Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 89

Tạ Tri Tụng nói: "Không có đàn ông, chỗ này chỉ có hai dì giúp việc tới nhà nấu cơm quét dọn vệ sinh thôi.”

Nghĩ đến Ngự Cung Trang Viên bên kia có mấy chục người chăm sóc Giang Minh Nguyệt như bảo mẫu, tài xế, đầu bếp thì bên này chỉ có hai dì giúp việc, so sánh ra thì có vẻ hơi keo kiệt.

Tạ Tri Tụng không thích trong nhà có quá nhiều người vây quanh, bình thường hai dì tới nấu cơm quét dọn nhà xong sẽ đi, điều này hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn sinh hoạt của Giang Minh Nguyệt.

“Hôm nay em chịu đựng một chút, ngày mai anh sẽ gọi thêm vài bảo mẫu tới.”

Giang Minh Nguyệt nói: "Không cần đâu, diện tích nhà bên này quá nhỏ, người trong nhà quá nhiều sẽ không đi được.”

Tạ Tri Tụng: “...”

Diện tích căn nhà này của anh rất nhỏ?

Cũng đúng, so với biệt thự Ngự Cung Trang Viên của cô thì căn nhà mấy trăm mét vuông này của anh quả thật rất nhỏ.

Tạ Tri Tụng: "Anh còn mấy căn biệt thự trống dưới tên anh, lát nữa em xem thích chỗ nào thì sau này chúng ta qua Bắc Thành ở chỗ đó.”

Giang Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, cứ ở chỗ này đi, nhà nhỏ có cái hay của nhà nhỏ.”

Hôm qua khi mới vào cửa thì cô đã phát hiện căn nhà này của anh không có người giúp việc, cô và anh sống ở trong nhà này có thể thân mật ở bất kỳ chỗ nào, không ai quấy rầy thế giới riêng của bọn họ.

Hơn nữa bọn họ nhất định là sẽ sinh sống thường xuyên tại Hải Thành, còn Bắc Thành bên này, một năm cũng không ở được mấy ngày.

Tạ Tri Tụng nói: "Ở đây có phải quá thiệt thòi cho em không, hay là đi xem biệt thự khác đi, không thể để em ở bên anh mà khiến em phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình.”

Cũng đâu phải anh không có điều kiện mà phải khiến vợ mình chịu thiệt thòi.

Giang Minh Nguyệt không phản đối, tuy rằng trong lòng cô đã quyết định sau này sẽ ở nơi này với anh khi đến Bắc Thành, nhưng cô vẫn cần phải hiểu rõ chồng của mình có những tài sản gì trên danh nghĩa.

“Được rồi, lấy lại đây để em xem một chút.”

Cơm tối dì giúp việc còn đang làm, Giang Minh Nguyệt đã một ngày không ăn gì, Tạ Tri Tụng bưng hoa quả vào lót bụng cho cô.

Ngồi trên sofa trong phòng ngủ, Giang Minh Nguyệt ôm máy tính, xem qua mấy căn biệt thự có vị trí địa lý tốt của Tạ Tri Tụng ở Bắc Thành.

Tạ Tri Tụng hỏi: "Có thích không?”

Giang Minh Nguyệt nói: "Đều rất tốt.”

Tạ Tri Tụng nói: "Anh sẽ bảo Lý Hạ liên lạc với Nguyễn Tịch, chuyển những thứ này sang tên em.”

Giang Minh Nguyệt hơi giật mình: “Chuyển sang tên em làm gì?”

Tạ Tri Tụng: "Tài sản của đàn ông không phải nên giao cho vợ sao? Không chỉ những cái này.”

Tạ Tri Tụng mở lại tài liệu: "Đây là tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh, ngoại trừ một số cổ phần đầu tư không thể chuyển đi, những bất động sản và tiền mặt khác đều chuyển sang tên của em."

Ngày hôm qua Giang Minh Nguyệt nói, chồng của một người chị em của cô giao hết tiền mà anh kiếm được cho vợ của mình, lúc ấy Tạ Tri Tụng đã hứa rằng mình sẽ tốt hơn chồng của tất cả mọi người, trong đó đương nhiên bao gồm cả việc giao tài sản.

