanh nhẹn: “Nếu như cần tôi trả tiền thuốc men thì ghi nợ cho Thương Ngôn Tân, tìm anh ấy trả tiền.”