Quý Nhiêu đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, băng qua đường dành cho người đi bộ, quẹo một cái, đi đến cửa chính tập đoàn Thương thị.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà ở chân trời trải thành một đám mây vàng óng ánh, Thương Ngôn Tân nghe điện thoại, đi ra từ cửa lớn tập đoàn. Tài xế giúp anh mở cửa xe, lúc anh chuẩn bị lên xe, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân chậm lại.
Quý Nhiêu nhẹ nhàng tới gần anh, làn váy màu hồng theo gió xao động, cơ thể nhẹ nhàng, lắc lư, gió thổi khiến vài sợi tóc nhỏ của cô bay tới trên mặt, cô giơ tay vén tóc, cằm hơi giương lên, ý cười dịu dàng phất phất tay với anh.
“Anh Thương, buổi chiều tốt lành.”
Mấy ngày nay Thương Ngôn Tân đã quen với việc cô xuất quỷ nhập thần, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn cô, cười nói: “Cô Quý, thật trùng hợp.”
Nói luôn lời thoại của cô.
Quý Nhiêu nghiêng đầu, ánh mắt nhìn anh, lông mi khẽ nhếch: “Không phải trùng hợp, hôm nay tôi cố ý tới tìm anh Thương.”
Thương Ngôn Tân cười khẽ: “Cô Quý có chuyện gì?”
Quý Nhiêu giơ tay chỉ về phía cửa hàng bánh ngọt đối diện: “Ba giờ chiều nay tôi đã đến cửa hàng bánh ngọt kia, đợi ở đó hơn hai tiếng mới đợi được anh Thương đi ra, anh Thương có thể nể mặt mà cùng tôi ăn cơm tối được không.”
Không đợi Thương Ngôn Tân trả lời, Quý Nhiêu nói tiếp: “Anh Thương từ chối tôi cũng không sao, tôi biết anh Thương bận việc, rất nhiều người đều muốn mời anh Thương ăn cơm, không sao, tôi có thể chờ, sau này mỗi buổi chiều, tôi đều đến tiệm bánh ngọt đối diện chờ anh Thương, luôn có thể đợi đến khi anh Thương rảnh rỗi.”
Quý Nhiêu dùng cách nói tinh tế hiểu chuyện nói ra lời càn quấy.
Thương Ngôn Tân nhìn cô chằm chằm, im lặng một lát, khóe miệng khẽ nhếch, cười ôn hòa: “Lên xe đi.”
Ánh mắt Quý Nhiêu sáng ngời, vốn đã chuẩn bị tâm lý để bị từ chối, dùng thái độ bất cần làm càn làm bậy, không ngờ lại thành công hẹn được anh.
Thì ra anh thích cái nhịp điệu này.
Quý Nhiêu cong mắt, tâm tình sung sướng lên xe.
Trên xe, tài xế quay đầu lại, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía hai người, chờ nghe thông báo về điểm đến.
Quý Nhiêu đã đặt xong nhà hàng, đang muốn nói cho tài xế địa chỉ, Thương Ngôn Tân mở miệng trước cô, nói tên một nhà hàng cô chưa từng nghe qua.
Quý Nhiêu nghiêng đầu: “Không phải đã nói là tôi mời anh ăn cơm sao?”
Thương Ngôn Tân cười, nói: “Tôi không quen để con gái mời ăn cơm.”
Quý Nhiêu đã hiểu, điều này là đoạn tuyệt việc cô lại làm phiền anh với lý do lần sau mời anh đi ăn tối.
Quý Nhiêu dựa người về phía sau, tư thế thư giãn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thương Ngôn Tân: “Thật ra tôi cũng không quen mời đàn ông ăn cơm, anh Thương là người đàn ông đầu tiên tôi muốn mời.”
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu tới, phác họa hình dáng xinh đẹp quyến rũ của cô, khóe môi cô nhếch lên, ánh mắt lấp lánh, trong ý cười mang theo vài phần giảo hoạt, cố ý xuyên tạc ý của anh: “Có điều nếu anh Thương cũng muốn mời tôi ăn cơm, vậy cơ hội mời ăn cơm lần này nhường cho anh Thương, lần sau tôi lại mời.”
Thương Ngôn Tân cười cười, lần này không nói gì nữa, bởi vì điện thoại của anh đúng lúc vang lên.
Anh nhận máy, khoảng cách gần, Quý Nhiêu loáng thoáng nghe thấy điện thoại di động của anh truyền đến một giọng nói sang sảng: “Cậu.”
Điện thoại là Tề Hành Châu - cháu ngoại của Thương Ngôn Tân gọi tới: “Cậu, cho cậu biết một tin tức tốt, cháu ngoại duy nhất của cậu, cũng chính là cháu, quyết định tới Bắc Thành chơi một thời gian, rất nhanh cậu sẽ gặp được cháu ngoại của cậu, cậu vui không?”
Nhiều năm trước, chị gái thứ hai của Thương Ngôn Tân gả cho nhà họ Tề ở Hải Thành, Tề Hành Châu là con trai duy nhất của chị gái Thương Ngôn Tân, được nuông chiều từ bé, tạo ra một cậu công tử bột, mồm mép trơn tru không đứng đắn.
