Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 86

Giang Minh Nguyệt nhướng mi, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, khóe mắt phiếm hồng, mím chặt môi, không nói lời nào.

Tạ Tri Tụng quả thực đã phục rồi, bế cô ra khỏi bồn tắm.

Đầu óc Giang Minh Nguyệt hỗn loạn, cả người giống như bị lửa đốt, nghe được anh ở bên tai tra hỏi: "Minh Nguyệt, là ai đang ôm em?"

Giang Minh Nguyệt không để ý tới anh, cánh tay bám ở sau lưng anh, không tiếng động mà thúc giục.

Tạ Tri Tụng bất động.

Giang Minh Nguyệt nháy nháy mắt với anh.

Tạ Tri Tụng nhéo má cô: "Nói đi, em không nói sao tôi biết em muốn gì?”

Giang Minh Nguyệt thở gấp giơ tay lên bóp vai anh, khàn giọng nói: "Anh không được thì cút, tôi đi tìm người khác.”

Nói xong còn làm bộ đứng dậy tìm điện thoại di động tìm người liên lạc.

Tạ Tri Tụng tức giận không chịu nổi, dạy dỗ cô một trận.

Ngày hôm sau, khi Giang Minh Nguyệt tỉnh lại đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu lên mặt Giang Minh Nguyệt, cô chậm rãi mở mắt, liền thấy Tạ Tri Tụng đối diện với cô.

Anh còn đang ôm cô, cánh tay ôm chặt lấy eo cô, Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt anh vài giây, ánh mắt lướt qua vết thương bị cô cắn rách trên khóe miệng anh, nhớ tới người này tối hôm qua giống như điên quấn quýt không dứt, làm cô tức giận đến mức giơ tay đánh một cái vào ngực anh.

Tạ Tri Tụng mở mắt, bàn tay đặt trên lưng cô kéo cô vào trong lòng.

Cả người Giang Minh Nguyệt dán ở trên người anh, bị siết đến không thở nổi, nhíu mày, giọng điệu bất mãn: “Buông ra.”

Tạ Tri Tụng cúi đầu, môi ngậm lấy vành tai trắng nõn của Giang Minh Nguyệt.

Giang Minh Nguyệt đau đến mức rít lên: "Tạ Tri Tụng, anh cầm tinh con chó sao? Buông tôi ra.”

Giang Minh Nguyệt đẩy vai anh.

Tạ Tri Tụng vùi đầu vào gáy cô, giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười: "Tối hôm qua em đâu muốn tôi buông ra, liên tục rúc vào vòng tay tôi và nói em thoải mái...”

Tạ Tri Tụng ghé vào tai cô nói những lời lưu manh, dáng vẻ có chút vô lại.

Giang Minh Nguyệt giận nói: "Tạ Tri Tụng, anh đừng ở đây chơi xấu tôi, mau thả tôi ra, rời giường đến cục dân chính.”

Tạ Tri Tụng nghe cô vừa tỉnh ngủ đã muốn đến cục dân chính ly hôn với anh, ý cười bên khóe miệng biến mất, hơi thở mập mờ trong nháy mắt biến mất hầu như không còn. Lúc Giang Minh Nguyệt đứng dậy từ trong lòng Tạ Tri Tụng, Tạ Tri Tụng không ngăn cản cô nữa.

Tối hôm qua bị Tạ Tri Tụng bế từ trong phòng tắm ra không mặc quần áo, kết hôn đã lâu như vậy, Giang Minh Nguyệt cũng không cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn vô tư đi vào phòng thay quần áo.

Trên cổ có mấy vết hôn đỏ tươi, đều là do Tạ Tri Tụng m*t tối hôm qua. Giang Minh Nguyệt nhíu mày, đến phòng tắm rửa mặt trước, rửa mặt xong mới cầm kem che khuyết điểm ngồi ở trước bàn trang điểm cẩn thận che vết hôn trên cổ.

