Xinh Đẹp - Quân Lai

Chương 82

Xe chạy vào đường chính, tài xế đã sớm quen với bộ mặt sa sầm của giám đốc khi từ Ngự Cung Trang Viên đi ra nên không dám thở mạnh.

Lúc rẽ, tài xế cảnh giác phát hiện trong kính chiếu hậu có xe đi theo, sắc mặt nghiêm trọng vài phần: "Giám đốc Tạ, hình như phía sau có xe đi theo chúng ta, ngài ngồi yên, tôi cắt đuôi bọn họ.”

Tài xế làm việc ở nhà họ Tạ đã hơn mười năm, ý thức an toàn rất cao.

Tạ Tri Tụng nghe tài xế nói phía sau có người đi theo, thần sắc khẽ động, môi mỏng nhếch lên cười: "Không cần cắt đuôi, là người của Giang Minh Nguyệt.”

Vẻ mặt căng thẳng của tài xế thoải mái, lập tức nghe thấy trong cổ họng Tạ Tri Tụng phát ra một tiếng cười khẽ, từ kính chiếu hậu trong xe, tài xế thấy giám đốc nhướng mày, giọng điệu đắc ý: "Giang Minh Nguyệt đây là quan tâm lịch trình của tôi, sợ tôi về Bắc Thành mới cho người đi theo tôi, giờ cắt đuôi người cô ấy phái tới, cô ấy sẽ gọi điện thoại dây dưa với tôi, phiền phức.”

Tài xế: “…”

Trầm mặc một lát, tài xế phụ họa: "Phu nhân vất vả lắm mới gọi được ngài từ Bắc Thành tới, sao nỡ để ngài rời đi nhanh như vậy.”

Tài xế làm bộ không biết mỗi lần giám đốc từ Bắc Thành tới kỳ thật đều không che giấu được niềm sung sướng, còn khi từ Ngự Cung Trang Viên đi ra sắc mặt đều rất khó coi.

Nhưng mà trước nay tốt xấu gì cũng có thể ở chỗ phu nhân vài ngày, lần này không biết đã xảy ra chuyện gì, mới một ngày đã phải rời đi, phu nhân còn cho xe đi theo phía sau.

Xe nhanh chóng đến một bệnh viện tư nhân gần đó, tài xế dừng xe, xuống xe từ ghế lái, giúp Tạ Tri Tụng mở cửa xe.

Tạ Tri Tụng bước từ trên xe xuống, ánh mắt lơ đãng lướt qua chiếc xe vẫn đi theo phía sau, làm như không nhìn thấy, nhấc chân đi vào bệnh viện.

Anh ta không mang theo trợ lý, tài xế thấy thế vội vàng đuổi theo, chuẩn bị đi vào làm chân chạy cho giám đốc Tạ, Tạ Tri Tụng vẫy tay với anh, ý bảo anh không cần đi theo, một mình đi vào.

Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra. Tạ Tri Tụng ngồi đối diện bác sĩ, hai chân bắt chéo nhau, ngón tay thoải mái đặt lên đùi, thoạt nhìn rất thả lỏng, nhưng thật ra trong lòng căng thẳng, giống như tù nhân chờ tuyên án phạm tội.

Trong lòng anh rất rõ ràng, chỉ cần kết quả kiểm tra anh có vấn đề, khi đó anh và Giang Minh Nguyệt sẽ đường ai nấy đi.

Khóe miệng Tạ Tri Tụng mím thành một đường, nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì, chất lượng t*nh tr*ng rất tốt thì thở phào nhẹ nhõm.

Lại tư vấn cặn kẽ mấy vấn đề về chuẩn bị mang thai, đi ra từ trong bệnh viện, Tạ Tri Tụng gửi kết quả kiểm tra cho Giang Minh Nguyệt.

Chỉ gửi mỗi kết quả kiểm tra, không dư thừa lắm lời, mặc dù Giang Minh Nguyệt xem không hiểu số liệu trên tờ kết quả kiểm tra thì bác sĩ tư nhân của cô cũng sẽ giải thích rõ ràng cho cô, không cần anh nói thêm cái gì.