Giọng điệu Thương Ngôn Tân lạnh nhạt: “Cháu lại gây họa rồi?”
Tề Hành Châu nhất thời chột dạ: “Không... không gây họa, cháu chỉ nhớ ông ngoại, muốn qua đó chơi với hai người một thời gian.”
“Tề Hành Châu, không nên nói dối, nói thật đi.” Thương Ngôn Tân uy h**p.
Giọng nói này nhẹ nhàng nhưng vô cùng uy nghiêm, Quý Nhiêu ngồi ở bên cạnh im lặng nghe lén chợt căng thẳng, theo bản năng ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối, thu lại vẻ không tập trung trên mặt.
Tề Hành Châu mất tự nhiên: “Chuyện lần này không thể trách cháu, là thằng nhãi Dương An Chí quá thất đức.”
Dương An Chí là thiếu gia nhỏ của nhà họ Dương ở Hải Thành, Tề Hành Châu và cậu ta từ nhỏ đã không hợp nhau.
Thương Ngôn Tân nghe Tề Hành Châu ấp úng khai báo sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên nhân là Tề Hành Châu mua được một chiếc xe thể thao số lượng có hạn, chiếc xe kia có tiền cũng rất khó mua được, Tề Hành Châu mất rất nhiều công sức mới lấy được, không thể chờ đợi được liền lái ra ngoài khoe khoang, ở chỗ đám bạn xấu của mình ra vẻ, chọc người ta đỏ mắt.
Dương An Chí chính là một trong số đó, cậu ta cố ý khiêu khích Tề Hành Châu, muốn cùng Tề Hành Châu đua xe, giao kèo đánh cược, dùng những chiếc xe thể thao của mình làm tiền cược và người thua cuộc sẽ phải đưa chiếc xe của mình cho bên kia.
Chiếc xe kia của Dương An Chí tuy rằng không so được với chiếc xe thể thao mới tậu của Tề Hành Châu nhưng cũng không kém của Tề Hành Châu bao nhiêu, hơn nữa Tề Hành Châu rất tự tin với trình độ đua xe của mình, liền chấp nhận ván cược đua xe của Dương An Chí.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, xe Tề Hành Châu sẽ vượt xa xe của Dương An Chí, không ngờ rằng sau khi Dương An Chí thua trận đấu, khi đến đích đã cố ý đâm mạnh vào xe Tề Hành Châu.
Hai chiếc xe đều bị hư hại nghiêm trọng, Dương An Chí nói là không cẩn thận, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây không phải là ngoài ý muốn, là Dương An Chí cố ý.
Đối mặt với sự khiêu khích ác ý như vậy, đương nhiên Tề Hành Châu nhịn không được, lúc này liền đánh nhau với Dương An Chí. Hai người cũng gọi đám bạn xấu của mình lên đánh cùng, hỗn chiến ngay tại chỗ, cuối cùng cả đám bị mang đến cục cảnh sát.
Khi cha Tề Hành Châu biết được việc này, anh ta vẫn còn ở nước ngoài, gọi điện thoại mắng Tề Hành Châu một trận, đóng băng thẻ của cậu ta, phái người lấy đi tất cả xe trong ga ra của cậu ta, bắt cậu ta phải ở nhà cũ nhà họ Tề đóng cửa suy nghĩ về những lỗi lầm của mình, ra lệnh cho các bà các cô ngày thường cưng chiều Tề Hành Châu của nhà họ Tề tuyệt đối không được lén lút cho Tề Hành Châu tiền tiêu vặt.
Ba Tề là người duy nhất trong toàn bộ nhà họ Tề không nuông chiều Tề Hành Châu, mấy năm nay càng ngày càng nghiêm khắc đối với Tề Hành Châu. Tề Hành Châu hiểu rất rõ, với tính tình của ba cậu ta, chuyện lần này nhất định không chỉ đơn giản là đóng cửa suy nghĩ thì có thể kết thúc, chờ đến khi ba cậu ta về nhà, tất nhiên không thể thiếu một bữa giáo dục bằng đòn nghiêm khắc.
Đương nhiênTề Hành Châu sẽ không thành thật mà ngồi trong nhà chờ ăn đòn, nhưng hiện tại trên người cậu ta không một xu dính túi, cô bảy dì támtrong nhà cũng không dám trái lời ba cậu ta mà cho cậu ta tiền, bây giờ người có thể cứu cậu ta khỏi trận đòn của ba chỉ có thể là ông ngoại và c** nh*.
Ông ngoại còn đang bệnh, cậu ta cũng không dám làm phiền ông ngoại biện hộ cho mình nên chỉ có thể tìm c** nh*.
“Cậu, mấy năm nay tính tình ba cháu càng ngày càng nóng nảy, ra tay không chính xác, ngộ nhỡ không cẩn thận đánh chết cháu, cậu sẽ không có cháu ngoại, cháu là cháu ngoại duy nhất của cậu, duy nhất đó.”
