Vẻ mặt Tạ Tri Tụng căng thẳng, ánh mắt nhìn cô trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười, mày nhíu chặt bỗng giãn ra, giọng điệu dịu dàng: "Minh Nguyệt, có phải em đã quên tôi nói gì rồi không?”
Trong tay Giang Minh Nguyệt cầm cái nĩa nhỏ ăn bánh ngọt, nhất thời không rõ cô đã quên anh nói cái gì là chỉ câu nào, ánh mắt vẫn cong cong như thế, khẽ nâng cằm, cười híp mắt nhìn anh.
Hai vợ chồng vừa thấy mặt liền châm chọc đối chọi gay gắt, thím Lưu trốn ở trong phòng bếp quan sát thấy tình thế không ổn, vội vàng bưng hai ly nước ấm đi ra, cười hòa giải: "Dạ cậu và cô có muốn uống nước không?”
Từ lúc Giang Minh Nguyệt còn rất nhỏ thím Lưu đã chăm sóc cô, từ đáy lòng thím Lưu hy vọng tình cảm vợ chồng Giang Minh Nguyệt và Tạ Tri Tụng có thể hòa thuận.
Giang Minh Nguyệt dời tầm mắt khỏi người Tạ Tri Tụng, liếc thím một cái, chậm rãi ăn một miếng bánh ngọt, đáp một tiếng: "Thím bưng qua đây đi.”
Thím Lưu bưng ly nước đi về phía Tạ Tri Tụng và Giang Minh Nguyệt, còn chưa đi tới trước mặt hai người, Tạ Tri Tụng đột nhiên cúi người đè Giang Minh Nguyệt lên sofa, nắm cằm cô, cúi đầu ngậm môi cô.
Thím Lưu thấy thế, bước chân dừng một chút, trầm mặc lui về phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại, quay lưng lại, làm như không thấy.
Đối với nụ hôn này, Giang Minh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong miệng còn có bơ trên bánh ngọt. Cô bị anh đè ở trên sofa hôn mạnh bạo vài giây, bánh ngọt trên môi đều bị anh nuốt vào trong bụng. Sau đó cô mới muộn màng phản ứng lại, miệng bị anh chặn, rầm rì nói không ra lời, giơ tay đẩy vai anh, rất nhanh đã bị anh bắt lấy ấn cổ tay đè qua đỉnh đầu.
Ánh mặt trời rực rỡ của buổi trưa xuyên thấu qua cửa lớn chiếu vào phòng, bao phủ ở trên người hai người. Cổ tay Giang Minh Nguyệt bị kiềm chế khó nhúc nhích, tức giận đến lấy chân đạp anh nhưng cũng đạp không nổi, chỉ có thể để mặc anh hôn môi, đầu lưỡi nóng ẩm l**m sạch sẽ bánh ngọt trên môi cô từng chút một. Giang Minh Nguyệt thở hồng hộc trừng hai mắt, cũng không biết là tức giận hay là bị anh hôn quá lâu mà hai má hiện lên đỏ ửng.
Tạ Tri Tụng ngẩng đầu, yết hầu lăn lộn, nuốt miếng bánh ngọt đã đến miệng anh xuống, v**t v* má cô, cười nhẹ hỏi: "Còn thích châm chọc không?”
Giang Minh Nguyệt nhấc chân dùng sức đạp anh: "Tạ Tri Tụng, anh bị bệnh thần kinh à, ban ngày ban mặt anh nổi điên cái gì, trước mặt thím Lưu mà anh cứ làm xằng bậy.”
Tạ Tri Tụng nhướng mày: "Hôn vợ mình sao lại gọi là xằng bậy?”
Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai trắng nõn của cô, giọng khàn khàn: "Huống chi đây là những gì mà chúng ta đã nói.”
“Cái gì là đã nói?” Giang Minh Nguyệt nghiêng đầu trốn sang bên cạnh, nhìn qua cửa kính trong suốt của nhà bếp thấy bóng lưng thím Lưu, hai má càng nóng: “Tạ Tri Tụng, anh đứng lên cho tôi.”
Cho dù cô không phải người có tư tưởng bảo thủ gì nhưng da mặt cũng không dày đến mức có thể thản nhiên thân mật với đàn ông trước mặt người đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn, huống chi tư thế này của Tạ Tri Tụng thoạt nhìn căn bản không giống như chỉ nhận một nụ hôn. Trong biệt thự có nhiều người giúp việc, lúc này đều đi lại như thoi đưa trong phòng và sân, Tạ Tri Tụng nằm ở trên người cô như vậy, rơi vào trong mắt người khác không chừng người ta sẽ cảm thấy bọn họ ban ngày ban mặt đã làm chuyện gì xấu hổ.
