Tạ Tri Tụng nhấc chân đi tới bên cạnh Giang Minh Nguyệt, Giang Minh Nguyệt xoay người đi, không để ý tới anh, dáng vẻ muốn vạch rõ giới hạn với anh.
Tạ Tri Tụng cụp mắt nhìn cô, nghĩ đến anh trai nói Giang Minh Nguyệt đồng ý ly hôn với anh, huyệt thái dương giật giật, muốn bình tĩnh hỏi nhưng lời nói ra lại lạnh như băng: “Giang Minh Nguyệt, chuyện vui trong miệng em chính là ly hôn?”
Giọng điệu Giang Minh Nguyệt ngược lại rất bình tĩnh, nghe không ra buồn vui: “Đúng vậy, đây chẳng lẽ không phải là việc vui?”
Tạ Tri Tụng nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn.
“Giang Minh Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi.”
“Chuyện nên nói là ba mẹ tôi đã bàn bạc xong với anh Tạ rồi, có chỗ nào không rõ, anh hỏi lại anh Tạ là được rồi.” Giang Minh Nguyệt cảm thấy giữa bọn họ không có gì tốt để nói, cuộc hôn nhân hơn ba năm này cũng không quá tốt, quả thực không cần tiếp tục lãng phí thời gian.
“Chín giờ sáng mai, anh mang theo thẻ căn cước, giấy chứng nhận kết hôn và hộ khẩu, chúng ta gặp nhau ở cục dân chính.”
“Giang Minh Nguyệt." Giọng Tạ Tri Tụng trầm đến khàn khàn: “Chồng em là tôi, chuyện ly hôn có phải nên thương lượng với tôi không?”
Giang Minh Nguyệt nói: "Được, vậy tôi thương lượng với anh, tôi đã quyết định ly hôn với anh, ngày mai đến cục dân chính.”
Ánh mắt Tạ Tri Tụng trở nên trầm tĩnh: “Vì sao?”
Giang Minh Nguyệt: "Không có tiếng nói chung, không có tình cảm với nhau.”
Giang Minh Nguyệt nói xong, nhấc chân chuẩn bị ra khỏi nhà ăn, Tạ Tri Tụng đưa tay ngăn cô lại, sắc mặt âm trầm: “Không có tình cảm?”
Giang Minh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Đã sắp ly hôn rồi, hiện tại nói những thứ này không còn ý nghĩa.”
Đây là một câu cũng lười nói với anh, Tạ Tri Tụng cảm thấy Giang Minh Nguyệt không thể nói lý: “Hôn nhân này em muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì phải ly hôn, em coi tôi là cái gì?”
Giang Minh Nguyệt nhìn Tạ Tri Tụng, cười khẽ: "Lúc kết hôn tôi cho rằng ít nhất chúng ta có thể chung sống hài hòa, sau khi kết hôn mới phát hiện hai chúng ta không hài hòa được.”
Tạ Tri Tụng: "Có chỗ nào không hài hòa?”
Giang Minh Nguyệt mất kiên nhẫn: “Tình cảm không hài hòa, anh nghe còn không hiểu sao? Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh, hôn nhân như vậy, còn cần thiết tồn tại sao?”
Tạ Tri Tụng bị Giang Minh Nguyệt nhiều lần nhấn mạnh không thích anh, thái độ hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh khiến cho trong lòng rối ren, biết rõ lúc này phải nói chuyện đàng hoàng, nhưng lời nói ra miệng cũng lại không như suy nghĩ.
"Không hài hòa nhưng không phải đã qua 3 năm rồi sao, trước kia có thể, bây giờ tại sao không thể?"
Giọng điệu anh tức giận, giọng điệu Giang Minh Nguyệt so với anh càng tức giận hơn.
"Trước kia vì sinh con nên tôi nhịn, hiện tại tôi nhịn đủ rồi, không muốn nhịn nữa, không được sao?"