Giang Minh Nguyệt đại khái xem lướt qua thông tin tài sản trên danh nghĩa của anh, cô vô cùng hài lòng với thái độ của anh, khẽ gật đầu nói: "Tấm lòng của anh, em xin nhận nhưng chúng ta đều là vợ chồng, những thứ này cũng không cần chuyển cho em, hơn nữa nếu anh cho em hết thì anh phải làm sao?"

Tạ Tri Tụng nói: "Sau này mỗi tháng em cho anh tiền tiêu vặt.”

Giang Minh Nguyệt: "Một chút tiền như vậy, chuyển tới chuyển lui phiền phức lắm.”

Tạ Tri Tụng: “...”

Một chút tiền như vậy?

Cô đang nói tài sản trên danh nghĩa của anh chỉ có bấy nhiêu?

“Anh làm sao thế?” Giang Minh Nguyệt thấy vẻ mặt Tạ Tri Tụng không đúng lắm, nghĩ lại: “Có phải em nói sai rồi không?”

Tạ Tri Tụng: "Không.”

Luận về tài sản, hai nhà Giang Tạ ngang nhau, nhưng Giang Minh Nguyệt là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, tất cả tài sản của nhà họ Giang đều là của cô, ba mẹ Giang lớn tuổi, lo lắng nhỡ một ngày nào đó họ chết đi, trên chuyện thừa kế tài sản sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên họ đã sớm bắt đầu đem phần lớn tài sản của nhà họ Giang chuyển dời sang danh nghĩa của Giang Minh Nguyệt.

Mà bên nhà họ Tạ, Tạ Tri Tụng có mười mấy anh chị em họ, người thừa kế được gia tộc bồi dưỡng là Tạ Tri Uẩn, tài sản mà Tạ Tri Tụng được chia từ gia tộc không nhiều lắm. Ông cụ Tạ vẫn còn sống nên tài sản để lại cho cháu chắt vẫn chưa chính thức chuyển vào danh nghĩa bọn họ, tài sản trên danh nghĩa Tạ Tri Tụng hiện tại phần lớn là do chính anh kiếm.

So với Giang Minh Nguyệt, đại tiểu thư thừa kế gần như toàn bộ tài sản của nhà họ Giang thì tài sản của anh quả thật có thể nói là “một chút tiền như vậy”.

Tạ Tri Tụng ngậm thìa vàng sinh ra, đây là lần đầu tiên cảm nhận được đả kích về mặt tài sản.

Anh không nhắc lại việc giao tài sản cho Giang Minh Nguyệt nữa, nếu nói thêm gì nữa thì anh sẽ giống như con rể mưu đồ bất chính muốn dùng ít tài sản của mình để cuỗm đống tài sản khổng lồ của vợ.

Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, lúc trước anh sống chết không muốn làm con rể cho nhà họ Giang, quả thật rất không biết điều.

Chẳng trách Giang Minh Nguyệt lúc đó luôn oán giận thái độ của anh, đại tiểu thư ngồi ở trên núi vàng như vậy, chim bay qua trước mặt cô cũng phải vỗ cánh mua vui mà anh lại ghét bỏ cô như vậy, đương nhiên cô nhớ kỹ trong lòng.

Lời nói ra không thu lại được, chỉ có thể hết sức cứu chữa.

“Minh Nguyệt, buổi tối anh muốn gọi Ngôn Tân tới ăn bữa cơm, được không?”

“Thương Ngôn Tân?”

Giang Minh Nguyệt nhíu mày, lúc trước Tạ Tri Tụng nói câu tôi không bao giờ thích loại phụ nữ tùy hứng được nuông chiều như Giang Minh Nguyệt chính là ở trước mặt Thương Ngôn Tân, anh nói với Thương Ngôn Tân.

Lúc ấy Giang Minh Nguyệt hận chết Tạ Tri Tụng, ngay cả trong lòng cũng giận cá chém thớt với Thương Ngôn Tân, cảm thấy Tạ Tri Tụng miệng hèn như vậy, Thương Ngôn Tân - người cùng anh cấu kết làm việc xấu cũng không phải thứ tốt gì, mỗi lần nghe Tạ Tri Tụng nói có hẹn với bọn Thương Ngôn Tân thì trong lòng cô đều thầm chửi rủa là bạn chó.