Tạ Tri Tụng vẫn ở trong phòng không đi ra ngoài, toàn bộ quá trình Giang Minh Nguyệt đều xem nhẹ anh, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Tạ Tri Tụng đi tới phía sau cô, lạnh giọng hỏi: "Em nhất định phải ly hôn với tôi?”

Giang Minh Nguyệt nói phải.

Tạ Tri Tụng nói: "Em có chỗ nào bất mãn với tôi?”

Giang Minh Nguyệt: "Không bất mãn chỗ nào.”

Tạ Tri Tụng giơ tay ấn huyệt thái dương.

Giang Minh Nguyệt che khuất vết hôn trên cổ, quay đầu lại hỏi anh: "Anh có ly hôn hay không?”

Tạ Tri Tụng mím môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô: “Không.”

“Được thôi.”

Giang Minh Nguyệt lười cùng anh lãng phí miệng lưỡi, lúc xuống lầu ăn cơm, phát hiện Tạ Tri Uẩn còn chưa đi, đang ngồi ở sofa phòng khách nói chuyện phiếm với ba mẹ Giang.

“Ba mẹ, anh Tạ." Giang Minh Nguyệt đi tới sofa, lần lượt chào hỏi ba người, nói với Tạ Tri Uẩn: “Anh Tạ, Tạ Tri Tụng không muốn ly hôn, anh khuyên anh ấy đi.”

“Vì sao không muốn ly hôn?" Tạ Tri Uẩn hỏi.

Giang Minh Nguyệt nói: "Không biết.”

“Vì sao em không muốn ly hôn?" Ánh mắt Tạ Tri Uẩn chuyển sang Tạ Tri Tụng.

Tạ Tri Tụng khẽ nhíu mày: “Anh lại muốn làm loạn vậy hả?”

Giang Minh Nguyệt quay đầu nói với ba Giang: "Ba, hôm qua không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao, con và Tạ Tri Tụng ly hôn, tối hôm qua anh ấy đến phòng con sao ba không ngăn cản?"

Ở nhà họ Giang, Tạ Tri Tụng có thể vào phòng cô, tất nhiên là ba mẹ cô ngầm đồng ý.

Giang Minh Nguyệt mơ hồ nhận ra thái độ của ba mẹ cô có chút thay đổi.

Ba Giang nói: "Tri Tụng nói hai con có tình cảm với nhau, nói con đang giận nó.”

“Ai có tình cảm với anh ta chứ." Giang Minh Nguyệt nhanh chóng phản bác: “Con không thích anh ta.”

Tạ Tri Uẩn thở dài, chân thành khuyên Tạ Tri Tụng: "Nếu Minh Nguyệt không thích em, vậy em và Minh Nguyệt ly hôn đi.”

Tạ Tri Tụng bị anh ruột chọc tức đến bật cười: "Tạ Tri Uẩn, chuyện của em, anh xen vào làm gì, đều là chuyện anh gây ra.”

Tuy rằng đã quyết định ly hôn với Tạ Tri Tụng, nhưng Giang Minh Nguyệt cũng không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai anh em Tạ Tri Tụng và Tạ Tri Uẩn.

Giang Minh Nguyệt nhấn mạnh: "Tạ Tri Tụng, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không liên quan gì đến anh Tạ. Bất kể hôm qua anh Tạ có đến hay không, tôi đều phải ly hôn với anh, anh Tạ chỉ đúng lúc tới thôi.”

Tạ Tri Tụng hít sâu một hơi, cảm thấy mình vẫn muốn nói chuyện với Giang Minh Nguyệt.

Giang Minh Nguyệt kiên định ly hôn, dáng vẻ không thể thương lượng khiến Tạ Tri Tụng cảm thấy nhất định là có vấn đề gì đó.

Nhưng Giang Minh Nguyệt căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện, trực tiếp gọi người: “Chú Trần, mời ngài Tạ đi đi.”

