Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 84

Cuối tháng là sinh nhật ba Giang, từ sáng sớm Giang Minh Nguyệt đã ra ngoài, đi chợ chọn mua hoa tươi, nến, bóng bay cùng một ít thứ khác mà trang trí sinh nhật cần dùng đến, chuẩn bị đích thân trang trí sinh nhật cho ba.

Ông Giang khiêm tốn, sinh nhật không mời bạn bè thân thích, chỉ là người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm, thậm chí ngay cả Tạ Tri Tụng cũng không gọi.

Từ sau khi Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng kết hôn, hàng năm sinh nhật ba Giang, mẹ Giang đều dặn dò Giang Minh Nguyệt gọi Tạ Tri Tụng tới ăn bữa cơm, năm nay cũng không có gì khác nhưng bị Giang Minh Nguyệt từ chối, từ khi nhìn thấy tấm ảnh gia đình nhà họ Tạ kia, trong đầu cô liền nảy sinh suy nghĩ muốn ly hôn.

Không phải giận dỗi, cô thật sự muốn ly hôn với Tạ Tri Tụng.

Cô cũng không biết mình bị làm sao, trước kia Tạ Tri Tụng không để ý tới cô, cô thấy chẳng sao cả, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đột nhiên đặc biệt để ý đến thái độ của Tạ Tri Tụng với cô.

Ngày lễ tình nhân, trong lòng cô sẽ âm thầm chờ mong Tạ Tri Tụng chuẩn bị quà cho cô, không phải kỳ sinh lý, cô cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ Tạ Tri Tụng có thể đột nhiên đến Hải Thành tìm cô. Cô âm thầm đến Bắc Thành, khi đứng trong đám đông nhìn anh, cô cũng sẽ giống như những người mù quáng vì yêu kia, ảo tưởng Tạ Tri Tụng và cô tâm linh tương thông rồi anh sẽ nhận ra sự tồn tại của cô.

Đáng tiếc đều chỉ là ảo tưởng của cô.

Tạ Tri Tụng vẫn là Tạ Tri Tụng, chỉ khi cô gọi thì anh mới đến Hải Thành, chưa bao giờ có ngoại lệ. Hơn ba năm rồi, ý nghĩa duy nhất của cuộc hôn nhân này đại khái chính là sinh một đứa con có huyết thống hai nhà Giang Tạ, để ba mẹ cô không cần lo lắng cho tương lai của cô.

Nhưng tấm ảnh gia đình không có cô đó giống như một cái gai nghẹn lại trong cổ họng cô.

Cô biết mình không cần phải để ý, hôn nhân của cô và Tạ Tri Tụng vốn là Tạ Tri Tụng vì trả ơn cho anh trai, từ đáy lòng anh không muốn thừa nhận hôn nhân của bọn họ, mấy cử chỉ thiện chí đó cũng chỉ là giả tạo, có lẽ cũng chỉ là ngủ với cô hơn ba năm, anh đã quen với cơ thể của cô.

Giữa nam nữ có ràng buộc thể xác, điều này ít nhiều sẽ tạo ra những cảm xúc khác nhau.

Nhưng một chút tình cảm này không đủ để cho anh không cần mặt mũi mà thẳng thắn vô tư tuyên bố quan hệ của bọn họ với tất cả mọi người.

Nói cách khác, một chút thích kia của anh với cô còn cách rất xa so với thể diện của anh.

Tuy mẹ Giang hy vọng cô và Tạ Tri Tụng tình cảm hòa thuận nhưng vẫn tôn trọng suy nghĩ của cô, cô không muốn gọi Tạ Tri Tụng đến nhà họ Giang thì ba Giang mẹ Giang cũng không mời Tạ Tri Tụng đến sau lưng cô, chỉ bảo cô hãy suy nghĩ cặn kẽ.

