Giang Minh Nguyệt ngẩn ra, không nghĩ tới hướng đi của sự việc lại biến thành như vậy. Cô vẫn cho rằng Tạ Tri Tụng ghét bỏ cuộc hôn nhân này vì làm anh mất mặt, không muốn thừa nhận quan hệ của bọn họ với bên ngoài, cho nên ngay cả ông nội bị bệnh cũng không dẫn cô trở về, ảnh gia đình nhà họ Tạ công khai với bên ngoài cũng không có cô.
Nhưng vừa nghe Tạ Tri Tụng nói, hình như do anh cảm thấy cô không muốn đến nhà họ Tạ nên mới không gọi cô.
Giang Minh Nguyệt cẩn thận hồi tưởng lại lúc hai người bọn họ ở chung sau khi kết hôn, quanh năm ở riêng, không ai muốn chủ động nói chuyện, cũng không ai muốn cúi đầu trước đối phương, cứ giằng co duy trì quan hệ vợ chồng giả tạo như vậy, chỉ có lúc cô rụng trứng, cô mới có một lý do quang minh chính đại lại không đến mức mất mặt chủ động gọi anh tới.
Cho nên Tạ Tri Tụng tự cho rằng cô không để ý đến anh, cũng sẽ không muốn cùng anh về nhà, lý do này hoàn toàn hợp lý.
Anh chính là một người sĩ diện như vậy, sợ bị cô từ chối nên dứt khoát không gọi.
Tất nhiên, cô cũng vậy.
Ở một số phương diện mà nói, hai người bọn họ là cùng một loại người, kỳ thật chỉ cần không có tình cảm, cứ như vậy một năm rồi lại một năm cũng có thể trôi qua, nhưng vì đã nhận ra tình cảm của mình, cũng nhận ra tình cảm mịt mờ của đối phương, thế nên trong lòng mới tủi thân khó hiểu, không chịu được quan hệ vợ chồng lạnh nhạt lại cô đơn như vậy.
Nhưng bây giờ, Tạ Tri Tụng thẳng thắn nói thích cô.
Trong lòng Giang Minh Nguyệt vô cùng lay động.
Giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Tạ Tri Tụng dừng xe chờ đèn xanh, từ lúc bắt đầu Giang Minh Nguyệt vẫn cúi đầu, mím môi, tâm sự nặng nề.
Tạ Tri Tụng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?”
Đang suy nghĩ xem rốt cuộc anh thích cô đến bao nhiêu.
Giang Minh Nguyệt ngước mắt nhìn anh: "Tạ Tri Tụng, quay đầu, đưa em về.”
Tạ Tri Tụng nhướng mày: "Không phải em luôn muốn anh dẫn em đi Bắc Thành sao?”
“Ai luôn muốn anh dẫn đi Bắc Thành, không phải em." Giang Minh Nguyệt phản bác.
Tạ Tri Tụng cười nói: "Vậy em giận cái gì?”
Giang Minh Nguyệt nghẹn một tiếng.
Tạ Tri Tụng giơ tay nhéo má cô: "Còn tấm ảnh gia đình trong điện thoại của em, em lấy ở đâu vậy? Anh không có.”
Ngày ông cụ Tạ xuất viện, không biết là ai đề nghị chụp một tấm ảnh chúc mừng ông xuất viện, Tạ Tri Tụng chỉ phối hợp chụp một tấm ảnh, về phần tấm ảnh này truyền ra ngoài bị biên tập viên viết bài đăng lên mạng gọi là ảnh gia đình, anh hoàn toàn không biết gì cả, càng không nghĩ tới tấm ảnh chụp chung mà anh không để trong lòng này sẽ đe dọa đến hôn nhân của anh.
Giang Minh Nguyệt mím chặt môi, không trả lời vấn đề này.
Cô không nói thì đại khái Tạ Tri Tụng cũng có thể đoán được, ảnh chụp không phải bạn cô gửi cho cô thì là cô nhìn thấy ở trang web nào đó trên điện thoại di động.