Trong biệt thự, Giang Minh Nguyệt ngồi trên sofa phòng khách, khi nhận được tin nhắn Tạ Tri Tụng gửi tới, trong tay đang bưng một chén tổ yến, mặc dù không hiểu được ý tứ cụ thể của các số liệu trên tờ kết quả kiểm tra, nhưng Tạ Tri Tụng gửi kết quả kiểm tra cho cô như vậy, cũng đủ để chứng minh anh không có vấn đề gì.

Nhưng Giang Minh Nguyệt vẫn chuyển hình ảnh cho bác sĩ tư nhân.

“Bác sĩ Hà." Giang Minh Nguyệt gửi tin nhắn cho bác sĩ tư nhân: “Đây là kết quả kiểm tra của chồng tôi, cô xem giúp tôi.”

Một lát sau, bác sĩ tư nhân trả lời: "Cô Giang, sức khỏe ngài Tạ không có vấn đề gì, cô không cần lo lắng.”

Nếu sức khỏe Tạ Tri Tụng không có vấn đề gì, hơn ba năm không mang thai đó chính là vấn đề của cô, nhưng mỗi lần bác sĩ đều nói với cô, thân thể của cô hẳn là có thể mang thai đứa bé.

Giang Minh Nguyệt giơ tay ấn ấn giữa hai đầu mày, hoài nghi liệu có phải thân thể của cô có vấn đề rất lớn hay không. Vì an ủi cô, bác sĩ tư nhân không muốn làm cho cô lo âu nên mới nói thân thể của cô không có vấn đề gì lớn.

Giang Minh Nguyệt biết rõ, sinh ra ở nhà họ Giang, từ nhỏ đến lớn, mặc dù là cô có vấn đề gì, người bên cạnh cũng sẽ nâng đỡ cô, nhặt lời nói dễ nghe cho cô nghe.

“Bác sĩ Hà." Giang Minh Nguyệt rầu rĩ trong lòng: “Cô nói thật với tôi, rốt cuộc thân thể này của tôi có thể mang thai hay không? Không nên an ủi tôi, nói thật đi.”

Bác sĩ Hà cười nhẹ nói: “Cô Giang, cô lo lắng nhiều rồi, là một bác sĩ, mỗi một câu tôi nói với cô đều là sự thật. Thân thể của cô không có vấn đề gì lớn, chỉ cần duy trì thời gian làm việc và nghỉ ngơi tốt, khỏe mạnh chuẩn bị mang thai, hoàn toàn có đủ điều kiện thụ thai tự nhiên."

Giang Minh Nguyệt: "Vậy tại sao lâu như vậy tôi vẫn chưa có thai?”

Bác sĩ Hà nói: "Điều này phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, đầu tiên là sức khỏe của cả hai bên, tiếp theo là tâm trạng của cặp vợ chồng khi chung sống cũng có liên quan, phải giữ tâm trạng thoải mái, tâm tình vui vẻ, không quá căng thẳng".

“Lúc tôi sinh hoạt vợ chồng đâu có căng thẳng." Giang Minh Nguyệt nói chuyện với bác sĩ không che giấu, rất trực tiếp: “Tâm trạng rất sung sướng.”

Giang Minh Nguyệt một tay cầm di động, một tay nâng cằm, thở dài: "Tại sao tôi còn chưa mang thai?

Bác sĩ Hà nói: "Cô Giang, có thể là trong tiềm thức cô rất muốn có con, cô cảm thấy mỗi lần cô và chồng cô làm chuyện đó đều rất thả lỏng, kỳ thật trong vô thức, sinh con đối với cô là áp lực tâm lý rất lớn, chuẩn bị mang thai chính là phải giữ cho tâm tình thoải mái vui vẻ. Có vài cặp vợ chồng, sức khỏe hai bên đều không có vấn đề, nhưng chuẩn bị năm sáu năm mới mang thai, những thứ này đều là chuyện rất bình thường, có thể tạm thời quên chuyện chuẩn bị mang thai này, đổi một loại tâm trạng khác có thể sẽ có trợ giúp cho việc mang thai. Ví dụ như cùng chồng cô đi du lịch, trải qua thế giới hai người vui vẻ, thả lỏng tâm tình, không chừng em bé sẽ tới.”

Đi du lịch với Tạ Tri Tụng?

