Từ Hải Thành đến Bắc Thành phải đi xe hơn mười giờ, toàn bộ hành trình Giang Minh Nguyệt đều ngoan ngoãn dựa vào ghế lái phụ, khi đi qua trạm dừng chân cô cũng thành thật để anh nắm tay. Ngoại trừ lúc đi nhà vệ sinh thì toàn bộ thời gian khác đều là bị anh nắm tay, anh đi đâu, cô liền đi theo đến đó, giống như hình với bóng.
Lúc đến Bắc Thành đã là nửa đêm, Tạ Tri Tụng không trực tiếp đưa Giang Minh Nguyệt về nhà cũ nhà họ Tạ mà lái xe đến Bác Cảnh Công Quán trước.
Xe dừng ở dưới lầu Bác Cảnh Công Quán, Giang Minh Nguyệt đã sớm ngủ say, nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng, không biết là mơ mộng đẹp gì mà khóe miệng đều là cong lên.
Tạ Tri Tụng cởi dây an toàn trên người cô, cúi đầu hôn môi cô. Giang Minh Nguyệt từ từ tỉnh lại, còn chưa biết đông tây nam bắc, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt Tạ Tri Tụng đang ở trước mặt cô, theo bản năng nhíu mày nổi giận với anh: "Anh làm gì vậy, tránh ra.”
Tạ Tri Tụng đưa tay xoa xoa tóc cô, trong mắt đen chứa ý cười dịu dàng: "Sao lại trở mặt không nhận người, anh hôn em cũng không được sao?”
Đầu Giang Minh Nguyệt hỗn loạn, lúc này mới nhớ tới, Tạ Tri Tụng đã nói trắng ra với cô, hai người hiện tại hẳn là trạng thái chung sống hài hòa.
Cô rất buồn ngủ, đầu óc cũng không linh hoạt, ý thức được mình nổi giận, cũng không biết như thế nào mà thốt ra một câu xin lỗi: “Xin lỗi, anh tiếp tục hôn đi.”
Tạ Tri Tụng bị dáng vẻ buồn ngủ đến mơ màng của cô chọc cười, lại hôn lên miệng cô: “Ngủ đi.”
Giang Minh Nguyệt nghe lời nhắm mắt lại, Tạ Tri Tụng bước từ trên xe xuống, từ đầu xe vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, cúi người, bế cô ra khỏi xe.
Giang Minh Nguyệt vừa vào trong lòng anh lại lập tức mở mắt, vừa ngái ngủ vừa nhìn quanh một vòng, không nhận ra đây là đâu, giọng nói mơ màng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Tạ Tri Tụng bế cô đi vào nhà: “Bác Cảnh Công Quán, tối nay chúng ta ở đây trước.”
Giang Minh Nguyệt tựa đầu vào ngực anh: "Tạ Tri Tụng, cổ em đau.”
Tạ Tri Tụng ừ một tiếng, nói: "Ngủ trên xe không thoải mái, sắp về đến nhà rồi.”
Thang máy xuống đến tầng hầm, Tạ Tri Tụng bế Giang Minh Nguyệt vào cửa.
Đây là lần đầu tiên Giang Minh Nguyệt đến nơi này, cô mơ mơ màng màng được Tạ Tri Tụng thay dép nữ cho, cô cúi đầu nhìn đôi dép trắng mịn trên chân, thoáng nhìn trong tủ giày đầy dép nữ, sự cảnh giác trực tiếp tăng lên mức cao nhất: “Tạ Tri Tụng, sao chỗ này của anh lại có dép phụ nữ?”
Bố mẹ Tạ chỉ sinh hai đứa con trai, Tạ Tri Tụng không có chị em gái, mà kiểu dáng những đôi dép này hiển nhiên là của phụ nữ trẻ tuổi, không thể nào là dép của mẹ Tạ.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị ném lên chín tầng mây, ánh mắt Giang Minh Nguyệt sắc bén sáng ngời nhìn chằm chằm Tạ Tri Tụng, trên mặt hiện rõ dòng chữ “Anh nuôi phụ nữ sau lưng em có phải không?”
Bây giờ Tạ Tri Tụng nhìn dáng vẻ nổi giận của cô cũng cảm thấy đáng yêu, đưa tay nhéo nhéo mặt cô.