Nghĩ đến Giang Minh Nguyệt vì một tấm ảnh chụp nho nhỏ mà tức giận muốn ly hôn khiến anh thật phiền muộn, nhưng nguyên nhân cô muốn ly hôn lại làm cho tâm trạng anh vô cùng thoải mái.
Kết hôn lâu như vậy, chỉ có lúc vào thời điểm vàng để sinh con Giang Minh Nguyệt mới gọi anh, những lúc khác đều khinh thường anh, coi anh là chồng hờ.
Từ khi nào Giang Minh Nguyệt lại để ý anh như vậy.
Tạ Tri Tụng mỉm cười, hỏi: "Ảnh chụp là chị em nào của em gửi cho em, em thường xuyên nói chuyện riêng với chị em của em về anh à?"
Giang Minh Nguyệt ngước mắt lên, hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nói: "Đừng tự luyến, bọn em nói chuyện không nhắc đến anh.”
Nghĩ đến lúc Tạ Tri Tụng bí mật cùng bạn bè tán gẫu về cô, tuyên bố đời này cũng sẽ không thích cô, trong lòng Giang Minh Nguyệt lại bắt đầu tức giận, châm chọc: “Tôi không bao giờ thích loại con gái tùy hứng như Giang Minh Nguyệt…”
Chưa nói hết câu, Tạ Tri Tụng nghiêng người hôn lên môi cô một cái.
Giang Minh Nguyệt phẫn nộ trừng anh: "Lưu manh, anh có thể…”
“Giang Minh Nguyệt, anh thích em.” Tạ Tri Tụng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh, thâm tình và chân thành.
Giang Minh Nguyệt lập tức im lặng, giật mình sửng sốt vài giây. Cô cúi đầu xuống, tránh đi tầm mắt của anh, giọng điệu có chút gượng gạo: “Nói… Nói cái gì vậy chứ.”
Đèn xanh, Tạ Tri Tụng nở nụ cười, tiếp tục chăm chú lái xe, nhìn về phía trước.
Giang Minh Nguyệt mơ hồ nhận thấy được ngực mình có cái gì đang nhảy, bên tai dường như nóng lên, dưới đáy lòng thầm than mình thật là kém cỏi.
Người ta chỉ nói một câu thích, có cần phải vui vẻ đến như vậy không?
Miệng cũng không khống chế được cong lên.
Giang Minh Nguyệt vùi đầu càng thấp, đè nén khóe miệng giương lên, không cho Tạ Tri Tụng nhìn thấy, mí mắt lại thỉnh thoảng nâng lên, lén liếc về phía anh.
“Muốn nhìn thì nhìn, quang minh chính đại.” Tạ Tri Tụng đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười: “Không cần nhìn lén, nhìn chồng mình không phạm pháp.”
Giang Minh Nguyệt lúng túng, mím môi, hừ lạnh một tiếng: “Ai nhìn lén anh, bớt tự mình đa tình.”
Tạ Tri Tụng cong khóe miệng: "Có phải em phát hiện ra anh rất đẹp trai không?”
Khóe miệng Giang Minh Nguyệt giật giật, ngẩng đầu nhìn anh: “Tạ Tri Tụng, sao trước đây em không phát hiện anh tự luyến như vậy?”
Tạ Tri Tụng: "Trước kia em cũng chưa từng quan sát anh.”
"Ai nói trước đây em không quan sát..." Nói một nửa, Giang Minh Nguyệt ý thức được không đúng, đây là Tạ Tri Tụng gài bẫy cô.
Tạ Tri Tụng cong khóe miệng, cười hỏi: "Trước kia quan sát gì anh?”
Giang Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, giơ tay nâng cằm, nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Quan sát mặt của anh, xem ngũ quan của anh có đủ ưu tú hay không, gen có đủ tốt hay không, có thể sinh ra cho em một em bé xinh đẹp hay không.”