Giang Minh Nguyệt vòng qua bên cạnh anh, không muốn để ý đến anh nữa.
Tạ Tri Tụng nắm lấy bả vai Giang Minh Nguyệt, để cô nhìn mình: “Giang Minh Nguyệt, tôi nhớ lần trước hai chúng ta gặp nhau, em còn rất muốn sinh con với tôi, tôi cũng phối hợp với em đi bệnh viện kiểm tra, đang êm đẹp, tôi có chỗ nào chọc em mất hứng, hai chúng ta cũng đâu đến mức bắt buộc phải ly hôn chứ?”
Giang Minh Nguyệt cũng không biết là làm sao, anh càng cảm thấy hai người bọn họ như hiện tại không thành vấn đề, cô lại càng kiên định muốn ly hôn.
Giang Minh Nguyệt cười lạnh: “Anh đi ra ngoài hỏi một chút các dì trong nhà, hôn nhân của hai chúng ta là đang êm đẹp sao? Anh hỏi lại anh Tạ, hỏi một chút anh ấy có cảm thấy hôn nhân của chúng ta là đang êm đẹp hay không? Anh Tạ là anh ruột của anh, anh ấy cũng là người chứng kiến tôi lớn lên, nếu như hôn nhân chúng ta tốt đẹp, anh ấy sẽ không muốn cho hai chúng ta tiếp tục ở bên nhau hay sao?"
“Ai biết Tạ Tri Uẩn phát điên gì chứ!” Tạ Tri Tụng nghẹn một bụng lửa, coi như khá kiềm chế với Giang Minh Nguyệt, không chút khách khí chỉa mũi nhọn về phía anh trai, ánh mắt u ám dời về phía Tạ Tri Uẩn ở bên ngoài, giọng điệu lại cao thêm vài phần: “Tạ Tri Uẩn, có phải khi còn bé anh rơi xuống biển nên não úng nước rồi không, em và Minh Nguyệt vợ chồng ân ái, anh chạy tới quấy rầy gì hả?”
Giang Minh Nguyệt thật sự không biết anh là như thế nào mà nói ra được mấy chữ vợ chồng ân ái này. Với tình cảm của bọn họ, Tạ Tri Uẩn là người biết rõ ngọn nguồn. Đã đến bước này, Giang Minh Nguyệt không có hứng thú lại kéo dài cùng anh ở trước mặt người nhà sắm vai năm tháng yên bình. Ngay từ đầu ở trong mắt người lớn hai bên, hai người bọn họ chả có chút liên hệ nào với mấy chữ vợ chồng ân ái này.
Tạ Tri Uẩn cũng không ngờ em trai ở nhà họ Tạ và ở nhà họ Giang lại hoàn toàn như hai người khác nhau. Ở nhà họ Tạ, vẻ mặt đối với Giang Minh Nguyệt là khinh thường. Mỗi lần người lớn trong nhà ở trước mặt anh nhắc tới Giang Minh Nguyệt đều cẩn thận từng li từng tí, e sợ chọc anh không vui. Nhà họ Tạ đều cho rằng anh vô cùng phiền chán Giang Minh Nguyệt, những ngày đến Hải Thành cùng Giang Minh Nguyệt sau khi kết hôn có thể đếm trên đầu ngón tay. Mấy năm nay mỗi lần nhìn thấy Tri Tụng ngày lễ ngày Tết ở nhà cô đơn lẻ bóng, trong lòng anh đều vạn phần tự trách vì đã hy sinh hạnh phúc cả đời của em trai để trả ơn thay mình. Nào ngờ Tạ Tri Tụng ở trước mặt Giang Minh Nguyệt lại bày ra vẻ mặt níu kéo này.
Sớm biết em trai ở nhà họ Giang là cái dạng này, làm sao anh có thể chẳng màng ơn cứu mạng của ông Giang mà đích thân tới đây bàn bạc chuyện ly hôn vì nó.