Bọn họ cũng nhìn thấy rõ cuộc sống hôn nhân ba năm qua của Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng không khác gì lắm hai người xa lạ. Gần đây hai người bọn họ vẫn luôn nghĩ lại, bọn họ tự cho là vì tương lai tốt đẹp của Minh Nguyệt, thông qua chuyện báo đáp ân tình mà khiến Tạ Tri Tụng thành con rể nhà họ Giang trong sự bất mãn, rốt cuộc có phải là sự sắp xếp đúng đắn hay không. Bọn họ luôn cảm thấy Minh Nguyệt phải sớm sinh hạ con cái thì tương lai mới có thể có bảo đảm nhưng lại xem nhẹ việc Minh Nguyệt vẫn chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Từ khi Minh Nguyệt vừa mới tốt nghiệp đại học, bọn họ liền nhồi nhét cho Minh Nguyệt tư tưởng nhất định phải sớm sinh con mới có cái để dựa vào. Các cô gái khác tốt nghiệp đại học xong đều vô tư hưởng thụ cuộc sống, chỉ có Minh Nguyệt của bọn họ là phải đối mặt với việc ba mẹ tuổi già không biết ngày nào sẽ chết đi. Dưới sự dặn dò của ba mẹ già mà cô sớm bước vào hôn nhân không có tình cảm, coi việc sinh con là trách nhiệm và nghĩa vụ.

Ba mẹ Giang cũng nghĩ thông suốt, thay vì để cho Giang Minh Nguyệt cả đời tiến hành một cuộc hôn nhân không có tình cảm, cả ngày bởi vì không sinh được con mà phiền não, không bằng để cho cô sớm ly hôn, tự do phát triển tình cảm. Vì để có người thừa kế nhà họ Giang, cuộc sống trước mắt đều trôi qua buồn bực không vui thì làm sao còn để ý tới sau này.

Giang Minh Nguyệt mua đồ xong, mới vừa trở lại biệt thự nhà họ Giang, liền nhìn thấy một chiếc xe con màu đen không thuộc về nhà họ Giang dừng ở cửa lớn. Chiếc xe xa lạ, chưa từng thấy qua.

"Xe của ai?"

Giang Minh Nguyệt nhìn về phía vệ sĩ.

Vệ sĩ nói: "Của ngài Tạ.”

Giang Minh Nguyệt tưởng là Tạ Tri Tụng, cán cân ly hôn và không ly hôn trong lòng nghiêng một chút về không ly hôn.

Lúc đi tới cửa chính phòng khách, nghe được âm thanh trong phòng khách truyền ra, mới biết ngài Tạ này không phải ngài Tạ kia, người tới chính là anh trai Tạ Tri Uẩn của Tạ Tri Tụng. Nhiều năm trước, ba Giang cứu được Tạ Tri Uẩn ở bờ biển, Tạ Tri Uẩn ghi nhớ ơn cứu mạng của ba Giang, vẫn luôn hết sức kính trọng ba Giang. Ngày lễ ngày Tết, sinh nhật ba Giang mẹ Giang và Giang Minh Nguyệt, anh đều cho người đưa quà tới. Mỗi lần đến Hải Thành, anh luôn đích thân đến nhà họ Giang hỏi thăm, số lần anh đến nhà họ Giang so với con rể Tạ Tri Tụng này còn nhiều hơn.

Giang Minh Nguyệt cũng rất quen với Tạ Tri Uẩn, đang muốn đi vào, chợt nghe mẹ hỏi Tạ Tri Uẩn: "Cơ thể ông cụ Tạ đã khá hơn chút nào chưa?"

Tạ Tri Uẩn nói: "Dạ đã không còn gì đáng ngại.”

Bà Giang gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi. Thời gian trước, Minh Nguyệt biết ông cụ Tạ bị bệnh, trong lòng sốt ruột, muốn tới Bắc Thành thăm ông cụ Tạ. Chỉ là đúng lúc thân thể con bé không khỏe, đi qua đó cũng chỉ thêm phiền toái nên bác liền bảo con bé khi nào khỏe hẳn thì tới thăm. Chỉ là tới khi thân thể Minh Nguyệt chuyển biến tốt lên, lúc chuẩn bị đi qua thì nhìn thấy ảnh chụp gia đình nhà họ Tạ ở trên mạng, nói là ông cụ đã xuất viện, cần nghỉ ngơi yên tĩnh nên mới không để Minh Nguyệt qua quấy rầy.”

Tạ Tri Uẩn nghe ra sự bất mãn trong lời nói của mẹ Giang, giải thích: "Cũng không phải là ảnh gia đình, chỉ là vì chụp ảnh chúc mừng ông cụ xuất viện, truyền thông viết lung tung, là nhà họ Tạ chúng con sơ suất, khiến bác gái chê cười.”