Chú Trần là quản gia nhà cũ nhà họ Tạ, nghe Giang Minh Nguyệt sai bảo, liếc mắt nhìn ông Giang, thấy ông Giang không nói gì, đi tới trước mặt Tạ Tri Tụng, cung kính ra dấu: “Ngài Tạ, mời ngài.”

Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt kết hôn hơn ba năm nay, lúc ở bên nhau, Giang Minh Nguyệt chỉ cần không vui sẽ trực tiếp cho người tới mời Tạ Tri Tụng đi. Hải Thành là địa bàn của cô, lúc cô không muốn gặp anh thì ngay cả mặt cô anh cũng không thấy được.

Tạ Tri Tụng trầm mặc một lát, khóe miệng nhếch lên tự giễu: "Giang Minh Nguyệt, em luôn tùy hứng như vậy, không để ý đến thể diện của tôi, cho tới bây giờ em chưa từng đối xử với tôi như người chồng.”

Giang Minh Nguyệt hơi ngẩn ra: "Đúng, tôi chính là tùy hứng, từ nhỏ đến lớn tôi đều tùy hứng, anh đã bất mãn như vậy đối với tôi, vậy còn kéo dài không ly hôn làm gì?”

Ánh mắt thâm thúy của Tạ Tri Tụng nhìn cô chằm chằm, sâu thẳm như biển.

Giang Minh Nguyệt khẽ nâng cằm, giằng co với anh.

Một lúc lâu, Tạ Tri Tụng như không chịu nổi cô, lạnh lùng nói: "Tôi ly hôn với em.”

Tạ Tri Uẩn cho rằng Tạ Tri Tụng là sĩ diện và đang mất bình tĩnh nên anh chậm rãi nhắc nhở: "Tri Tụng, suy nghĩ trước khi làm.”

“Anh im đi." Tạ Tri Tụng tức giận: “Không phải anh muốn em ly hôn sao, như anh mong muốn, anh còn có gì không hài lòng?”

Một tay Tạ Tri Tụng chống nạnh, tay kia kéo cánh tay Giang Minh Nguyệt.

Giang Minh Nguyệt hất anh ra: "Anh làm gì vậy?”

Giọng điệu Tạ Tri Tụng châm chọc: "Không phải muốn ly hôn sao? Còn có thể làm gì, đến cục dân chính.”

“Đến cục dân chính thì đến cục dân chính, anh kéo tôi làm gì?" Giang Minh Nguyệt trừng anh một cái, lên lầu lấy giấy chứng nhận.

Mấy phút sau, Giang Minh Nguyệt mang theo giấy tờ ly hôn, ngồi lên ghế lái phụ của Tạ Tri Tụng.

Tạ Tri Tụng lái xe, Giang Minh Nguyệt quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, không nhìn anh.

Không biết qua bao lâu, Giang Minh Nguyệt dần dần nhận ra không đúng lắm.

“Tạ Tri Tụng, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Tạ Tri Tụng không trả lời, Giang Minh Nguyệt cầm lấy điện thoại di động, còn chưa kịp gọi điện thoại cho người khác, Tạ Tri Tụng đã cướp lấy điện thoại di động của cô, ném sang bên ghế lái.

Anh đang lái xe, Giang Minh Nguyệt sợ không an toàn, không dám tranh chấp với anh ảnh hưởng đến anh lái xe, trừng mắt chất vấn anh: "Tạ Tri Tụng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tạ Tri Tụng không trả lời cô, đạp chân ga lái thật nhanh.

“Tạ Tri Tụng, anh điên rồi sao?”

Giờ phút này Giang Minh Nguyệt mới ý thức được, anh đột nhiên sửa miệng đồng ý ly hôn không phải là thật sự muốn ly hôn, mà là vì lừa cô ra khỏi nhà họ Giang.

Ngày thường cô tác oai tác quái trước mặt anh, ỷ vào đều là ở trên địa bàn của cô, người đông thế mạnh. Lúc này người ở trên xe anh, điện thoại di động bị anh ném đi, cô thật sự là không có cách nào với anh.