“Tạ Tri Tụng, anh có biết xấu hổ không, nhiều người nhìn như vậy.”
Tạ Tri Tụng lơ đễnh: "Có ai nhìn? Ở đâu có người?”
Giang Minh Nguyệt nghẹn một tiếng, lúc này trong phòng khách ngoại trừ hai người bọn họ thì không có người khác nhưng đây sẽ là thời gian người giúp việc quét dọn phòng, trong phòng khách không có một ai, tất nhiên là bởi vì mọi người nhìn thấy hai người bọn họ đang làm chuyện xấu hổ trên sofa nên người giúp việc đều cố ý lảng tránh.
“Tạ Tri Tụng, đủ rồi, anh phát điên gì đó?”
Tạ Tri Tụng cúi đầu, lại cắn lên môi cô một cái.
Môi vừa đau vừa tê, Giang Minh Nguyệt hung hăng trừng anh.
Tạ Tri Tụng đưa một tay nắm cằm cô: "Không phải đã nói rồi sao, em còn châm chọc, tôi sẽ hôn em.”
Giang Minh Nguyệt nhớ tới tối hôm qua quả thật anh đã nói như vậy, mắng: "Cút, ai đồng ý với anh, đó là chính anh nói, tôi không hề đồng ý.”
Tạ Tri Tụng cười khẽ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* môi cô, nhíu mày: "Em không đồng ý, không phải vẫn bị tôi đè xuống mà hôn sao?”
Tạ Tri Tụng nhéo mũi cô: "Sau này cứ châm chọc như máy nói vậy, em nói một lần, tôi hôn một lần.”
Giang Minh Nguyệt lắc đầu muốn bỏ tay anh ra nhưng không bỏ ra được, cô thở hổn hển, gọi vệ sĩ phía bên ngoài: "Người đâu, người đâu, mau tới đây kéo anh ta ra cho tôi.”
Hai vợ chồng đang như thế thì nào có vệ sĩ dám không có mắt mà tiến vào kéo người, họ đều đứng ở bên ngoài giả bộ không nghe thấy.
Từ nhỏ tới lớn Giang Minh Nguyệt đều gọi một tiếng là bao người đáp, đây là đầu tiên cô gọi người mà không được, giận dữ nói: "Không muốn làm nữa có phải không, không muốn làm thì thu dọn đồ đạc cút đi.”
Không đợi vệ sĩ ngoài cửa do dự rối rắm, Tạ Tri Tụng cười nói với bên ngoài cửa: "Những người bị cô Giang đuổi việc không cần thu dọn đồ đạc, bây giờ tôi trả lương gấp đôi để các người bảo vệ vợ tôi.”
Vợ chồng ông bà chủ cãi nhau, vệ sĩ tăng lương, vệ sĩ ngoài cửa đương nhiên sẽ không đi vào.
Chàng rể lại dám xúi giục vệ sĩ trong nhà, Giang Minh Nguyệt tức giận đến đỏ cả cổ, Tạ Tri Tụng buông mũi cô ra, v**t v* gò má cô: "Còn châm chọc nữa không?”
Giang Minh Nguyệt mắng anh: "Đồ khốn, anh chờ đó cho tôi.”
“Tôi chờ.” Môi Tạ Tri Tụng dán vào tai cô, thấp giọng nỉ non: “Giang đại tiểu thư sẽ không về nhà họ Giang tìm ba mẹ xử lý tôi chứ.”
“…” Giang Minh Nguyệt hít sâu một hơi, co gối đá vào hông anh.
Khi mắt cô chuyển động, Tạ Tri Tụng nhạy bén nhận ra cô đang bực tức, nghiêng người tránh thoát, ngón tay gõ lên đầu gối cô, trầm giọng: "Đá chỗ nào thế, đá hỏng thì còn sinh con được không?”
Giang Minh Nguyệt ở dưới người anh giãy giụa đầu đầy mồ hôi, tức giận: "Trên đời này đâu phải chỉ có một mình anh.”
Tạ Tri Tụng đè Giang Minh Nguyệt đang giãy giụa, bóp eo cô: "Em còn muốn sinh con với ai?”
Tay anh rất mạnh, Giang Minh Nguyệt bị anh bóp đến xương cốt đều đau, tức giận phẫn nộ nói: "Tôi muốn cùng ai sinh con thì kệ tôi, anh không quản được.”
“Tôi không quản được?” Tạ Tri Tụng híp mắt, bế cô lên lầu.
Giang Minh Nguyệt giương nanh múa vuốt trong lòng anh, Tạ Tri Tụng đặt người lên giường, kéo cà vạt trói tay cô lại, vén vạt áo lên.