Mẹ Giang thở dài, nói: "Ông cụ Tạ sinh bệnh, theo lý thuyết, Minh Nguyệt làm cháu dâu, bất luận như thế nào cũng phải đi qua thăm một cái. Tri Uẩn, bác và bác Giang đã nhìn con lớn lên, Minh Nguyệt tính tình thế nào con cũng biết, tình huống hiện tại, bác không giấu gì con, lúc trước để Minh Nguyệt kết hôn cùng Tri Tụng là nghĩ hai nhà hiểu rõ ngọn nguồn, không ngờ đến hơn ba năm trôi qua, Minh Nguyệt và Tri Tụng vẫn chưa thể trở thành một đôi vợ chồng ân ái, quan tâm chăm sóc lẫn nhau như chúng ta mong muốn. Nhưng Minh Nguyệt sẽ không thông cảm cho Tri Tụng, Tri Tụng cũng không coi Minh Nguyệt là vợ, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ hai người trở nên bất hòa.”

Tạ Tri Uẩn trầm mặc một lát, đứng lên, hơi cúi đầu với ba mẹ Giang, giọng nói mang theo áy náy: "Đây thật sự cũng là điều mà lần này con tới đây muốn bàn bạc với hai bác. Từ nhỏ tính tình Tri Tụng đã kiêu ngạo cố chấp, không thích bị người khác sắp xếp. Lúc trước con sốt ruột báo ân, chưa bàn luận với Tri Tụng mà đã sắp xếp hôn sự với Minh Nguyệt, còn chưa gặp Minh Nguyệt lần nào nên thằng bé sinh ra chống đối. Là anh trai của nó, trong lòng con biết rõ, đây là thằng bé bất mãn chúng ta vì không được sự đồng ý của nó mà đã quyết định thay nó. Minh Nguyệt rất tốt, chỉ là con dùng sai phương thức, đến cuối cùng Tri Tụng cũng không thể đối mặt với cuộc hôn nhân này.”

Tạ Tri Uẩn đổ tất cả trách nhiệm lên người mình, thật ra ngay từ đầu anh đã không đồng ý để cho em trai thay mình báo ân mà ở rể nhà họ Giang, lúc hai nhà Giang Tạ bàn bạc hôn sự, anh cũng không ở Bắc Thành. Việc này là người lớn nhà họ Tạ sắp xếp, đến khi anh biết chuyện này, ván đã đóng thuyền, Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng đã đăng ký kết hôn.

Mấy năm nay, nhìn tình cảm vợ chồng em trai không hòa thuận, trong lòng anh cũng vô cùng tự trách, lần này ông cụ Tạ sinh bệnh, Giang Minh Nguyệt không theo Tạ Tri Tụng đến Bắc Thành, người lớn nhà họ Tạ bất mãn lắm lời vài câu, bị Tri Tụng đuổi về.

Tri Tụng nói là anh không muốn cho Giang Minh Nguyệt đến.

Lúc trước Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt kết hôn như thế nào, người nhà họ Tạ đều biết. Mấy năm nay, ngày lễ ngày Tết không thấy bóng dáng Giang Minh Nguyệt, cũng không ai nhắc tới ở trước mặt Tạ Tri Tụng vì không muốn anh làm cho bẽ mặt. Lại bởi vì ba Giang có ơn đối với Tạ Tri Uẩn nên mặc dù Giang Minh Nguyệt chưa bao giờ đến Bắc Thành chúc Tết nhưng nhà họ Tạ cũng không ai cảm thấy Giang Minh Nguyệt thất lễ. Chỉ là lần này ông cụ Tạ bị bệnh mà vẫn không thấy cháu dâu Giang Minh Nguyệt, người lớn nhà họ Tạ khó tránh khỏi lắm lời. Tạ Tri Tụng vừa nói như thế, tất cả mọi người biết là Tạ Tri Tụng bất mãn với hôn sự này, cố ý không cho Giang Minh Nguyệt đến khiến cho không ai cảm thấy Giang Minh Nguyệt làm sai.

Có điều lời này làm cho Tạ Tri Uẩn càng thêm áy náy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy để cho em trai hy sinh hạnh phúc cả đời để trả ơn thay mình mà trong lòng khó yên.