Giang Minh Nguyệt hất tay anh ra, nhấc chân đá dép lê trên chân ra thật xa, sợ mang thêm một giây nữa sẽ bị nhiễm bẩn bởi thứ đồ vật đó. Cô lui về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách với anh: “Bớt đưa em tới chỗ này đi, anh nói rõ ràng cho em, dép này là của ai?"
Tạ Tri Tụng nhướng mày, buồn cười: "Em không cảm thấy dép em đi rất vừa chân sao?”
Giang Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nhận ra: "Đây là dép của em?”
Giọng điệu vẫn còn nghi ngờ.
Tạ Tri Tụng bất đắc dĩ: "Minh Nguyệt, nhân phẩm của anh thì tạm bỏ qua không nói, ở trong lòng em anh chính là một tên ngốc đến mức ngoại tình bao nuôi tình nhân còn muốn quang minh chính đại đặt dép ở trên tủ giày rồi đưa vợ về xem?"
Giang Minh Nguyệt: “...”
Cũng đúng, nếu như anh ngu xuẩn đến như vậy, cô cũng sẽ không bao giờ kết hôn với anh, ảnh hưởng chỉ số thông minh của con cháu đời sau.
Giang Minh Nguyệt đi chân trần giẫm trên đất, bước từng bước nhỏ đến trước mặt Tạ Tri Tụng: "Vậy sao chỗ anh lại có dép của em?”
Tạ Tri Tụng đưa tay véo má cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, nhướng mày: "Em là vợ anh, nhà anh chuẩn bị dép cho em, bất cứ lúc nào cũng có thể chào đón nữ chủ nhân đến, như vậy rất kỳ cục sao?"
Giang Minh Nguyệt cong khóe mắt, ý cười không thể che giấu ở khóe mắt và lông mày: "Hình như… Không kỳ cục.”
Tạ Tri Tụng híp mắt, ánh mắt cảnh cáo: "Chỉ là hình như?”
Giang Minh Nguyệt cũng học theo anh híp mắt, híp mắt còn hơn anh, nhoài người vào trong lòng anh: "Tạ Tri Tụng, em buồn ngủ quá.”
Tạ Tri Tụng cười ôm cô vào phòng ngủ.
Giang Minh Nguyệt tắm rửa xong, nằm thoải mái trên giường. Tạ Tri Tụng bưng ly nước đưa cho cô, Giang Minh Nguyệt nằm trên gối không muốn động đậy, trực tiếp há miệng: "Anh đút cho em.”
Tạ Tri Tụng đặt cốc nước lên tủ đầu giường, cúi người ôm cổ cô ngồi dậy.
Giang Minh Nguyệt ngang bướng: “Em không muốn ngồi, hôm nay em đã ngồi xe cả ngày, eo mỏi, cổ mỏi, lưng cũng đau.”
Thật ra Giang Minh Nguyệt không quá quen với việc nói chuyện với anh theo cách thân mật bình thường của cặp đôi, cô chỉ là theo bản năng muốn làm nũng với anh để cho anh đối xử với cô tốt hơn.
Từ nhỏ đến lớn, xung quanh đại tiểu thư đều là những người ngoan ngoãn phục tùng cô nên chồng cô đương nhiên phải đối xử với cô càng tốt.
Tạ Tri Tụng rất kiên nhẫn nói: "Em không ngồi dậy, nước dễ đổ lên người, chúng ta ngồi dậy, kiên trì vài giây, uống nước xong rồi nằm xuống được không?"
“Anh là Tạ Tri Tụng sao?” Giang Minh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Tạ Tri Tụng hôn lên miệng cô: "Anh không phải Tạ Tri Tụng thì là ai? Chồng mình cũng không nhận ra?”
Giang Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, cô vẫn không quen lắm: "Tạ Tri Tụng nói chuyện dịu dàng như vậy, kiên nhẫn như vậy, đối xử tốt với em như vậy sao?”
"..." Tạ Tri Tụng nhéo nhéo lỗ tai cô, cười nói: "Dạy dỗ anh à, ghét bỏ anh không dịu dàng, không kiên nhẫn, không tốt với em sao?"
Giang Minh Nguyệt hừ một tiếng, lông mi khẽ nhếch: “Anh nhận thức được sai lầm là tốt rồi, về sau cần phải đối xử tốt với em một chút, nói chuyện đều phải theo em, đến thời gian sinh cục cưng thì phải tự giác một chút, đừng để em phải gửi tin nhắn cho anh, anh phải tự chủ động từ Bắc Thành đến Hải Thành phối hợp với em.”