Tạ Tri Tụng thật sự rất không thích nghe Giang Minh Nguyệt nói chuyện sinh con. Mỗi lần Giang Minh Nguyệt thẳng thắn vô tư nhìn anh nói chuyện sinh con, anh đều cảm thấy mình giống như một công cụ để sinh con.
Tạ Tri Tụng thở dài: "Minh Nguyệt, sau này chúng ta đừng chỉ nói chuyện sinh con nữa được không?”
Tạ Tri Tụng dừng xe ở ven đường, nghiêm túc hỏi Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt nửa phần buộc tội nửa phần truy hỏi, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút tủi thân khó có thể nói rõ.
"Ngoại trừ cùng anh nói chuyện sinh con, em còn có thể nói gì với anh đây? Nói anh là bị ép cưới em, nói anh vì không muốn cưới em mà biết rõ em đứng ngay cách đó không xa, anh còn muốn cố ý nói với bạn bè mình rằng cả đời này cũng sẽ không thích em, chính là muốn cho em nghe thấy, muốn em biết khó mà lui, chủ động buông tha không kết hôn với anh nữa. Hay là nói mỗi lần em gọi anh tới, anh đều từ chối, không cam lòng không tình nguyện? Tạ Tri Tụng, Giang Minh Nguyệt em từ nhỏ đến lớn đều không thiếu người thích, anh dựa vào cái gì mà ở trước mặt bạn bè hạ thấp em như vậy? Giang Minh Nguyệt em là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, anh có biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn cưới em không? Nếu không phải vì sinh cho nhà họ Giang người thừa kế thì có đến lượt anh - người luôn ghét bỏ em cưới được em không?"
Giang Minh Nguyệt càng nói càng tủi thân, vành mắt đều đỏ lên: “Em gọi anh tới chính là vì sinh con, anh dựa vào đâu mà không phối hợp với em sinh con.”
Lần đầu tiên Tạ Tri Tụng thấy Giang Minh Nguyệt ở trước mặt anh lộ ra biểu cảm tủi thân như vậy, đại tiểu thư luôn được yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên nên rất cao ngạo, từ trước đến nay luôn là dáng vẻ hơi nâng cằm, ý cười kiêu căng, từ khi nào lại đáng thương như vậy.
Tạ Tri Tụng thấy cô sắp khóc, bỗng cảm thấy mình như kẻ tội ác tày trời, mặt mũi gì cũng ném lên chín tầng mây, dịu dàng dỗ dành cô: "Không phải là anh không phối hợp với em để sinh con, mỗi lần anh đều rất phối hợp.”
“Anh không có.” Giang Minh Nguyệt nhanh chóng phản bác: “Mỗi lần đều là em gọi anh tới, mà anh luôn từ chối em, em phải uy h**p thì anh mới tới. Tạ Tri Tụng, anh có biết không, em lớn như vậy nhưng chưa từng có ai từ chối em, anh là người duy nhất, càng không có ai ghét bỏ em, để cho em nghe được lời khó nghe như vậy.”
Giang Minh Nguyệt là hoa trong nhà kính, tất cả mọi người ở trước mặt cô nói chuyện đều là nhỏ giọng chậm rãi, không có một câu nặng lời, lời khó nghe nhất cô nghe qua chính là câu Tạ Tri Tụng nói, tôi không bao giờ thích loại con gái được nuông chiều tùy hứng như Giang Minh Nguyệt, nhất là khi anh biết rằng lúc ấy cô ở ngay bên cạnh, lời anh nói cô đều có thể nghe thấy.
Điều này đối với Giang Minh Nguyệt mà nói, chính là vô cùng nhục nhã.
Tạ Tri Tụng đột nhiên hiểu vì sao cô luôn níu lấy những lời này không buông, Giang đại tiểu thư sống trong muôn vàn nuông chiều, đã bao giờ phải chịu loại tủi thân này.
Hết lần này tới lần khác, anh lại không giải thích gì. Chuyện Giang Minh Nguyệt nghe được anh nói những lời này, đúng là không phải chuyện ngoài ý muốn.