“Bác trai bác gái, Minh Nguyệt tính tình thẳng thắn, hoạt bát đáng yêu, là Tri Tụng không xứng với Minh Nguyệt, cứ tiếp tục như vậy, sợ Minh Nguyệt lỡ cả đời, con biết bác trai bác gái lo lắng trăm năm sau không người chăm sóc Minh Nguyệt, bác trai đối với con là ân tái sinh, con cam đoan với bác trai, chỉ cần còn con sống một ngày, con sẽ không để cho người nào bắt nạt Minh Nguyệt. Minh Nguyệt và Tri Tụng ly hôn, tìm được người xứng đôi kết hôn sinh con, chỉ cần Minh Nguyệt không chê, con muốn nhận con tương lai của Minh Nguyệt làm con nuôi, nhà họ Tạ sẽ giúp chăm sóc đứa bé này, tuyệt đối sẽ không để cho người khác lấy mất tài sản của Minh Nguyệt.”

Đường lui đều nghĩ chu toàn như thế, đủ thấy anh ở nhà họ Tạ đã suy nghĩ kỹ mới đến đây.

Không biết là suy nghĩ của anh, hay là đã trao đổi với Tạ Tri Tụng.

Lúc trước cô đề nghị ly hôn với Tạ Tri Tụng, thái độ của Tạ Tri Tụng thoạt nhìn không phải rất muốn ly hôn, xem ra là Tạ Tri Uẩn tự mình quyết định vì hạnh phúc của em trai.

Nhưng cho dù đến bàn chuyện ly hôn không phải là suy nghĩ của Tạ Tri Tụng thì cũng đủ để chứng minh, ở trước mặt nhà họ Tạ, Tạ Tri Tụng chưa bao giờ coi cô là vợ của anh vì nếu không thì anh trai anh cũng sẽ không mặc kệ ân tình của nhà họ Giang mà bàn chuyện ly hôn với ba mẹ cô.

Suy nghĩ của bố mẹ cô cũng đồng ý cho cô ly hôn.

Hôn nhân đi đến mức ngay cả người lớn hai bên cực lực tác hợp hôn sự này cũng muốn bọn họ ly hôn, xem ra thật sự không cần phải tiếp tục nữa.

Giang Minh Nguyệt nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, cười khanh khách chào hỏi Tạ Tri Uẩn: “Anh Tạ tới rồi.”

Từ khi Giang Minh Nguyệt biết chuyện và nhớ được, Tạ Tri Uẩn đã thường xuyên đến nhà họ Giang, khi còn bé Tạ Tri Uẩn còn thường xuyên dẫn Giang Minh Nguyệt đi chơi, Giang Minh Nguyệt gọi Tạ Tri Uẩn là anh Tạ. Từ sau khi Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng kết hôn, xưng hô đối với Tạ Tri Uẩn liền theo Tạ Tri Tụng mà đổi thành anh trai, hiện tại xưng hô lại đổi thành anh Tạ, chứng tỏ lời mà Tạ Tri Uẩn và ba mẹ Giang nói cô đều nghe thấy.

Tạ Tri Uẩn khẽ gật đầu, cười nói: "Nghe bác trai bác gái nói sáng sớm em đã ra ngoài mua đồ, mua cái gì thế?”

“Hoa tươi, nến, bóng bay, ruy băng màu, còn có chút đồ trang trí nhỏ, đều ở phía sau.” Giang Minh Nguyệt chỉ vào đám người giúp việc mang đồ vào bên trong. Cô đi tới sofa, ngồi xuống bên cạnh mẹ Giang, giọng điệu thoải mái nói: "Anh Tạ cũng nhìn ra quan hệ giữa em và Tạ Tri Tụng không tốt?”

Biết rõ còn cố hỏi, có ai không nhìn ra tình cảm của cô và Tạ Tri Tụng không tốt chứ.

Tạ Tri Uẩn nói: "Tri Tụng không có phúc.”

Giang Minh Nguyệt cười nói: "Cũng không thể nói là anh ấy không có phúc, chỉ là em và anh ấy không có duyên phận vợ chồng mà thôi. Hôm nay là sinh nhật ba em, anh Tạ ở lại đây ăn cơm tối, nhân tiện làm phiền anh gửi tin nhắn cho Tạ Tri Tụng, bảo anh ấy mang theo hộ khẩu và thẻ căn cước, ngày mai tới đây ly hôn với em.”

Toàn bộ quá trình cô nói lời này đều cười, thoạt nhìn là thật lòng muốn ly hôn với Tạ Tri Tụng.

Ông Giang và bà Giang liếc nhau, đều nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Tạ Tri Uẩn nói: "Con xin lỗi mọi người.”