Giang Minh Nguyệt nghĩ đến mình vẫn ỷ vào Hải Thành là địa bàn của mình, tác oai tác quái với Tạ Tri Tụng, nhỡ mà rời khỏi Hải Thành, Tạ Tri Tụng trả thù cô thì làm sao?

Giang Minh Nguyệt lắc đầu, nói: "Tôi không thích đi du lịch.”

Bác sĩ Hà cười nói: "Vậy là cô không thích hợp đi du lịch thả lỏng tâm trạng, người không thích du lịch ra ngoài dễ mệt mỏi, tâm tình không tốt.”

Giang Minh Nguyệt hỏi: "Còn có biện pháp nào khác có lợi cho tôi mang thai không?”

Bác sĩ Hà nói: "Mãi vẫn không thể có con, có thể cũng liên quan đến tư thế sinh hoạt vợ chồng của hai người, có một số tư thế có lợi cho việc thụ thai, nhưng vấn đề chủ yếu nhất là phải duy trì cuộc sống vợ chồng trong môi trường thư giãn vui vẻ.”

Trong môi trường thư giãn vui vẻ?

Giang Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chẳng lẽ Tạ Tri Tụng mỗi lần đều không thả lỏng, không vui?

“Cô Giang.” Giọng bác sĩ Hà kéo suy nghĩ Giang Minh Nguyệt trở về hiện thực: “Lát nữa tôi sẽ qua đó đưa cho cô một quyển sách về một số tư thế trong quan hệ vợ chồng có liên quan đến việc chuẩn bị mang thai, khi hai người tiến hành sinh hoạt vợ chồng, có thể dựa theo trong sách giảng giải, thay đổi nhiều tư thế, gia tăng tỷ lệ thụ thai.”

Giang Minh Nguyệt ừ một tiếng, nói: "Được.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ Hà, Giang Minh Nguyệt nhấn vào khung trò chuyện WeChat của Tạ Tri Tụng, giả vờ không hiểu anh nhắn gì.

Giang Minh Nguyệt: [Không phải về Bắc Thành lấy hộ khẩu và giấy chứng nhận kết hôn sao? Đây là cái gì?]

Tạ Tri Tụng: [Kết quả kiểm tra.]

Giang Minh Nguyệt: [Hai chúng ta đều muốn ly hôn, anh gửi cho tôi phiếu kiểm tra làm gì?]

Tạ Tri Tụng không trả lời, trực tiếp gọi điện thoại tới.

“Giang Minh Nguyệt.” Trong điện thoại, giọng Tạ Tri Tụng trầm thấp, bình tĩnh nói: “Hôm nay Ngôn Tân tới, Diệp Tuần, Lục Nghiễn Lễ tổ chức tiệc, hẹn tôi cùng tụ tập.”

Giang Minh Nguyệt nói: "Lịch trình riêng của giám đốc Tạ không cần phải nói cho tôi biết, tôi không có hứng thú.”

Tạ Tri Tụng thản nhiên nói: "Không phải tôi nói cho cô Giang biết lịch trình cá nhân của tôi, là tôi thông báo cho cô Giang biết hôm nay tôi phải ở lại Hải Thành tụ họp, tạm thời không rảnh về Bắc Thành.”

Giang Minh Nguyệt duỗi lưng một cái, tựa lưng vào sofa: "Ý này của giám đốc Tạ là không lấy hộ khẩu và giấy chứng nhận kết hôn nữa, vậy chúng ta đến cục dân chính ly hôn như thế nào?"

Tạ Tri Tụng: "Cô Giang gấp như vậy sao?”

Giang Minh Nguyệt cười nói: "Tôi vội vã tìm người kế tiếp sinh con, dù sao tôi cũng là người rất có đạo đức, trước khi chính thức nhận được giấy chứng nhận ly hôn với anh, tôi không tiện tìm người khác ngoại tình.”

Tạ Tri Tụng trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: "Giang Minh Nguyệt, gấp gáp như vậy, có phải em đã tìm được người kế tiếp sau lưng tôi rồi không?”

Ngữ điệu Giang Minh Nguyệt nhẹ nhàng: "Nếu giám đốc Tạ cảm thấy tôi ngoại tình trong hôn nhân thì có thể đi tìm chứng cứ bày ra, nhưng mà giám đốc Tạ lãng phí thời gian tìm loại chứng cứ này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta viết rất rõ ràng, mặc dù tôi ngoại tình cũng sẽ không ảnh hưởng đến tài sản của tôi.”