Tạ Tri Uẩn bị Tạ Tri Tụng trút giận nhưng anh cũng không tức giận, ngồi trên sofa không trả lời.
Giang Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Ai vợ chồng ân ái với anh, nhà nào mà vợ chồng ân ái giống như nhà chúng ta.”
Ánh mắt Tạ Tri Tụng thâm trầm nhìn Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt không kiên nhẫn đẩy cánh tay anh: “Anh buông tôi ra.”
Đẩy không nổi, Tạ Tri Tụng nắm chặt bả vai cô, Giang Minh Nguyệt quay đầu muốn gọi người làm trong nhà, Tạ Tri Tụng đột nhiên rất nghiêm túc hỏi cô: “Giang Minh Nguyệt, rốt cuộc vì sao em muốn ly hôn với tôi?”
Giang Minh Nguyệt: "Tôi đã nói rõ rồi, Tạ Tri Tụng, anh nghe không hiểu tôi nói gì sao? Tôi và anh không có tình cảm.”
Tạ Tri Tụng nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Minh Nguyệt rồi trầm mặc một lát, tay anh từ bả vai dời về phía cổ tay cô, cầm cổ tay cô kéo ra ngoài: "Chúng ta lên lầu nói chuyện.”
Giang Minh Nguyệt giãy giụa vung cánh tay anh, tức giận dâng lên: "Tạ Tri Tụng, anh buông tôi ra, tôi với anh đã không còn gì để nói.”
“Không còn gì để nói!” Ánh mắt Tạ Tri Tụng trầm xuống, anh tức giận không biết nói gì cho phải, kéo Giang Minh Nguyệt đi về phía cầu thang.
Tạ Tri Uẩn thấy thế lên tiếng ngăn lại: "Tri Tụng, có chuyện gì từ từ nói.”
Tạ Tri Tụng nghe anh nói liền tức giận, lạnh lùng liếc anh một cái: "Tạ Tri Uẩn, đều là chuyện tốt anh làm.”
Giang Minh Nguyệt nói nhanh: "Kể cả hôm nay anh Tạ không đến, tôi cũng đã quyết định muốn ly hôn với anh.”
Sắc mặt Tạ Tri Tụng càng trầm hơn, đang chuẩn bị nói chuyện thì ông bà Giang từ trong phòng đi ra.
“Tri Tụng.” Ông Giang nhìn Tạ Tri Tụng siết chặt tay Giang Minh Nguyệt, sắc mặt nghiêm túc, quát khẽ: “Buông Minh Nguyệt ra.”
Tạ Tri Tụng tôn kính ba vợ, buông cổ tay Giang Minh Nguyệt ra.
Giang Minh Nguyệt lập tức chạy đến bên cạnh ông Giang, khoác cánh tay ông Giang, nói với ông Giang: "Ba, ngày mai con sẽ không còn quan hệ với Tạ Tri Tụng nữa, anh ấy sẽ không còn là con rể của ba nữa, hôm nay sinh nhật ba, không cần phải giữ anh ấy ở đây.”
Muốn đuổi anh ra khỏi nhà, ánh mắt Tạ Tri Tụng lạnh lẽo nhìn Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt không nhìn anh, đã quyết định ly hôn, chính là muốn triệt để tuyệt tình.
Ông Giang nhìn qua nhìn lại Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt, vỗ vỗ mu bàn tay Giang Minh Nguyệt, dịu dàng nói: "Người tới là khách, hôm nay là sinh nhật ba, giữ thằng bé ở đây ăn bữa cơm đi.”
Môi Tạ Tri Tụng mím chặt, anh trở thành khách.
Giang Minh Nguyệt mặc kệ: "Được thôi.”
Lúc ăn cơm, Giang Minh Nguyệt không nói với Tạ Tri Tụng câu nào, cơm nước xong càng không thèm liếc Tạ Tri Tụng một cái, bỏ lại một câu ngày mai đừng quên mang giấy chứng nhận đến cục dân chính rồi trở về phòng.