Tề Hành Châu nhấn mạnh hai chữ duy nhất này, mẹ cậu ta không hề giống bác cả của cậu ta, bác cả sinh rất nhiều con, nhưng mẹ cậu ta chỉ sinh ra một mình cậu ta, c** nh* thì có rất nhiều cháu trai cháu gái, nhưng cháu ngoại chỉ có một mình cậu ta, phân lượng không giống nhau.
“Cậu, lần này nhất định phải giúp cháu.”
Thương Ngôn Tân ấn ấn giữa hai đầu mày, dường như rất đau đầu với đứa cháu trai không nông nổi này.
“Hành Châu, đừng nói với cậu là phép khích tướng rõ ràng như vậy, cái đầu thông minh của cháu lại không phát hiện ra.”
Tề Hành Châu giải thích: “Cháu biết cậu ta cố ý khiêu khích cháu đua xe với cậu ta, cháu nắm chắc mười phần có thể thắng cậu ta, ai có thể nghĩ đến cậu ta âm hiểm như vậy, cố ý đâm xe cháu.”
Thương Ngôn Tân: “Đánh nhau có thể giải quyết vấn đề?”
Tề Hành Châu đắc ý: “Vấn đề chưa giải quyết được, nhưng hết giận, cháu đè thằng nhóc đó dưới thân, đánh cho nó phải gào khóc.”
Thương Ngôn Tân cười nhạt: “Tốt lắm, Tề Hành Châu, hy vọng cháu sẽ không bị ba cháu đánh cho gào khóc.”
Tề Hành Châu vội la lên: “Cháu sai rồi, cậu, cậu gọi điện thoại cho ba cháu, giúp cháu van xin, với lại, trên người cháu một xu cũng không có, cậu chuyển cho cháu ít tiền, cháu mua vé máy bay đi Bắc Thành.”
Hiện tại cậu ta đã nghèo tới mức vé máy bay cũng không có tiền mua.
Thương Ngôn Tân chờ cậu ta nói xong thì không nói gì nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.
Quý Nhiêu lo lắng sau khi anh nhận điện thoại của thằng cháu ngỗ nghịch thì tâm trạng sẽ không tốt nên cũng không mở miệng nói chuyện nữa, cả chặng đường thành thật ngồi thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Xe lái vào một nhà hàng tọa lạc giữa sườn núi, gần mặt hồ, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.
Quý Nhiêu chưa bao giờ tới đây, hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe tới nhà hàng này?”
Thương Ngôn Tân nói: “Đây là sản nghiệp tư nhân của tôi, tạm thời chưa mở cửa cho người ngoài.”
Thảo nào.
Cô nghĩ nhà hàng xinh đẹp tuyệt trần như vậy, theo lý thì khó mà chưa từng nghe qua, hóa ra là tài sản riêng của anh, không kinh doanh với bên ngoài.
Quý Nhiêu theo Thương Ngôn Tân đi qua sân chính, đi vào một cái sân nhỏ đẹp đẽ, chỗ sâu nhất trong sân là một tòa nhà nhỏ hai tầng, phòng dùng cơm ở tầng hai. Căn phòng được bài trí cổ kính, kiến trúc chạm trổ tinh xảo, mấy cánh cửa sổ bằng gỗ lim mở rộng, tầm nhìn thoáng đạt, phong cảnh trong vườn thu vào tầm mắt.
Phong cảnh đẹp, thức ăn cũng đẹp.
Đầu bếp được mời từ khắp nơi, tất cả đều đến từ các thành phố khác nhau, mỗi đầu bếp đều có sự am hiểu sâu sắc về sắc thái của một địa phương khác nhau, bất kể muốn ăn món gì, đều có thể thưởng thức được chính gốc tại đây.
Tôm cay, bồ câu sữa kho tàu, móng lợn pha lê(*), Phật nhảy tường(*), sườn xào hấp trống, ngó sen mật ong, vịt hầm ốc xanh, canh sữa cá trích...
(*) móng lợn pha lê:
(*) Phật nhảy tường:
Các món ăn đặc sắc của các nơi bày đầy bàn ăn, rực rỡ muôn màu, mùi thơm nồng đậm, cuối cùng lại đặc biệt mang lên cho Quý Nhiêu một phần tráng miệng đá bào sữa xoài.
Quý Nhiêu không động đũa ngay, nhìn trà nóng bày trước mặt hai người, hỏi: “Không uống rượu sao?”
Thương Ngôn Tân: “Cô Quý muốn uống?”
Quý Nhiêu: “Hẹn hò mà, dù sao cũng phải uống vài ly.”
Thương Ngôn Tân không phản đối, theo lời cô, bảo người ta mang lên một chai rượu nho, nồng độ không cao, con gái uống cũng được.
Quý Nhiêu rót đầy rượu trong ly, bưng lên chạm cốc với anh, nhấp nhẹ một ngụm rượu, sau đó mới cầm đũa gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, dầu mà không ngấy, mềm nhừ ngon miệng.
Bàn tay thon dài trắng nõn của Thương Ngôn Tân cầm đũa, chậm rãi, tướng ăn rất tao nhã.