Tạ Tri Tụng giả vờ suy nghĩ.
Đôi mắt Giang Minh Nguyệt hơi trừng lớn thêm vài phần: "Anh còn phải suy nghĩ sao, rốt cuộc anh có thật sự thích em hay không đấy?”
Không đợi Tạ Tri Tụng trả lời, Giang Minh Nguyệt liền thở hổn hển ngồi dậy, ôm lấy gối bên cạnh đập vào người anh, xấu hổ nói: "Em thừa nhận, em có chút tùy hứng, tính tình không tốt, có rất nhiều chuyện, nhưng em là đại tiểu thư nhà họ Giang, em xinh đẹp như vậy, anh đối xử tốt với em không phải là điều nên làm sao?”
Giang Minh Nguyệt càng nói khí thế càng cao: "Em có một chị em, chồng cô ấy mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho cô ấy.”
“Một chị em khác của em mỗi lần sinh nhật hoặc lễ tình nhân, chồng cô ấy đều chuẩn bị cho cô ấy một bất ngờ sinh nhật siêu lớn.”
“Em còn có một chị em nữa mỗi lần ăn cơm, chồng cô ấy đều gắp thức ăn cho cô ấy, cô ấy thích ăn món gì chồng cô ấy đều biết rõ, ánh mắt cô ấy khẽ động, chồng cô ấy liền biết cô ấy muốn ăn gì, lập tức gắp thức ăn mà cô ấy muốn ăn vào trong bát cô ấy.”
“Vẫn là một người chị em nữa, cô ấy nói đông, chồng cô ấy cũng không dám nói tây, tiền kiếm được thì đưa cho cô ấy hết, một tháng ba mươi ngày, ít nhất chồng cô ấy có thể ở bên cạnh cô ấy hai mươi ngày."
Giang Minh Nguyệt thao thao bất tuyệt nói một lèo, cuối cùng phát hiện mình thật thảm, nhấn mạnh: “Tính tình của các cô ấy so với em càng không tốt. Có một lần, chồng của một chị em của em đến muộn ba phút, chỉ có ba phút, cô ấy để cho chồng mình đứng ba giờ ở dưới ánh mặt trời, chồng cô ấy cũng không hề tức giận thậm chí còn đưa cô ấy đi trung tâm thương mại mua sắm dỗ cô ấy vui vẻ."
Phụ nữ đã kết hôn tụ tập nói chuyện phiếm, đề tài rất hay xoay quanh các ông chồng. Tạ Tri Tụng nghe cô nhắc tới chồng người khác, trong mắt cô tràn đầy hâm mộ. Trong nháy mắt, anh dường như có thể cảm nhận được khi Giang Minh Nguyệt tán gẫu cùng các chị em của cô về đề tài các ông chồng này thì trong lòng cô có bao nhiêu mất mát.
Phụ nữ ở cùng nhau cũng sẽ ganh đua so sánh, kết hôn xong ngoại trừ ganh đua so sánh bản thân thì phần nhiều là so sách các ông chồng với nhau.
Anh quá thất trách khiến cho cô không thể làm gì ở trước mặt những chị em kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác thể hiện tình cảm.
“Lỗi của anh.” Tạ Tri Tụng ấn một nụ hôn lên trán cô: “Anh cam đoan sau này sẽ đối xử với em thật tốt, ngoan ngoãn phục tùng em, để cho các chị em của em hâm mộ em, chồng của ai cũng kém chồng của em. Chờ chúng ta trở về Hải Thành, anh liền gọi các chị em của em và chồng của họ đến nhà, anh sẽ so tài với chồng của họ, cho họ mở mang tầm mắt, cho họ biết cái gì gọi là “người chồng hai mươi tư tốt” của thế kỷ mới.”
Giang Minh Nguyệt hừ hừ: "Cái này còn tạm, nhưng mà anh đối xử tốt với em là được rồi, không cần mời các cô ấy ăn cơm đâu, em đã không qua lại với các cô ấy nữa rồi.”
“Sao lại không qua lại nữa?” Trước kia Tạ Tri Tụng chưa từng tán gẫu cùng cô về chuyện có liên quan đến bạn bè của cô, anh đột nhiên phát hiện anh hiểu biết quá ít về Giang Minh Nguyệt, hỏi: "Các cô ấy không phải là chị em của em sao?"