Giang Minh Nguyệt ở bên cạnh anh mắng chửi dõng dạc, mắng đến miệng khô lưỡi khô.

Tạ Tri Tụng vẫn không nói một lời, chờ Giang Minh Nguyệt mắng mệt mỏi, thở hồng hộc tựa vào ghế ngồi, anh mới lấy ra một ly nước không biết từ nơi nào đưa cho cô.

Giang Minh Nguyệt chưa bao giờ làm khổ chính mình, th* d*c mở nắp ly nước ngậm ống hút.

Xe càng chạy càng xa đường, Giang Minh Nguyệt đã biết hôm nay Tạ Tri Tụng sẽ không dẫn mình đến cục dân chính, trong lòng mơ hồ có chút thấp thỏm: "Tạ Tri Tụng, anh đưa tôi đến chỗ này làm gì?"

Phía trước dựng thẳng bảng hiệu đường biên giới Hải Thành, Tạ Tri Tụng lái xe ra khỏi địa giới Hải Thành mới dừng xe, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

“Bây giờ có thể cùng tôi nói chuyện đàng hoàng chưa?”

Giang Minh Nguyệt tức giận: "Anh có thôi đi được không, rốt cuộc anh muốn cùng tôi nói chuyện gì?”

Tạ Tri Tụng: "Rốt cuộc vì sao muốn ly hôn?”

Giang Minh Nguyệt: "Tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi, cuộc hôn nhân này của chúng ta không cần thiết phải tiếp tục tồn tại."

"Ai nói tôi không thích em?"

Câu hỏi bất ngờ của Tạ Tri Tụng khiến Giang Minh Nguyệt sửng sốt.

Tạ Tri Tụng nhếch khóe miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: "Giang Minh Nguyệt, em giả bộ cái gì?”

Giang Minh Nguyệt không hiểu anh có ý gì: "Tôi giả bộ cái gì?”

Tạ Tri Tụng nắm cằm cô, ngón tay v**t v* môi cô: "Cái miệng này của em cả ngày châm chọc tôi, nói những lời như tạt nước lạnh vào tôi, trong lòng em lại không rõ tôi thích em sao?”

Giang Minh Nguyệt bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm, trong lòng hơi loạn: "Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói thích tôi, làm sao tôi biết được.”

“Vậy bây giờ em đã biết rồi?”

Giang Minh Nguyệt mím môi, không biết nghĩ tới cái gì, mi mắt cụp xuống: "Không biết.”

Ngón cái Tạ Tri Tụng điểm lên môi cô: "Em đang giận dỗi tôi?”

Giang Minh Nguyệt bị anh đoán trúng một nửa tâm tư, mím môi không nói lời nào.

Tạ Tri Tụng kiên nhẫn chờ cô.

Thật lâu sau, Giang Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Tụng, nhẹ giọng nói: "Tạ Tri Tụng, chúng ta ly hôn đi, dù sao ngay từ đầu anh cũng không muốn kết hôn.”

Đôi mắt thâm thúy của Tạ Tri Tụng nhìn cô: "Em cũng biết ngay từ đầu tôi không muốn kết hôn, lúc tôi không muốn kết hôn nhưng lại bị ép kết hôn, đến khi tôi thích em, em lại ép tôi ly hôn.”

Tạ Tri Tụng cầm cổ tay cô, trầm giọng chất vấn: "Giang Minh Nguyệt, em cứ xoay vòng tôi như vậy, em có lương tâm không?”

Từ trong giọng nói của anh, Giang Minh Nguyệt nghe được một chút tổn thương, giãy giụa muốn bỏ tay anh ra, giãy không ra, cô cũng nóng nảy, nói không lựa lời: "Tạ Tri Tụng, anh giả bộ thâm tình cái gì, bạn bè thân thiết bên cạnh anh, ai chẳng biết anh không thích tôi, ảnh gia đình nhà họ Tạ ngay cả vị trí của tôi cũng không có, anh còn không biết xấu hổ nói anh thích tôi, anh dỗ ai đây?”