Giang Minh Nguyệt hoảng sợ co thắt lưng, sợ tới mức nói năng không lưu loát: "Tạ…Tạ Tri Tụng, anh muốn làm gì, hiện tại đang trong kỳ sinh lý của tôi, anh không đến mức cầm thú như vậy chứ.”
Tạ Tri Tụng cười lạnh một tiếng, ngón tay thò vào vạt áo cô, theo làn da cô từng chút từng chút chuyển đến dưới nách cô.
Giang Minh Nguyệt bị nhột dưới nách, co thắt lưng trốn sang bên cạnh nhưng lại bị Tạ Tri Tụng đè chặt, tránh không khỏi, rất nhanh cô liền không nhịn được mà cười đến nước mắt chảy ra.
Tạ Tri Tụng quả thật không có cầm thú đến mức sẽ chiến đấu đến máu chảy thành sông nhưng anh so với cầm thú cũng không khá hơn chút nào. Giang Minh Nguyệt bị anh cù nhột nhiều lần. Cuối cùng cô không kiên trì được mà thuận theo lời anh: cam đoan về sau không bao giờ nói cắm sừng anh và phải gọi vài tiếng ông xã mới được buông ra.
Hai người ở trên giường anh đuổi em bắt lâu như vậy, ga giường nhăn nhúm, chăn và gối đầu đều rơi xuống đất. Giang Minh Nguyệt ngồi dậy, ôm một cái gối đầu còn sót lại, đưa lưng về phía anh, tức giận không để ý tới anh, lông mi còn ướt sũng.
Tạ Tri Tụng đi ra ngoài bưng ly sữa nóng vào, đưa cho cô.
Giang Minh Nguyệt mắng: "Cút.”
Tạ Tri Tụng rũ mắt nhìn hốc mắt còn ngấn lệ của cô, biết mình vừa mới làm quá đáng, đang chuẩn bị dỗ dành cô thì điện thoại di động vang lên tiếng chuông điện thoại.
Tạ Tri Tụng nhìn màn hình hiển thị, là mẹ anh gọi tới nên liền nghe máy.
Còn chưa lên tiếng, mẹ anh đã vội vàng nói qua điện thoại: "Tri Tụng, ông nội con sốt cao không hạ, vừa nãy bắt đầu nói sảng rồi, con mau quay về.”
Chuyện bị sốt này xảy ra trên người người bình thường thì không tính là bệnh nặng gì, nhưng ông nội Tạ Tri Tụng đã chín mươi lăm tuổi, trong cơ thể còn có một ít bệnh lớn nhỏ khác, sốt cao không hạ đối với ông cụ là rất nguy hiểm, ông cụ lo lắng mình chịu không nổi lần này nên đã gọi hết con cháu trong nhà về, sợ không gặp được lần cuối cùng.
Cúp điện thoại, Tạ Tri Tụng nhìn về phía Giang Minh Nguyệt, Giang Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, không để ý tới anh.
Tạ Tri Tụng kỳ thật không suy nghĩ mấy giây liền kết luận Giang Minh Nguyệt sẽ không đồng ý cùng anh về Bắc Thành.
Anh ta và Giang Minh Nguyệt kết hôn hơn ba năm, sau khi kết hôn Giang Minh Nguyệt chưa bao giờ đi đến Bắc Thành. Mấy lần Diệp Tuần và Thương Ngôn Tân tổ chức tụ tập cũng muốn mời cô qua đó nhưng cô cũng chưa bao giờ nể mặt, huống chi bây giờ cô còn đang nổi giận.
Tạ Tri Tụng đặt sữa lên tủ đầu giường, không có thời gian dỗ cô, chỉ nói một câu ông nội bị bệnh, anh phải về một chuyến rồi liền vội vàng xoay người rời đi.
Giang Minh Nguyệt chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Tạ, cũng mới chỉ gặp ông cụ Tạ có một lần, cũng không có tình cảm gì nhưng dù sao cũng là ông nội của Tạ Tri Tụng, tuy rằng tình cảm vợ chồng của cô và anh rất giả nhưng chuyện người già bị bệnh vẫn phải quan tâm.
"Nghiêm trọng không?" Giang Minh Nguyệt do dự vài giây, thu hồi tính tình nhỏ nhen của mình, quay đầu hỏi Tạ Tri Tụng thì Tạ Tri Tụng đã đi ra khỏi phòng ngủ, không nghe thấy những lời này của cô.
Giang Minh Nguyệt bước từ trên giường xuống, đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở hành lang lầu hai thấy Tạ Tri Tụng sải bước đi ra ngoài, cô có chút do dự có nên đi theo xem hay không.
Bụng dường như lại bắt đầu đau, cô giơ tay che bụng dưới.
Thím Lưu thấy thế quan tâm hỏi: "Bụng lại khó chịu sao?”