“Đều là đám chị em hùa, quan hệ không mấy tốt đẹp.” Giọng điệu Giang Minh Nguyệt thản nhiên: "Mỗi lần gặp mặt đều điên cuồng khoe chồng với em, rõ ràng có thể nhìn ra hôn nhân của em không hạnh phúc mà còn cố ý thể hiện tình cảm trước mặt em, còn nói chồng em không tốt, em nên ly hôn sớm một chút.”
“...” Tạ Tri Tụng: “Loại chị em này quả thật nên ít qua lại.”
Giang Minh Nguyệt nhướng mí mắt: "Chồng em không tốt không cần các cô ấy nói, như vậy đủ hiểu chỉ số thông minh của họ thế nào rồi, em cũng lười để ý đến họ.”
Tạ Tri Tụng: “...”
Giang Minh Nguyệt khẽ nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt quan sát anh: "Tạ Tri Tụng, em vừa mới nói anh phải thuận theo em, vì sao anh không lập tức đáp lời em, anh đang suy nghĩ cái gì?"
Tạ Tri Tụng cẩn thận trả lời: "Anh đang suy nghĩ, đối xử tốt với vợ là điều nên làm, nhưng mỗi lần đến thời gian chuẩn bị sinh con, anh chủ động từ Bắc Thành đến Hải Thành phối hợp với em thì điểm này anh không làm được.”
Khóe miệng Giang Minh Nguyệt mím thành một đường, mở to con mắt buồn ngủ, một lời cũng không nói mà nhìn anh, lông mi run rẩy vài cái, thoạt nhìn giống như là bị tức khóc.
Tạ Tri Tụng không dám trêu chọc cô nữa, vội vàng dỗ dành: "Sau này chúng ta ở cùng nhau, không ở riêng thì sao anh cần phải từ Bắc Thành đến chứ, anh luôn ở bên cạnh em.”
Giang Minh Nguyệt vẫn tức giận, ôm gối đập lên người anh: "Tạ Tri Tụng, anh có thể nói chuyện rõ ràng không?”
Tạ Tri Tụng cười ôm cô vào lòng, bưng ly nước trên tủ đầu giường đút vào miệng cô.
Giang Minh Nguyệt cầm tay anh uống gần nửa ly nước, còn lại nửa ly để Tạ Tri Tụng uống.
Giang Minh Nguyệt ngủ suốt chặng đường trong xe, thời gian ngủ cộng lại không ngắn, lúc này lại hơi buồn ngủ, vùi ở trong lòng anh nhưng không ngủ được, hỏi: "Tạ Tri Tụng, anh có buồn ngủ không?"
Bọn họ lái xe tới, cả chặng đường đều là Tạ Tri Tụng lái, không có tài xế, chỉ là nghỉ ngơi một chút ở trạm dừng chân, tránh mệt mỏi khi lái xe chứ anh chưa từng ngủ.
Tạ Tri Tụng ôm cô ở trên giường: "Không buồn ngủ, em nói đi.”
Giang Minh Nguyệt nằm ở trong lòng anh, suy nghĩ một chút, nói: “Anh ngủ trước đi, ngày mai nói sau.”
Khuôn mặt Tạ Tri Tụng áp sát vào cô, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, Giang Minh Nguyệt nâng cằm, chủ động đưa lưỡi qua phối hợp với anh, hai người vừa mới nói chuyện, hôn thế nào cũng không đủ, sau nụ hôn sâu nhớp nháp, cằm Tạ Tri Tụng đặt trên tóc cô, thở hổn hển nói: "Ngủ không được, em nói đi.”
Ngón tay Giang Minh Nguyệt nhẹ nhàng móc trên ngực anh: "Anh vừa mới nói sau này sẽ sống cùng em, không ở riêng, tức là anh muốn chuyển đến Hải Thành ở cùng em đúng không?"
Tạ Tri Tụng ừ một tiếng.
Giang Minh Nguyệt vùi gò má vào ngực anh, len lén cười.
Lông mi dài như lông vũ cọ cọ vào ngực anh. Tạ Tri Tụng đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới, cúi đầu hôn cổ cô: "Không ngủ được thì mình làm chuyện chính đi.”
Giang Minh Nguyệt rụt cổ trốn sang bên cạnh.
Tạ Tri Tụng kéo eo cô về: "Trốn cái gì, không phải cả ngày em đều nói muốn sinh em bé sao.”