Vẻ mặt Tạ Tri Tụng hơi giật mình: "Ảnh gia đình gì?”

Giang Minh Nguyệt cười lạnh: "Anh cũng biết giả bộ thật đấy!”

Giang Minh Nguyệt hoàn toàn không thể ở lại với anh nữa, cởi dây an toàn muốn xuống xe.

Tạ Tri Tụng ôm cô trở lại, giữ chặt cô không cho động đậy: "Giang Minh Nguyệt, em nói rõ đi, ảnh gia đình gì?”

Giang Minh Nguyệt: "Anh tự xem album trên điện thoại của tôi đi.”

Tạ Tri Tụng nghe vậy, lấy điện thoại di động của cô ra, quơ quơ trước mặt cô, mở khóa khuôn mặt, mở album ảnh di động của cô ra.

Gần đây tâm trạng Giang Minh Nguyệt không tốt, không có tâm trạng chụp ảnh, trong album, ảnh chụp đầu tiên chính là ảnh lưu lại từ rất nhiều ngày trước ở trên trang web - “Ảnh gia đình” của nhà họ Tạ.

Giang Minh Nguyệt nhìn tấm ảnh gia đình bằng chứng như núi trên màn hình, càng tức giận: "Anh giả vờ, anh cứ giả vờ đi.”

Tạ Tri Tụng nhìn thấu tâm tư nhỏ nhen của cô: "Em là bởi vì trong tấm ảnh gia đình này không có em nên em mới muốn ly hôn với tôi?”

Tạ Tri Tụng nở nụ cười: "Giang Minh Nguyệt, vì chuyện này mà em phải ly hôn với tôi, em còn nói em không thích tôi?”

"Ai thích anh?"

Tạ Tri Tụng nhướng mày, giải thích: "Tấm ảnh này là do một người lớn trong nhà đề nghị chụp lúc ông nội xuất viện, không phải ảnh gia đình, em nhìn thấy ở đâu mà cho rằng đây là ảnh gia đình nhà họ Tạ không có em rồi tức giận?"

Giang Minh Nguyệt bị anh nhìn thấu tâm tư, tỏ vẻ bất cần: "Cho dù đây không phải là ảnh gia đình, ông nội bị bệnh, vì sao anh không dẫn tôi tới? Tạ Tri Tụng, ngoài miệng anh nói thích tôi nhưng anh cũng không dẫn tôi về nhà họ Tạ, không phải anh cảm thấy ở rể cho nhà họ Giang chúng tôi mất mặt sao, từ đáy lòng không muốn thừa nhận tôi là vợ của anh sao?”

“Anh ở bên ngoài còn che giấu thân phận đã kết hôn, thế nào? Giang Minh Nguyệt tôi không xứng với anh, để anh cảm thấy mất thể diện sao?”

Giang Minh Nguyệt thao thao bất tuyệt lên án nửa ngày, phát hiện Tạ Tri Tụng đang cười.

“Anh cười cái gì?” Ngực Giang Minh Nguyệt dâng lên một nỗi bực tức không rõ: “Có cái gì buồn cười?”

Tạ Tri Tụng nói: "Tôi tưởng em không để ý đến người chồng này, không muốn theo tôi về nhà, không ngờ trong lòng em lại để ý đến tôi như vậy.”

Giang Minh Nguyệt nghẹn một tiếng: "Ai để ý anh, anh bớt tự mình đa tình đi, tôi không thích bị người khác lờ đi mà thôi.”

Tạ Tri Tụng đưa tay cài dây an toàn của cô: "Ngồi yên.”

Ngoài cửa sổ xe, phong cảnh nhanh chóng vụt qua, Giang Minh Nguyệt có chút bối rối: "Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?"

“Em canh cánh trong lòng trách tôi không dẫn em đi."

Tạ Tri Tụng bổ sung: “Nhà anh khi anh còn bé.”

Bình Luận (0)
Comment