Lúc ấy người lớn nhà họ Tạ thay nhau tạo áp lực cho anh, bắt ép anh kết hôn cùng Giang Minh Nguyệt, ba lại trực tiếp nói với anh, nếu như anh không đồng ý đến nhà họ Giang ở rể thì sẽ trục xuất anh khỏi nhà họ Tạ, đoạn tuyệt quan hệ với anh. Anh không cãi được mệnh lệnh của người lớn liền cố ý hẹn Thương Ngôn Tân tạo một lần trùng hợp, cố ý để cho Giang Minh Nguyệt nghe được anh nói không bao giờ thích cô, muốn chọc giận Giang Minh Nguyệt, để cho Giang Minh Nguyệt tự buông tha hôn sự với anh.
Giang Minh Nguyệt là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ Giang, chỉ cần cô không thích anh, không muốn kết hôn cùng anh, ba mẹ Giang tất nhiên sẽ không ép buộc cô.
Vở kịch độc ác đó thật sự thành công chọc giận Giang Minh Nguyệt, nhưng không nghĩ tới cô hận anh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn lựa chọn kết hôn cùng anh.
Tạ Tri Tụng hận không thể quay lại lúc mình nói câu đó, tự vả vào miệng mình mấy cái.
“Minh Nguyệt, anh thừa nhận, lúc trước để cho em nghe được câu nói kia là anh cố ý.” Tạ Tri Tụng nói: “Anh xin lỗi em, lúc ấy là anh hèn hạ, rắp tâm bất lương, chính mình không phản kháng được người lớn trong nhà nên mới nhắm đến em, cố ý chọc em tức giận. Lúc anh nói lời này, anh cũng không nghĩ tới có một ngày anh sẽ vì những lời này mà trả giá đau đớn.”
Giang Minh Nguyệt không đồng ý lời của anh: “Anh trả giá đau đớn gì chứ?”
Tạ Tri Tụng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em cảm thấy người anh thích phải đau lòng khổ sở vì những lời đó, cái giá này không đau đớn sao?"
Giang Minh Nguyệt giật mình sửng sốt một chút, không chống đỡ được chiêu này của anh.
“Tạ Tri Tụng, anh… Anh nói chuyện đàng hoàng, đừng có mồm mép trơn tru, trước kia anh không như vậy.”
Tạ Tri Tụng: "Giống như trước kia, không phải em sẽ ly hôn với anh sao?”
Giang Minh Nguyệt: "Cho nên anh căn bản không thích em, hiện tại anh miệng mồm ngon ngọt nói lời dễ nghe đều là để dỗ em không ly hôn với anh."
Quả thực là oan uổng, Tạ Tri Tụng nghiêng người tới gần cô, môi kề bên tai cô, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, than thở: "Nếu anh không thích em, hà tất gì phải dỗ dành em không ly hôn. Minh Nguyệt, lúc trước là anh sai, anh luôn cho rằng em chỉ tay năm ngón với anh, chỉ lúc sinh con mới gọi anh qua, trong lòng không có anh. Mỗi lần em gọi anh tới đây, anh từ chối em là bởi vì em luôn nhờ trợ lý liên hệ với trợ lý của anh, anh muốn em tự mình gửi tin nhắn cho anh. Thật ra mỗi ngày anh đều ngóng trông em gửi tin nhắn cho anh, gọi anh qua. Chỉ là anh cho rằng trong lòng em không có anh, nếu như anh sớm biết em cũng thích anh, anh tuyệt đối sẽ không ở riêng với em, cho dù em tát vào mặt anh đuổi anh đi, anh cũng sẽ không đi.”
“Ai thích anh chứ.”
Giang Minh Nguyệt còn cứng miệng, không thừa nhận thích anh.
Tạ Tri Tụng nhìn thấu cô đang tự dối lòng, cười nắm lấy cằm cô: "Không thích, sao em phải lặng lẽ quan tâm, giữ ảnh của anh, lại bởi vì trong ảnh không có em mà đau lòng không thôi.”