Giọng điệu Tạ Tri Tụng cứng rắn: "Giang Minh Nguyệt, em dám cắm sừng tôi.”

Giang Minh Nguyệt khiêu khích: “Anh có thể làm gì tôi đây?”

Tạ Tri Tụng đột nhiên thấp giọng nở nụ cười: "Tôi không thể làm gì em, nhưng em đừng hòng ở bên người đó của em, chỉ cần tôi vẫn còn ở đây một ngày, tình cảm của hai người sẽ không được ra ngoài ánh sáng. Giang Minh Nguyệt, tôi không ly hôn.”

Kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác, mặc dù chính mình không dễ chịu nhưng anh cũng không để cho cô cùng đối tượng ngoại tình bên ngoài thoải mái.

Nói như thật, giống như cô thật sự ngoại tình.

Giang Minh Nguyệt buồn cười: "Tạ Tri Tụng, tôi đổi ý rồi, không muốn ly hôn thì cứ nói thẳng, đừng đổ những tội danh vô căn cứ lên đầu tôi.”

Giọng Tạ Tri Tụng vẫn nghiêm trọng như trước: "Giang Minh Nguyệt, có phải nhân lúc tôi không có ở đây, em gọi người khác về nhà rồi không?”

Giang Minh Nguyệt: “…”

Tạ Tri Tụng: "Giang Minh Nguyệt, em có gan ngoại tình dẫn người ta về nhà thì đừng giấu người ta, tôi về ngay bây giờ.”

Giang Minh Nguyệt: “…”

Nói thật, Giang Minh Nguyệt lớn như vậy, nhưng là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là vu oan giá họa.

Giang Minh Nguyệt tức giận: "Buổi sáng anh đi đâu thèm quay đầu lại, không phải rất có khí thế sao, có bản lĩnh thì đừng trở về.”

Tạ Tri Tụng nghiêm túc nói: "Giang Minh Nguyệt, bảo người cho tôi vào.”

Giang Minh Nguyệt: “…”

Nhanh như vậy mà đã tới rồi.

Vài phút sau, Tạ Tri Tụng cầm một cái bánh ngọt, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nhìn Giang Minh Nguyệt.

Tầm mắt Giang Minh Nguyệt đảo qua bánh ngọt trên tay anh, nhíu mày: "Mua cho tôi ăn?”

Tạ Tri Tụng đặt bánh ngọt lên bàn trà trước mặt Giang Minh Nguyệt, thản nhiên nói: “Không.”

Giang Minh Nguyệt ồ một tiếng, cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Ánh mắt Tạ Tri Tụng quét một vòng trong phòng khách, nhấc chân lên lầu.

Có vẻ như anh đang đi tìm người đàn ông mà cô giấu trong nhà.

Ánh mắt Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm bánh ngọt nhỏ, là loại cô thích ăn nhất.

Nghĩ đến việc anh đã chủ động đi kiểm tra sức khỏe, xem như anh đã chủ động nhường nhịn, cũng không nên ép sát từng bước, không cho người khác đường lui. Cô đưa tay tháo bao bì bánh ngọt, cầm dao cắt một miếng nhỏ.

Lúc Tạ Tri Tụng xuống lầu, Giang Minh Nguyệt đang ăn bánh ngọt.

Tạ Tri Tụng ngồi bên cạnh cô, nhíu mày: "Giang Minh Nguyệt, em ăn bánh ngọt tôi mua rồi?”

Giang Minh Nguyệt: "Tôi bồi thường tiền cho anh, phí giao hàng bao nhiêu, anh ra một số đi.”

Tạ Tri Tụng nhíu mày càng sâu: "Tôi không thiếu tiền.”

“Vậy anh thiếu cái gì?" Giang Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn ánh mắt anh: “Thiếu tình cảm?”

Giọng Tạ Tri Tụng có chút gượng gạo: “Chúng ta là vợ chồng.”

Giang Minh Nguyệt miệng ăn bánh ngọt, ánh mắt cong cong, trong mắt chứa đầy ý cười: “Tôi không bao giờ thích loại con gái kiêu căng tùy hứng như Giang Minh Nguyệt.”

Tạ Tri Tụng: “…”

Bình Luận (0)
Comment