Nhưng mà thật tâm mà nói, Thương Ngôn Tân người ta thật sự oan uổng, ngay cả người nói câu đó là Tạ Tri Tụng cũng được cô tha thứ rồi, không cần thiết phải ghi hận người nghe.

“Được chứ.” Giang Minh Nguyệt hỏi: “Khi nào thì anh ấy đến?”

Tạ Tri Tụng nói: "Vài phút nữa.”

Giang Minh Nguyệt: “Anh ấy cũng ở đây sao?”

Tạ Tri Tụng ừ một tiếng, được sự đồng ý của Giang Minh Nguyệt, anh lấy di động nhắn tin cho Thương Ngôn Tân.

Thương Ngôn Tân sẽ tới, Giang Minh Nguyệt không tiện mặc áo ngủ, cô đi thay quần áo.

Tạ Tri Tụng đứng trước cửa phòng thay đồ, nhìn bà xã xinh đẹp của mình, do dự một lát, dặn dò: "Minh Nguyệt, gần đây tâm trạng Ngôn Tân không tốt, đợi anh ấy tới, em chiếu cố cho tâm tình anh ấy.”

Giang Minh Nguyệt hỏi: “Vì sao mà tâm trạng anh ấy không tốt? Em không quen anh ấy, em cũng không biết dỗ người khác đâu.”

Tạ Tri Tụng lời ít ý nhiều: "Bạn gái anh ấy không cần anh ấy nữa.”

Giang Minh Nguyệt mới vừa cởi áo ngủ, quần áo cầm trong tay còn chưa mặc, kinh ngạc nhìn Tạ Tri Tụng: "Bạn gái anh ấy không cần anh ấy nữa?"

Tạ Tri Tụng gật đầu.

“Nguyên nhân gì?”

Tạ Tri Tụng nói: "Cụ thể vì nguyên nhân gì thì anh cũng không rõ lắm, em mặc quần áo vào trước đi.”

Giang Minh Nguyệt mặc quần áo vào, ngồi vào trước bàn trang điểm, vừa trang điểm vừa hỏi: "Anh ấy thích bạn gái anh ấy không?”

Tạ Tri Tụng không trực tiếp trả lời câu hỏi này: "Sau khi bạn gái anh ấy đi, anh ấy gầy đi rất nhiều.”

Tức là sau khi bạn gái đi rồi thì đau khổ ăn không nổi cơm, hẳn là rất thích cô bạn gái đó, không đúng, bạn gái không cần anh ấy nữa hẳn là bạn gái cũ.

Giang Minh Nguyệt nói: "Anh là bạn của anh ấy, anh nên an ủi anh ấy nhiều một chút đi.”

Vài phút sau, Thương Ngôn Tân tới.

Hai dì đều bận rộn trong bếp, Tạ Tri Tụng đi mở cửa.

Cửa vừa mở, Thương Ngôn Tân còn chưa vào, Tạ Tri Tụng đã nói với anh: "Tôi thích Giang Minh Nguyệt.”

Thương Ngôn Tân không để ý đến anh, vào cửa thay giày.

Tạ Tri Tụng: "Tôi thích Giang Minh Nguyệt.”

Mặt Thương Ngôn Tân không chút thay đổi: “Cậu thích Giang Minh Nguyệt thì đi mà nói với cô ấy, nói với tôi làm gì?”

Tạ Tri Tụng: "Giang Minh Nguyệt hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp động lòng người khiến tôi bị mê hoặc.”

Thương Ngôn Tân giơ tay ấn ấn giữa hai đầu mày, giọng điệu nặng nề: “Tri Tụng, có bệnh thì đi bệnh viện.”

Tạ Tri Tụng vẫn còn nói: "Tôi thích Giang Minh Nguyệt.”

Giang Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra liền nghe được Tạ Tri Tụng không ngừng nói thích cô với Thương Ngôn Tân, tuy rằng thoạt nhìn rất giống bị thần kinh nhưng trong nháy mắt Giang Minh Nguyệt liền hiểu được ý đồ của anh.

