Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 9

Quý Nhiêu ăn chưa được mấy miếng liền dùng một tay chống má, nhìn anh, bày ra dáng vẻ mê trai.

Thương Ngôn Tân buông đũa, cười hỏi: “Sao không ăn nữa, đồ ăn không hợp khẩu vị của cô sao?”

Quý Nhiêu lắc đầu, cười khanh khách nói: “Mùi vị món ăn rất ngon, nhưng sắc đẹp lại càng ngon hơn.”

Thương Ngôn Tân nói: “Cô Quý, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, kiểu đùa này không thích hợp.”

Quý Nhiêu giả bộ hoảng loạn: “Anh tức giận sao?”

Thương Ngôn Tân cười cười, nói: “Không có.”

Quý Nhiêu thở phào nhẹ nhõm: “Anh Thương, tôi không nói giỡn với anh, tôi thích anh, chỉ cần nhìn anh là tôi sẽ tràn đầy vui mừng. Thực không giấu giếm, hôm nay tôi vẫn lo lắng anh sẽ từ chối lời mời của tôi cho nên cơm trưa vẫn chưa ăn được mấy miếng, trong bụng đã trống trơn nhưng giờ phút này những mỹ thực xinh đẹp ở trước mặt tôi vẫn không hấp dẫn tôi bằng khuôn mặt của anh.”

Thương Ngôn Tân nhìn vẻ mặt thành khẩn nghiêm túc của cô, hỏi: “Cô muốn gì?”

Quý Nhiêu không chút do dự: “Tôi muốn anh làm bạn trai tôi.”

Thương Ngôn Tân im lặng một lát, khéo léo từ chối: “Không thích hợp.”

“Vì sao?” Quý Nhiêu gấp giọng hỏi: “Tôi không đẹp sao?”

Thương Ngôn Tân nói: “Không liên quan đến nhan sắc.”

Quý Nhiêu nghĩ lại: “Có phải anh cảm thấy tôi không đủ rụt rè hay không, thật ra bình thường tôi không như vậy, tôi chưa từng theo đuổi người đàn ông nào khác, cũng chưa từng tỏ tình với người đàn ông khác, tôi cũng không biết mình làm sao nữa, vừa nhìn thấy anh Thương, tôi liền không khống chế được, muốn cho anh Thương biết tôi thích anh.”

Quý Nhiêu cụp mi mắt xuống, tủi thân nói: “Phụ nữ thích anh Thương nhiều lắm, tôi sợ tôi thổ lộ muộn, anh Thương sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.”

“Cũng không liên quan đến tính cách của cô.” Thương Ngôn Tân nói.

“Vậy là vì sao?” Quý Nhiêu mờ mịt.

Thương Ngôn Tân nói: “Tôi quen ở một mình rồi.”

Quý Nhiêu: “Thói quen có thể thay đổi, anh Thương có từng nghe nói đến phương pháp tu luyện hai mươi mốt ngày chưa, chỉ cần hai mươi mốt ngày là có thể hình thành một thói quen, anh Thương có thể thử hẹn hò với tôi, hai mươi mốt ngày sau, anh Thương sẽ quen với việc hẹn hò với tôi.”

Thương Ngôn Tân bị lời ngụy biện khéo léo này của cô chọc cười.

“Cô Quý, tuổi cô còn quá nhỏ.”

Quý Nhiêu cắn môi, phản bác anh: “Tôi không nhỏ, tôi hai mươi mốt tuổi, đã sớm trưởng thành rồi.”

Thương Ngôn Tân: “Sang năm tôi sẽ vào độ tuổi ba mươi, lớn hơn cô tám tuổi, người ta thường nói tam tuế nhất đại câu(*), cô và tôi không hợp với nhau, đối với tôi mà nói, Cô Quý còn nhỏ.”

(*)Tam tuế nhất đại câu: có nghĩa là nếu hai người cách nhau ba tuổi trở lên thì nhận thức về tư tưởng, đạo đức, pháp luật và giác quan sẽ khác nhau. Vì vậy, giữa hai người sẽ có nhiều khoảng cách.

“Mới tám tuổi thôi mà, có vấn đề gì đâu, anh Thương không thử thì làm sao biết chúng ta không hợp?”

Thương Ngôn Tân cười nói: “Xin lỗi, Cô Quý, công việc của tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian dùng vào loại chuyện này.”

Quý Nhiêu trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Nói tới nói lui thì anh vẫn không để ý đến tôi.”

Cô ngẩng đầu, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Tôi thật sự không có cơ hội sao? Tôi còn có thể tiếp tục theo đuổi anh không?”

Thương Ngôn Tân khéo léo: “Theo đuổi ai là quyền của cô nhưng tôi khuyên rằng không nên lãng phí thời gian trên người tôi, làm điều vô ích.”

“Nhưng tôi thật sự rất thích anh.” Quý Nhiêu ngước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Thương Ngôn Tân hơi giật mình.