Tạ Tri Tụng đứng lên khỏi bàn ăn muốn theo sau nhưng bị Tạ Tri Uẩn giữ chặt, hỏi anh trước mặt ba mẹ Giang: “Cuộc hôn nhân này rốt cuộc em có muốn ly hôn hay không, hai bác đều ở đây, em nói chính xác đi.”
Tạ Tri Tụng quay đầu nhìn anh, bất đắc dĩ: "Em nói em muốn ly hôn lúc nào?”
Tạ Tri Uẩn giải thích với ba mẹ Giang: “Việc này đúng là con tự ra quyết định, chưa từng hỏi ý kiến Tri Tụng, hiện tại thái độ của Tri Tụng thế nào, hai bác cũng nhìn thấy, nó không muốn ly hôn.”
Ông bà Giang liếc nhau, bà Giang đang muốn nói thì ông Giang lặng lẽ đè tay bà Giang xuống bàn ăn, vẻ mặt bình tĩnh: “Minh Nguyệt muốn ly hôn.”
Tạ Tri Tụng nói: “Con nói chuyện với Minh Nguyệt.”
“Thái độ Minh Nguyệt rất kiên định, muốn ly hôn với con.” Ông Giang nhìn Tạ Tri Tụng, giọng điệu không hài lòng: “Minh Nguyệt là do ba và mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, chúng ta hy vọng chồng nó có thể bảo vệ nó như chúng ta, che chở nó, để cho nó mỗi ngày đều vui vẻ, con và Minh Nguyệt kết hôn lâu như vậy, rất hiển nhiên, con không làm được.”
Tạ Tri Tụng không nói gì.
Bà Giang thở dài: "Tri Tụng, lúc trước ép con và Minh Nguyệt kết hôn là do chúng ta đuối lý trước, mấy năm nay, trong lòng con có oán giận, chúng ta có thể hiểu được.”
“Con đã kết hôn với Minh Nguyệt thì nên chăm sóc nó thật tốt, để cho nó vui vẻ.” Ông Giang ngắt lời bà Giang, giọng nói càng thêm nghiêm túc: “Nhưng mấy năm nay, con ở chung với Minh Nguyệt như thế nào, trong lòng con biết rõ, con không đạt được tiêu chuẩn làm con rể nhà họ Giang chúng ta. Minh Nguyệt cũng không muốn dây dưa thêm với con, con cũng không cần phải nói chuyện với Minh Nguyệt nữa, làm điều thừa.”
“Ba.” Tạ Tri Tụng thấp thỏm trong lòng, vẻ mặt coi như bình tĩnh, tươi cười nói: “Trước khi con và Minh Nguyệt kết hôn chưa từng gặp mặt, lúc kết hôn cũng không có tình cảm, sau khi kết hôn cũng không thân mật như những cặp vợ chồng khác, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng kết hôn và chung sống hơn ba năm, con và cô ấy dần dần có tình cảm với nhau.”
Ba Giang cười lạnh một tiếng: “Không nhìn ra Minh Nguyệt thích con.”
Cuối cùng Tạ Tri Tụng cũng biết giọng điệu châm chọc của Giang Minh Nguyệt là di truyền từ ai.
“Con cũng là lần trước ở Hải Thành mới phát hiện Minh Nguyệt thích con, cô ấy ngủ mơ đều gọi tên con.” Tạ Tri Tụng bịa chuyện: “Con không biết tại sao Minh Nguyệt đột nhiên muốn ly hôn với con, nhưng tất nhiên là con làm không tốt, chọc cô ấy mất hứng, xin ba mẹ cho phép con đi lên hỏi rõ ràng.”
Không đợi ba mẹ Giang nói chuyện, Tạ Tri Tụng phỏng đoán: “Đại khái là anh trai con đột nhiên tới bàn chuyện ly hôn, Minh Nguyệt hiểu lầm ý con nên tức giận.”