Giang Minh Nguyệt không còn sức lực, chỉ gật gật đầu.
Thím Lưu dìu cô về phòng ngủ: "Về giường nghỉ ngơi thôi.”
Giang Minh Nguyệt nhìn xuống dưới lầu, bóng dáng Tạ Tri Tụng đã biến mất.
Thím Lưu hỏi: "Lại cãi nhau với ngài ấy sao?”
“Không có." Giang Minh Nguyệt rầu rĩ nói: “Ông nội anh ta bị bệnh, anh ta muốn trở về thăm nhưng lại không bảo tôi cùng về.”
Giang Minh Nguyệt bĩu môi.
Thím Lưu nói: "Thân thể cô không thoải mái, ngài ấy không muốn cô mệt nhọc.”
Giang Minh Nguyệt rối ren trong lòng: "Không phải.”
Lúc trước cô đi tới Bắc Thành, hôm đó là buổi họp báo của tập đoàn Tạ thị, Tạ Tri Tụng lần đầu tiên công khai lộ diện tham dự buổi họp báo, Giang Minh Nguyệt đeo khẩu trang che giấu thân phận lặng lẽ đến hiện trường, nghe được rất nhiều người bàn tán về anh, nói anh chưa kết hôn.
Trong giới Bắc Thành bên đó hầu như không ai biết tin anh đã kết hôn, từ đầu đến cuối trong lòng anh không tán thành cuộc hôn nhân này, cũng chưa từng ngỏ lời bảo cô tới nhà họ Tạ.
Thím Lưu cười vuốt tóc cô: "Không phải buổi sáng cô chủ nói tối hôm qua ngài ấy chăm sóc cô chủ, xoa bụng cho cô chủ hay sao? Vừa rồi ngài ấy trở về còn mua bánh ngọt mà cô chủ thích ăn nhất, ngài ấy không cho cô chủ cùng về, có thể là bệnh ông cụ Tạ không nghiêm trọng lắm, người già bị bệnh là chuyện thường xảy ra, cơ thể cô chủ lại không thoải mái, không cần thiết để cô chủ qua đó chịu khổ.”
Bụng Giang Minh Nguyệt không thoải mái, nên cô cũng không suy nghĩ về chuyện này quá lâu, thím Lưu đỡ trở về phòng, cô nằm trên giường, ôm túi chườm ấm bụng.
Buổi tối Giang Minh Nguyệt gửi tin nhắn cho Tạ Tri Tụng, hỏi bệnh tình ông cụ Tạ có nghiêm trọng hay không.
Tạ Tri Tụng trả lời cô nói là ông cụ bị sốt, tạm thời đã hạ sốt rồi.
Mấy ngày kế tiếp cũng không có tin tức gì về Tạ Tri Tụng, hai vợ chồng thường ở riêng hai nơi khác nhau, Giang Minh Nguyệt cũng không quan tâm anh.
Lần thứ hai cô nhìn thấy tin tức của Tạ Tri Tụng là trên điện thoại di động nhưng không phải Tạ Tri Tụng gửi tin nhắn cho cô mà là các tiêu đề trang web đề xuất tin tức.
Ông cụ Tạ vì bệnh nằm viện mà tất cả thành viên gia tộc nhà họ Tạ đều đến bệnh viện thăm ông cụ, nghi ngờ ông cụ tuyên bố di chúc.
Trong bài viết kèm theo hình minh họa, là ảnh chụp chung của thành viên gia tộc nhà họ Tạ ở bệnh viện với ông cụ Tạ. Tấm ảnh được biên tập viên gọi là ảnh gia đình kia có trên mấy chục người, ngay cả con chó Tạ Tri Tụng tặng cho ông cụ Tạ cũng ở đó, được Tạ Tri Tụng ôm trong lòng, duy chỉ có cô là không có mặt.
Từ đầu đến cuối Tạ Tri Tụng không thông báo cho cô biết phải qua đó, Giang Minh Nguyệt nghĩ, đại khái là Tạ Tri Tụng thật sự rất không muốn để cho người khác biết cuộc hôn nhân này của bọn họ.
Kỳ thật cô cũng có thể hiểu được Tạ Tri Tụng. Bất luận là con rể ở rể hay là chuyện kết hôn, đối với người kiêu ngạo như Tạ Tri Tụng mà nói, đại khái cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, không muốn để cho người khác biết cũng rất bình thường.
Giang Minh Nguyệt ôm gối nằm sấp trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, lý trí lại không thể chiến thắng tình cảm.
Có lẽ mọi người đều tham lam, cô cảm thấy Tạ Tri Tụng có chút thích cô nhưng không thể chấp nhận việc Tạ Tri Tụng không quá thích cô.