Giang Minh Nguyệt lúng túng: “Em không đau lòng, em chỉ không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân không bình thường như thế. Cho dù em không thích anh, trong lúc hôn nhân tồn tại, em cũng là vợ của anh, là người nhà của anh, trong ảnh gia đình của anh phải có em nhưng lại không có em, chính là không nể mặt em, không nể mặt nhà họ Giang, truyền ra ngoài người khác sẽ cảm thấy nhà họ Tạ các anh không coi nhà họ Giang ra gì, làm nhà họ Giang mất mặt.”
Tạ Tri Tụng cười: "Cho dù em để ý trong ảnh gia đình không có em không phải vì thích anh, vậy em giải thích thế nào về việc tối hôm qua lúc nằm mơ em ôm anh không buông, hỏi anh vì sao không yêu em?"
Giang Minh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời nghẹn lời.
Tạ Tri Tụng cong khóe miệng: "Minh Nguyệt, thật ra tối qua em không nói mớ, nhưng phản ứng của em đã nói lên tất cả, em thích anh.”
Giang Minh Nguyệt hai má đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh: “Anh lừa em?”
Tạ Tri Tụng liếc mắt cười: “Cho nên em thừa nhận?”
Tạ Tri Tụng ung dung nhìn cô, chóp mũi gần như dán sát vào chóp mũi cô, hơi thở đan xen, cả người Giang Minh Nguyệt bị anh bao phủ trong lòng, chóp mũi tràn ngập mùi vị trên người anh, tư thế thân mật.
Một tia nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, vừa vặn rơi vào bả vai Tạ Tri Tụng. Ánh nắng càng làm nổi bật đường nét khuôn mặt thâm thúy của anh, Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm mặt anh, làm sao cũng không nói ra được ba chữ không thích này, cũng không muốn lại bị anh trêu chọc rồi tra hỏi, cô dứt khoát thẳng thắn thừa nhận: “Thích anh thì sao, anh đẹp trai như vậy, không cho người ta thích?"
Ánh mắt Tạ Tri Tụng nhìn cô lập tức thay đổi, nâng cằm Giang Minh Nguyệt lên hôn.
Nụ hôn này không tính là dịu dàng, môi lưỡi quấn quýt, đầu lưỡi của anh xẹt qua từng tấc trong môi cô, ngậm đầu lưỡi của cô m*t rồi lại m*t, phần nhiều là xâm lược đầy chiếm hữu
Giang Minh Nguyệt bị anh vây ở trên ghế ngồi, nắm cằm hôn một lần rồi lại một lần, trong lúc th* d*c đầy đê mê, Giang Minh Nguyệt đột nhiên giơ tay che môi, chớp mắt, không cho anh hôn nữa.
Tạ Tri Tụng kéo tay cô xuống, môi chuyển đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Ngoan.”
Giang Minh Nguyệt quay mặt sang bên kia, vẫn không cho anh hôn.
Tạ Tri Tụng nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô, đôi môi khó kiềm chế hôn xuống cổ cô: “Môi đau?”
Giang Minh Nguyệt lắc đầu, hai tay chống lên vai anh, muốn nói lại thôi.
Tạ Tri Tụng nhìn ra cô có lời muốn nói, hỏi: "Muốn nói gì?”
Hai má Giang Minh Nguyệt đỏ rực, cắn cắn cánh môi, giọng điệu bất giác mềm nhũn, giống như làm nũng: “Anh lặp lại lần nữa.”
“Cái gì?" Tạ Tri Tụng giả vờ nghe không hiểu.
Đôi mắt Giang Minh Nguyệt hơi mở to vài phần, chống ở trên vai anh, tay dùng sức đẩy, làm bộ không muốn cho anh hôn.
Tạ Tri Tụng cầm cổ tay cô, trong mắt xẹt qua ý cười, môi dán vào tai cô: "Giang Minh Nguyệt, anh thích em.”