Vẻ mặt Tạ Tri Tụng lo lắng đứng lên: "Cô ấy tức giận với con là lập tức thích trốn vào trong phòng, để con đi xem.”
Không đợi ba mẹ Giang phản ứng, Tạ Tri Tụng nhấc chân ra khỏi phòng ăn, đi về phía phòng ngủ của Giang Minh Nguyệt.
Làm sao ông bà Giang không nhìn ra lần này Minh Nguyệt thật sự có ý muốn ly hôn, không phải giận dỗi, nhưng phản ứng này của Tạ Tri Tụng, rõ ràng là có tình cảm với Minh Nguyệt, không muốn ly hôn.
Trong lòng bà Giang biết rõ, thái độ một tung một hứng kiên quyết nói với Tạ Tri Tụng muốn anh và Giang Minh Nguyệt ly hôn chẳng qua là muốn ép anh, rốt cuộc bọn họ vẫn hy vọng Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt có thể hòa thuận ở bên nhau.
Giang Minh Nguyệt đang nằm ngâm mình trong bồn tắm, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Giang Minh Nguyệt hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Tri Tụng đi vào từ bên ngoài, nhíu mày: “Ai cho anh vào, đi ra ngoài.”
Tạ Tri Tụng không trả lời, giơ tay kéo cà vạt ném qua một bên, cởi cúc áo sơ mi đi về phía Giang Minh Nguyệt.
Động tác c** q**n này của anh, Giang Minh Nguyệt rất quen thuộc, hai người sau khi kết hôn lâu như vậy, mỗi lần gặp mặt cơm nước xong, trở về phòng đều là như vậy đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng hôm nay Giang Minh Nguyệt không có h*m m**n đó với anh.
Cô chống thành bồn tắm muốn đứng lên, Tạ Tri Tụng nhanh chóng c** s*ch quần áo bước vào bồn tắm ấn cô trở về.
Giang Minh Nguyệt nhấc chân đạp anh, chân còn chưa đụng tới đã bị anh nắm cổ chân.
Tạ Tri Tụng thuận thế lại hôn cô, Giang Minh Nguyệt nghiêng đầu tránh anh, hai người phân cao thấp trong bồn tắm nhỏ hẹp, một người hung hăng đè người kia hôn, một người liều mạng trốn, nước bồn tắm bắn tung tóe đầy đất. Giang Minh Nguyệt tức giận đấm vào ngực anh vài cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Tri Tụng, anh điên cái gì vậy?”
Cánh tay Giang Minh Nguyệt đập mạnh trong nước, bọt nước bắn lên mặt Tạ Tri Tụng, cũng bắn lên mặt Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt tức giận vô cùng, nếu không phải lúc này cô và Tạ Tri Tụng đều không mặc quần áo thì cô thật muốn cho người vào đè Tạ Tri Tụng nằm rạp trên mặt đất đánh một trận.
Tạ Tri Tụng đưa tay lau mặt, Giang Minh Nguyệt thừa dịp anh lau mặt mà đứng lên, một chân vừa mới bước ra khỏi bồn tắm đã bị người phía sau chặn ngang kéo lại, trọng tâm mất thăng bằng ngồi vào trong lòng anh.
Lưng dán vào lồng ngực ấm áp kiên cố của anh, cánh tay giam cầm trên lưng cô cũng thu lại rất chặt. Giang Minh Nguyệt ở trong ngực anh không thể động đậy, phí công giãy giụa trong chốc lát, cô mệt đến thở hồng hộc, dứt khoát không giãy giụa nữa, mệt nhoài mà tựa vào trong ngực anh nổi giận: “Tạ Tri Tụng, anh có thể đừng quậy nữa không, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, dáng vẻ hiện tại của anh là đang làm gì?”