Nước mắt Quý Nhiêu lách tách rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, anh vẫn từ chối lời mời của tôi, hôm nay thật vất vả anh mới đồng ý cùng tôi ăn cơm, tôi cho rằng tôi có hy vọng, không nghĩ tới là tuyệt vọng, anh đồng ý cùng tôi ăn cơm, không phải bị sự kiên trì không ngừng của tôi làm rung động, mà là vì muốn hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của tôi.”

Cô gái khóc lóc thảm thương, Thương Ngôn Tân rút khăn giấy đưa cho cô.

Quý Nhiêu không nhận, từ chỗ ngồi đứng lên, chạy chậm xuống lầu.

Bên ngoài chẳng biết trời đổ mưa từ lúc nào, mưa đột ngột, Thương Ngôn Tân đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế đưa Quý Nhiêu về.

Một lát sau, tài xế gọi lại, giọng nói rất gấp.

“Thưa ngài, cô Quý không muốn lên xe, tự mình đội mưa chạy xuống chân núi, vừa rồi còn bị ngã, tôi khuyên không được, ngài mau tới xem một chút đi.”

Mưa càng lúc càng lớn, Quý Nhiêu mang giày cao gót đế nhỏ chạy trong mưa, mấy lần trẹo chân, mưa to tầm tã nện vào người, tầm mắt Quý Nhiêu mơ hồ, không thấy rõ mắt cá chân mình thành cái dạng gì, chỉ có thể cảm giác được đau nhức sưng tấy, đoán rằng mắt cá chân nhất định là sưng phù.

Cô dừng lại, ngồi xổm ven đường, quay đầu nhìn về phía đường.

Tài xế quay trở về đón Thương Ngôn Tân, cả con đường trống rỗng, một mảnh đen kịt, không nhìn thấy bóng người, bên kia đường núi là hồ sâu cách mặt đường mấy chục mét, Quý Nhiêu ôm hai chân, trong lòng dường như có chút hối hận.

Vừa rồi vẫn quá xúc động, ngộ nhỡ Thương Ngôn Tân không đuổi theo, chẳng phải là cô sẽ phải một mình đợi thật lâu ở trong mưa lớn.

Nếu như bây giờ trở về, khổ nhục kế này của cô không phải diễn vô ích sao.

Ngay khi Quý Nhiêu do dự, bên tai truyền đến tiếng còi, hai ngọn đèn xe chiếu tới, Rolls Royce màu đen chậm rãi tới gần.

Khóe miệng Quý Nhiêu nhếch lên một nụ cười, giơ tay dùng sức dụi dụi mắt, dụi một vòng khiến da mắt phiếm hồng.

Một lát sau, xe dừng lại trước mặt cô, Thương Ngôn Tân bước xuống, che chiếc ô đen lớn qua đỉnh đầu cô.

Quý Nhiêu ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Lên xe đi, cô Quý.”

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, chiếc ô nghiêng về phía cô, hơn phân nửa cơ thể anh ở trong mưa, nước mưa táp vào người anh, thấm ướt tóc, theo thái dương anh trượt xuống, anh vẫn cứng rắn như vậy, vẻ mặt thong dong, không thấy một tia chật vật.

Quý Nhiêu chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân mà đứng lên, nhìn gò má bình tĩnh của Thương Ngôn Tân, lạnh nhạt nói: “Không làm phiền anh Thương, tôi có thể tự đi về.”

Dứt lời, cô quay người lại, một lần nữa đi vào trong mưa.

Mưa to như trút nước, cả người cô ướt đẫm, quần áo ướt đẫm dán sát vào làn da, phác họa đường cong dịu dàng uyển chuyển của thiếu nữ, vòng eo thon gọn, hai chân trắng nõn thon dài cân xứng, bước đi khập khiễng, Thương Ngôn Tân có thể dễ dàng nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ của cô.

Một tia sét kèm theo sấm xé toạc đám mây và nổ tung ở phía chân trời, cơ thể Quý Nhiêu run lên.

“Trời mưa, đường núi trơn trượt, cô là con gái, buổi tối trở về không an toàn, theo tôi lên xe.” Thương Ngôn Tân nắm cổ tay cô.

“Anh Thương không cần để ý đến tôi, tôi chỉ muốn một mình bình tĩnh lại.” Quý Nhiêu muốn thoát khỏi tay anh, cô vung cánh tay lên nhưng không thoát được ra, đôi mắt ướt sũng liếc anh: “Anh Thương, anh mới từ chối tôi, hiện tại cầm tay tôi không buông, là có ý gì?”

Thương Ngôn Tân mặt không đổi sắc, giọng nói xen lẫn khuyên nhủ: “Cô Quý, mắt cá chân của cô bị thương, không nên đi tiếp.”

Quý Nhiêu lơ đễnh: “Bị thương thì sao, chỉ cần không què là có thể đi về phía trước, cho dù là què, tôi vẫn còn có thể bò về phía trước, tóm lại đều là chuyện của tôi, không liên quan đến anh Thương.”

Thương Ngôn Tân: “Đừng hành động theo cảm tính.”

“Tôi cứ muốn hành động theo cảm tính đó, lần đầu tiên tôi tỏ tình với đàn ông đã bị từ chối, trong lòng khó chịu, chẳng lẽ còn không thể hành động theo cảm tính sao?”