Đây là lúc trước ở trước mặt Thương Ngôn Tân nói không bao giờ thích cô nên hiện tại cố ý gọi Thương Ngôn Tân tới, nói thích cô trước mặt cô, dỗ cô vui vẻ.

Giang Minh Nguyệt trốn ở hành lang, thấy vẻ mặt Thương Ngôn Tân trở nên một lời khó nói hết, cảm thấy nếu không ra thì Thương Ngôn Tân có thể sẽ gọi điện thoại cho bệnh viện liên hệ với người khoa tâm thần tới kiểm tra đầu óc cho Tạ Tri Tụng nên cô vừa cười vừa từ hành lang đi vào phòng khách, chào hỏi Thương Ngôn Tân.

“Giám đốc Thương.”

Thương Ngôn Tân khẽ gật đầu: “Cô Giang.”

Trước đó Thương Ngôn Tân cũng không biết Giang Minh Nguyệt ở chỗ này, lúc này nhìn thấy Giang Minh Nguyệt, trong lòng hiểu rõ hành vi vừa rồi của Tạ Tri Tụng.

Khóe mắt Tạ Tri Tụng cong lên một cái, đi tới bên cạnh Giang Minh Nguyệt, đưa tay ôm bả vai cô, cười nói với Thương Ngôn Tân: "Cái gì mà cô Giang, gọi là em dâu.”

Giang Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tạ Tri Tụng, trừng mắt nhìn anh.

Tạ Tri Tụng làm bộ như không hiểu ý cô.

Chờ Thương Ngôn Tân đi vào nhà ăn, Giang Minh Nguyệt tiến đến bên tai Tạ Tri Tụng, nhỏ giọng nói: "Không phải anh nói anh ấy chia tay và đang khổ sở sao? Anh kéo em vào thể hiện tình cảm thì có ổn không?”

Tạ Tri Tụng lơ đễnh: "Không sao, tâm lý anh ấy mạnh mẽ, chịu đựng được.”

Giang Minh Nguyệt: “...”

Vậy vừa rồi anh còn cố ý dặn dò cô nói bạn gái Thương Ngôn Tân không cần anh ấy nữa, bảo cô chăm sóc anh ấy làm gì?

Anh, một người anh em của Thương Ngôn Tân nhưng cũng không thấy anh quan tâm đến tâm trạng bạn mình.

Cũng may Thương Ngôn Tân được giáo dục tốt, lúc chia tay thất tình bị bạn bè thể hiện tình cảm ở trước mặt cũng không trở mặt, lúc mấy chị em hùa của cô cố ý thể hiện trước mặt cô, cô trực tiếp cắt đứt quan hệ với những người đó.

“Ngôn Tân, tôi có chuyện muốn cho cậu biết, sau này tôi sẽ theo Minh Nguyệt cư trú lâu dài tại Hải Thành, hoan nghênh cậu thường xuyên đến Hải Thành chơi.”

Thương Ngôn Tân liếc anh một cái, thản nhiên nói: "Chúc mừng.”

Cơm nước xong, Giang Minh Nguyệt về phòng, Tạ Tri Tụng và Thương Ngôn Tân tiếp tục trò chuyện trong phòng khách.

Tạ Tri Tụng thu hồi biểu cảm khoa trương, hỏi: "Gần đây có liên lạc với Nhiêu Nhiêu không?”

Thương Ngôn Tân liếc anh một cái, sắc mặt không được tốt lắm.

Tạ Tri Tụng hiểu rõ, là không liên lạc.

Tạ Tri Tụng trầm mặc một lát, giơ tay khoác lên vai Thương Ngôn Tân, thở dài, lấy kinh nghiệm hôm qua anh mới thành công để truyền thụ cho Thương Ngôn Tân: "Có lẽ lúc ấy Nhiêu Nhiêu muốn chia tay với cậu là có hiểu lầm gì đó rồi giận dỗi rời đi, nếu cậu không quên được cô ấy thì chủ động liên lạc với cô ấy, thẳng thắn nói với cô ấy rằng cậu thích cô ấy, thật ra phụ nữ không quá khó dỗ đâu.”