Tạ Tri Tụng siết chặt eo cô, siết cằm cô để cô quay mặt nhìn anh: "Rốt cuộc là ai đang náo loạn, đã nói với em là đầu Tạ Tri Uẩn bị úng nước, không hiểu sao lại chạy tới ly hôn thay tôi, tôi không biết việc này.”
Giang Minh Nguyệt tức giận: “Tôi cũng đã nói với anh, không liên quan đến anh Tạ, là tôi muốn ly hôn, chỉ vừa khéo hôm nay anh Tạ tới, cho dù anh Tạ không đến, tôi cũng chuẩn bị đề nghị ly hôn với anh.”
Tạ Tri Tụng nhìn chằm chằm mặt cô: “Lý do.”
Giang Minh Nguyệt lười phí miệng lưỡi: "Tôi thay lòng đổi dạ, ngoại tình, không có cảm giác gì đối với anh, không sống cùng anh được nữa.”
Tạ Tri Tụng nhíu mày: "Em có thể nói chuyện đàng hoàng không, hôn nhân không phải trò đùa, tôi cần một lý do hợp lý.”
Lý do hợp lý chính là cô nhìn thấy tấm ảnh nhà họ Tạ không có cô, trong lòng rất không thoải mái.
Lý do hợp lý chính là kết hôn lâu như vậy rồi nhưng anh lại chưa từng muốn quang minh chính đại thừa nhận quan hệ của bọn họ, không chủ động dẫn cô về nhà họ Tạ.
Lý do hợp lý chính là bạn bè người nhà bên cạnh anh đều biết anh bị ép kết hôn với cô, anh không thích cô. Cô không muốn để mặc cho tâm trạng của mình cứ ngày càng rối ren như vậy còn tình cảm của anh thì vẫn luôn không rõ.
Nhưng một khi nói ra những lời này ở trước mặt anh, cô sẽ hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm. Giang Minh Nguyệt luôn cao ngạo, không bao giờ buông xuống tự ái để nói với anh những điều này.
“Không có lý do gì.” Giang Minh Nguyệt bấu vào cánh tay anh: “Anh coi như tôi tùy hứng coi hôn nhân như trò đùa là được rồi, không phải anh luôn ghét bỏ tôi tùy hứng sao? Tôi chính là tùy hứng như thế.”
Tạ Tri Tụng chậm rãi nở nụ cười, môi kề vào tai cô, trầm giọng nói: "Thật không may, tôi chưa bao giờ coi hôn nhân là trò đùa.”
Hai tay Tạ Tri Tụng nắm eo cô, dễ dàng xoay cô lại trong lòng, ánh mắt nhìn cô trở nên nóng rực.
Giang Minh Nguyệt trốn về phía sau, nhưng bồn tắm chỉ có như vậy, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Tạ Tri Tụng giống như một con mãnh thú tràn ngập tính xâm lược, hung ác g*m c*n đôi môi mềm mại của cô, Giang Minh Nguyệt giãy giụa muốn chạy ra nhưng lại bị Tạ Tri Tụng mạnh mẽ vây ở trong lòng.
Giang Minh Nguyệt căng thẳng, dồn dập thở hổn hển vài tiếng, hơi run rẩy, chân cuộn lại yếu ớt đạp loạn vài cái.
Giang Minh Nguyệt ở trong lòng anh, bị anh thoải mái thưởng thức, hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào. Tạ Tri Tụng gặm lấy môi cô, hơi thở đan xen, anh đột nhiên dừng lại, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ: "Giang Minh Nguyệt, em xem dáng vẻ này của em, còn nói không có cảm giác với tôi.”
Giang Minh Nguyệt thoáng nhìn trên mặt anh mang theo nụ cười trêu chọc, vừa thẹn vừa tức, cắn một cái trên môi anh: "Muốn làm thì làm, anh lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
“Vội vậy sao?” Tạ Tri Tụng ghé vào tai cô, chậm rãi hỏi: “Không phải muốn ly hôn sao?”