Giang Minh Nguyệt cười càng rạng rỡ: "Anh Tạ nói gì vậy, hôn nhân của em và Tạ Tri Tụng thất bại có liên quan gì đến anh đâu. Như chúng ta đã nói trước đây, anh nhìn em lớn lên, trước đây anh vẫn coi em là em gái, không thể bởi vì cuộc hôn nhân thất bại của bọn em mà sau này anh xa lánh em, không coi em là em gái nữa.”

Tạ Tri Uẩn mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

Chuyện Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng ly hôn cứ như vậy được vui vẻ quyết định dưới sự làm chủ của ba Giang mẹ Giang và Tạ Tri Uẩn, chỉ trừ đương sự Tạ Tri Tụng tạm thời còn không biết chuyện này.

Buổi chiều Giang Minh Nguyệt dẫn theo người giúp việc trang trí trong nhà ăn, cơ bản đều là cô tự mình làm, người giúp việc chỉ trợ giúp, bận rộn hai ba giờ mới chuẩn bị xong, xoay người đi ra khỏi nhà ăn, đang muốn gọi mẹ cô tới xem thì Tạ Tri Tụng đi từ bên ngoài vào, trong tay mang theo hộp quà, nhìn cô, đưa quà cho ba Giang trước: “Ba, sinh nhật vui vẻ.”

Ông Giang khẽ gật đầu, nhận quà, không nói thêm gì.

“Mẹ, anh.”

Tạ Tri Tụng lại chào hỏi mẹ Giang, ánh mắt nhìn về phía Giang Minh Nguyệt.

Giang Minh Nguyệt không để ý đến anh, quay đầu đi về phía nhà ăn.

Tạ Tri Tụng nhấc chân đi theo.

Giang Minh Nguyệt thấy anh đi vào thì xoay người đi ra ngoài.

Tạ Tri Tụng nhíu mày, đưa tay giữ chặt cô khi cô đi tới cửa nhà ăn, hỏi: "Sao không nói lời nào?”

Giang Minh Nguyệt nhàn nhạt nhìn anh một cái: “Anh trai không nói với anh sao?”

“Nói gì?” Tạ Tri Tụng hỏi.

Giang Minh Nguyệt đẩy cánh tay anh ra, cong mắt nói: "Anh đi hỏi anh trai xem, có chuyện vui.”

Tạ Tri Tụng nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Minh Nguyệt, trực giác mách bảo không có chuyện gì tốt, nhưng Giang Minh Nguyệt chỉ nói với anh bảo anh đi hỏi anh trai một chút, một chữ cũng không nói thêm.

“Anh trai, sao hôm nay anh lại tới đây?”

Ông bà Giang trở về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại Tạ Tri Uẩn.

Tạ Tri Uẩn nói thẳng: "Em và Minh Nguyệt sau khi kết hôn lâu như vậy tình cảm vẫn không hòa thuận, anh đến bàn chuyện ly hôn của hai đứa với bác trai bác gái.”

Vẻ mặt Tạ Tri Tụng thoáng sững sỡ, nhìn chằm chằm Tạ Tri Uẩn, một lúc lâu mới lên tiếng: “Anh điên rồi sao?”

Tạ Tri Uẩn cho rằng anh lo lắng mình sẽ bị người lớn nhà họ Tạ trách cứ, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, việc này là một mình anh làm chủ, về phía ba mẹ, muốn đánh muốn phạt, một mình anh gánh vác.”

Tạ Tri Tụng trầm ngâm: "Ly hôn không phải chuyện nhỏ, không nói đến ba mẹ, bố mẹ vợ cũng sẽ không đồng ý.”

Tạ Tri Uẩn: "Bác trai bác gái đồng ý.”

Tạ Tri Tụng nghiêm mặt: "Minh Nguyệt sẽ không đồng ý.”

Tạ Tri Uẩn dường như nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt nhìn Tạ Tri Tụng, dừng một chút, nói: "Minh Nguyệt đồng ý rồi. Tri Tụng, em cho anh một câu chắc chắn, rốt cuộc là em không thích Minh Nguyệt, hay Minh Nguyệt không thích em?"

Trong phòng ăn, Giang Minh Nguyệt thò đầu ra, không có biểu cảm gì nhìn anh.

Tạ Tri Tụng thật sự phục anh ruột, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ Tri Uẩn, sau này em sẽ tính sổ với anh.”

Bình Luận (0)
Comment