Quý Nhiêu khẽ nâng cằm, giọng điệu kiêu căng ngang ngược, nói như thể một điều đương nhiên: “Anh Thương không phải nói tôi nhỏ tuổi sao? Cũng hết cách, loại con gái nhỏ tuổi như tôi hành động ấu trĩ, tư tưởng không thành thục, trong đầu chỉ có tình yêu. Chỉ là, mất đi tình yêu sẽ vô cùng tuyệt vọng, đau đến không muốn sống, không thể trưởng thành ổn định như anh Thương. Cho nên anh Thương không cần khuyên tôi nữa, cũng không cần quan tâm tôi nữa, cho dù tôi thật sự gặp phải nguy hiểm gì đó thì cũng là tôi tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão, trách không được anh Thương.”

Trong mắt Quý Nhiêu hiện ra ánh nước, đáng thương mà nhìn anh: “Anh Thương buông tôi ra đi, để cho tôi tự mình trở về, không chừng dầm một trận mưa to, sau khi trở về, đầu óc của tôi sẽ tỉnh táo hơn nhiều, sẽ không si mê anh Thương nữa. Nếu anh Thương không buông tay, cố ý để cho tôi lên xe của anh, loại cô gái ngây thơ như tôi sẽ không khỏi nghĩ rằng anh Thương quan tâm đến tôi, có ý với tôi.”

Cô liếc ngón tay trắng nõn đang nắm chặt cổ tay mình của anh, lông mi khẽ nhếch: “Anh Thương còn không buông tay sao?”

Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát, dịu dàng nói: “Cô Quý, cần gì phải như thế.”

“Bởi vì tôi còn nhỏ, cô gái nhỏ tuổi rất dễ tùy hứng, anh Thương không cần phải để ý đến tôi, anh nên bỏ tôi ở đây, chịu chút đau khổ, như vậy sẽ có một bài học sâu đậm, có thể sau này sẽ không tùy hứng như vậy nữa.” Quý Nhiêu cúi đầu, tầm mắt chuyển qua ngón tay anh: “Sao anh Thương còn chưa buông tay, chẳng lẽ là đau lòng, không nỡ để tôi chịu khổ?”

Đôi mắt Quý Nhiêu sáng lên vài phần, bỗng nhiên ngẩng đầu kề sát vào xương quai xanh của anh, hơi thở ấm áp phất qua yết hầu của anh, giọt mưa theo sợi tóc ướt sũng bên má cô nhỏ xuống xương quai xanh của anh. Quý Nhiêu nâng bàn tay không bị anh bắt được lên, ánh mắt nhìn chằm chằm xương quai xanh của anh, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* giọt nước.

Hơi thở Thương Ngôn Tân hơi khựng lại rồi nhẹ nhàng thở ra: “Quý Nhiêu, đừng làm bậy.”

Quý Nhiêu cong khóe mắt, nín khóc mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo như tràn ngập ánh sao, quơ quơ cổ tay bị anh nắm, sống mũi thanh tú như có như không chạm vào yết hầu anh: “Anh Thương, anh còn cầm tay tôi không buông, tôi sẽ coi như anh thích tôi, tôi sẽ muốn hôn anh.”

Cô gái cười khanh khách, thân thể lại gần anh hơn, đôi môi hồng nhuận kề sát yết hầu anh, anh cụp mắt nhìn cô, đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, ánh mắt lấp lánh, tươi đẹp kiều diễm.

Nhìn xuống cô từ khoảng cách gần như vậy, khung cảnh trước mặt hoàn toàn không thể che khuất, khuôn ngực mềm mại như ngọc rơi vào đáy mắt anh.

Tầm mắt Thương Ngôn Tân không dừng lại mà nhanh chóng dời đi, ngón tay cầm tán ô siết chặt, đè nén nhiệt độ dâng lên trong lòng, chậm rãi buông cổ tay cô ra.

Trong mắt Quý Nhiêu xẹt qua một tia thất vọng, lui về phía sau một bước, ô trên đỉnh đầu nghiêng theo động tác của cô, Quý Nhiêu lại lui về phía sau một bước, lần nữa đi vào trong mưa.

Mưa tầm tã rơi xuống người cô, cô đá văng giày cao gót trên chân, chân trần đội mưa đi về phía trước.

Thương Ngôn Tân yên lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong mưa, bỗng nhiên, phía trước có người đi đường che dù đi qua, ánh mắt nhìn về phía cô.

Thương Ngôn Tân bước tới trước mặt Quý Nhiêu, chặn tầm mắt người qua đường, nắm cổ tay cô: “Tôi đưa cô về.”

Trong giọng nói của anh xen lẫn mạnh mẽ không thể từ chối.

Quý Nhiêu không muốn, giãy dụa đẩy anh ra.

Trong nháy mắt, bước chân Quý Nhiêu trở nên nhẹ nhàng, trời đất quay cuồng, cô bị Thương Ngôn Tân một tay vác trên vai.

Bình Luận (0)
Comment