Bản thân Tạ Tri Tụng cũng rất bất ngờ, Giang Minh Nguyệt là một đại tiểu thư kiêu ngạo mà chỉ vài câu “thích” của anh đã dỗ được cô.

Thương Ngôn Tân không trả lời, đường nét khuôn mặt dưới ánh sáng hiện lên rõ ràng.

Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh: “Nhiêu Nhiêu và Giang Minh Nguyệt không giống nhau.”

Giang Minh Nguyệt lớn lên trong tình yêu, tất cả những gì cô ấy đã trải qua đều là tốt đẹp, suy sụp lớn nhất trong cuộc đời chính là Tạ Tri Tụng không thích cô ấy, chấp niệm lớn nhất cũng là Tạ Tri Tụng không nói thích với cô ấy, cô ấy chỉ cần Tạ Tri Tụng thích.

Nhưng Quý Nhiêu, từ đầu đến cuối đều không tin tưởng vào tình cảm, cô hướng tới tự do, thích đối với cô là trói buộc.

Cô dùng cách đó rời khỏi anh, sao cô lại không biết anh thích cô.

*

Lần này Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng ở lại Bắc Thành hơn một tháng. Vốn chỉ định ở lại một tuần nhưng lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về Hải Thành, Giang Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới bác sĩ Hà đã nói với cô rằng nếu thời gian dài không mang thai được cục cưng thì hãy đổi một địa điểm khác có thể sẽ dễ mang thai hơn nên họ liền ở lại Bắc Thành thêm một thời gian, muốn thử xem ở Bắc Thành có thể mang thai hay không, kết quả vẫn không như ý muốn.

Giang Minh Nguyệt từ trong phòng vệ sinh đi ra, thở dài.

Tạ Tri Tụng ngồi trên sofa, đang cầm di động, thảo luận trong nhóm tán gẫu mà mình tạo xem nên cầu hôn Giang Minh Nguyệt như thế nào.

Vì cho Giang Minh Nguyệt bất ngờ, chuyện trọng đại này anh giấu Giang Minh Nguyệt lặng lẽ tiến hành, khóa cửa phòng vệ sinh vừa chuyển động, anh liền tỉnh bơ rời khỏi nhóm nói chuyện.

Nghe Giang Minh Nguyệt than thở, Tạ Tri Tụng tự nhiên hỏi: "Sao vậy, cục cưng?”

Giang Minh Nguyệt đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay giữ chặt ống tay áo sơ mi anh, cài khuy áo cổ tay của anh để giảm bớt bất an trong lòng: “Anh nói xem, có phải cả đời này em cũng không sinh được cục cưng không? Đã lâu như vậy rồi.”

Tạ Tri Tụng đưa tay ôm cô, an ủi: "Không vội, nhà anh có một người bà con xa, sau khi kết hôn bảy năm mới sinh đứa con đầu lòng, chúng ta còn chưa tới mức đó, có thể con chúng ta đang tích góp sao trên trời, chờ nó tích góp đủ sao, nó sẽ xuống tìm chúng ta.”

Từ sau khi cùng Giang Minh Nguyệt trải qua cuộc sống hôn nhân thực thụ, Tạ Tri Tụng biết Giang Minh Nguyệt lo lắng không thể sinh em bé nên mỗi ngày đều nghĩ cách giảm bớt tâm trạng lo âu của Giang Minh Nguyệt.

“Sao lại tích sao?” Giang Minh Nguyệt hỏi.

Tạ Tri Tụng nói: "Hôm nay anh thấy một câu chuyện nhỏ trên mạng, người ta nói mỗi một đứa bé đều chọn mẹ khi ở trên trời, sau khi đứa bé chọn được gia đình muốn đến thì phải tích góp đủ sao mới có thể từ trên trời đi xuống. Em xinh đẹp như vậy, các em bé muốn đầu thai vào bụng em nhất định rất nhiều, rất nhiều bé muốn làm con của chúng ta nên tất nhiên phải tích góp rất nhiều sao mới có thể đầu thai được vào nhà chúng ta. Nên là, không cần gấp gáp, con của chúng ta còn đang cố gắng tích góp sao.”

Bình Luận (0)
Comment