Hai tay Giang Minh Nguyệt để ở trên vai anh: "Lái xe lâu như vậy, anh không mệt sao?"
Khóe miệng Tạ Tri Tụng hiện lên ý cười, quen thuộc cởi bỏ quần áo cô, vén chăn lên che trên người hai người: "Coi thường anh?”
Giang Minh Nguyệt nào dám coi thường anh, lập tức sửa miệng: "Em mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Tạ Tri Tụng cười khẽ một tiếng, cầm cổ chân cô, dịu dàng dỗ dành: "Lát nữa sẽ cho em nghỉ ngơi, cục cưng gọi một tiếng ông xã cho anh nghe.”
Giang Minh Nguyệt bị một tiếng “cục cưng” này của anh làm cho đầu óc choáng váng, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, có chút xấu hổ tránh đi ánh mắt anh.
Cô không thể ở trong trạng thái tỉnh táo này mà thân mật gọi anh là ông xã.
“Minh Nguyệt, cục cưng.” Tạ Tri Tụng nhẹ nhàng hôn mắt cô, giọng nói dịu dàng lưu luyến: “Anh muốn nghe, giọng của cục cưng dễ nghe như vậy, gọi anh một tiếng được không?”
Giang Minh Nguyệt bị anh hôn, sờ, cơ thể cọ sát dán vào nhau, căn bản không chống đỡ được, từ trong cổ họng vụng về gọi một tiếng, sau đó lập tức đưa tay lên che đi đôi má nóng bừng của mình .
Tạ Tri Tụng cười kéo tay cô xuống, hôn từng ngón tay tinh tế trắng nõn của cô, vừa dịu dàng vừa gợi tình.
Ngày hôm sau như trong dự liệu, hai người ngủ thẳng đến muộn, từ trên giường đi xuống, mặc quần áo tử tế, kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài trời đã gần tối, ánh sáng màu cam rực rỡ ở chân trời, giờ đã là chạng vạng hoàng hôn.
Giang Minh Nguyệt rửa mặt trong phòng tắm, Tạ Tri Tụng đi tới bên cạnh cô, hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?”
Giang Minh Nguyệt nhất thời không nghĩ ra muốn ăn cái gì, nói: "Tùy anh đi, gì cũng được.”
Tạ Tri Tụng: "Muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?”
“Ăn ở nhà.” Giang Minh Nguyệt nói: “Quá mệt, chân đau, không muốn ra ngoài.”
Chân Giang Minh Nguyệt thật sự rất đau, cũng không phải cô cố ý dùng chuyện trên giường làm nũng với Tạ Tri Tụng.
Giang Minh Nguyệt không hiểu nổi sở thích b**n th** của Tạ Tri Tụng, ở trên giường thích bẻ đùi cô, cô chưa từng học qua sự dẻo dai của vũ đạo, chưa dẻo đến mức anh có thể tùy ý đùa nghịch hai chân cô.
Nhưng lời này vừa nói ra khỏi miệng thật giống như là đang làm nũng với anh.
Tạ Tri Tụng quả nhiên xuyên tạc ý của cô, đưa tay ôm eo cô: “Anh xoa cho em.”
Giang Minh Nguyệt quả quyết từ chối: "Không cần, anh càng xoa em càng đau.”
Tạ Tri Tụng cười một tiếng, nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ngày mai chúng ta trở về nhà cũ, hôm nay không còn sớm, ông nội sắp đi ngủ rồi. Hôm nay mẹ không ở Bắc Thành, nghe nói em đã đến Bắc Thành nên mẹ đã bắt đầu trở về, dự tính cũng phải ngày mai mới đến nhà cũ.”
Ông cụ Tạ lớn tuổi, sức khỏe không tốt, mỗi ngày đều đi nghỉ ngơi từ rất sớm.
Giang Minh Nguyệt ừ một tiếng, nói: "Anh sắp xếp là tốt rồi.”
Rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm, Giang Minh Nguyệt đi tới cửa phòng thay đồ thì do dự một chút.
Trời sắp tối rồi, hôm nay không cần ra ngoài, hình như không cần thay quần áo.
“Tạ Tri Tụng, người làm của nhà anh có đàn ông không?”
Nếu trong nhà có đàn ông thì cô phải thay quần áo, mặc đồ ngủ đi ra ngoài không phù hợp.