“Giang Minh Nguyệt, em coi tôi là cái gì?” Giọng Tạ Tri Tụng dường như mang theo chút tức giận.
Giang Minh Nguyệt cầm phấn nước trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt mình trong gương, vẻ mặt chuyên tâm vỗ phấn nước lên mặt, vô tư trả lời anh: "Sao anh lại hỏi tôi coi anh là cái gì, đương nhiên tôi coi anh là chồng, nếu không vì sao tôi lại hao hết tâm tư để sinh con với anh.”
Tạ Tri Tụng lạnh giọng nói: "Em hao hết tâm tư sinh con với tôi, là bởi vì nhà họ Giang cần người thừa kế, mấy năm nay, lần nào em gọi tôi tới đây mà không phải vì sinh con? Giang Minh Nguyệt, em để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng em đã từng đối xử với tôi như chồng hay chưa?"
Giang Minh Nguyệt khẽ cau mày, ánh mắt từ trong gương chuyển đến anh: “Tôi phải làm thế nào thì mới được coi là đối xử với anh như chồng tôi đây? Biết rõ anh không thích tôi, bị người trong nhà ép buộc mới cưới tôi, sau lưng cũng thẳng thắn nói không bao giờ thích tôi ở trước mặt bạn bè, giờ lại còn muốn tôi theo đuổi anh, đối xử với anh dịu dàng tình ý, lòng tràn đầy ái mộ, quan tâm đầy đủ sao?"
Tạ Tri Tụng nói: “Khi đó tôi mới gặp em một lần.”
Giọng nói Giang Minh Nguyệt lạnh lùng nhàn nhạt như trước: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, lời là anh nói, anh đối xử với tôi đầy phiền chán và bất mãn cũng là thật. Tôi biết, để một đại thiếu gia như anh ở rể nhà tôi khiến anh cảm thấy mất mặt, để cho con của anh theo họ của tôi khiến anh cảm thấy không có tôn nghiêm, cho nên anh cũng không quá muốn có con.”
Tạ Tri Tụng giải thích: “Không phải tôi không muốn có con.”
Giang Minh Nguyệt không nghe anh giải thích, tiếp tục nói: "Nhưng tôi rất cần một đứa con, tôi nghĩ anh cũng biết, ba mẹ tôi lớn tuổi, bọn họ rất hy vọng sớm ôm được cháu trai cháu gái, nhìn cháu trai cháu gái lớn lên, tốt nhất là có thể bồi dưỡng cháu trai cháu gái thành tài. Khi tôi sinh ra đã làm cho ba mẹ tôi hao tâm tổn trí, tình huống của tôi anh cũng biết, khi còn bé sức khỏe tôi không tốt, cho nên ba mẹ tôi cũng không tận lực bồi dưỡng tôi tiếp quản công ty gia tộc, tôi cũng không có thiên phú kinh doanh gì, việc tôi có thể làm vì ba mẹ tôi chính là khỏe mạnh lớn lên không để cho bọn họ lo lắng, vì bọn họ sinh hạ cháu trai cháu gái khỏe mạnh, để cho con của tôi kế thừa gia nghiệp. Đối với tôi mà nói, sinh con là trách nhiệm và nghĩa vụ tất yếu.”
Tạ Tri Tụng nói: “Tôi biết.”
Ánh mắt Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm anh: “Nhưng anh vẫn không chịu phối hợp với tôi, bởi vì anh không thích tôi, thậm chí phiền chán tôi, cho nên chuyện tôi lo lắng cũng sẽ không khiến anh quan tâm.”
Tạ Tri Tụng không đồng ý: “Tôi còn chưa đủ phối hợp sao? Mỗi lần em gọi tôi tới, không phải tôi đều tới sao?”
Giang Minh Nguyệt nói: “Có lần nào mà không phải lạnh lùng vô tình từ chối tôi, tôi uy h**p anh thì anh mới tới.”
Tạ Tri Tụng: “Đó là bởi vì em chỉ gọi tôi tới vào mấy ngày đó.”
Giang Minh Nguyệt cười lạnh: "Mỗi lần gọi anh tới đây, mặt của anh đều xệ xuống như con lừa, những lúc khác cũng gọi anh tới đây, anh cũng không mang theo hòa khí.”
Tạ Tri Tụng ngồi xuống ghế: “Sao tôi lại không mang hòa khí?”
“Anh có cảm thấy tội lỗi khi nói điều này không?" Giang Minh Nguyệt liếc mắt, tức giận: “Lần nào anh tới mà anh cho tôi hòa khí?”
Tạ Tri Tụng: “Sao em lại không hiểu, chỉ vào mấy ngày đó thì em mới gọi tôi, tôi chỉ giống như một công cụ sinh sản.”
Giang Minh Nguyệt: “Tôi không gọi anh tới mà anh không biết tự tới sao? Anh không có chân sao?”
Tạ Tri Tụng đúng lý hợp tình: “Em không gọi tôi tới, tôi vào được cửa biệt thự sao?”
Giang Minh Nguyệt nghẹn một tiếng.
Dường như hơn ba năm trước, sau khi Tạ Tri Tụng cố ý cúp điện thoại của cô, chủ động tới Hải Thành tìm cô, cô nổi giận, cũng bảo thím Lưu ngăn cản anh, không cho anh vào cửa, bảo sau này anh muốn tới thì phải nói với cô trước, cô đồng ý cho anh tới thì anh mới có thể tới, nếu không thì không vào được cửa.
Giang Minh Nguyệt giảo biện: “Tôi không gọi anh tới, chẳng lẽ anh không biết chủ động nhắn tin cho tôi, nói anh muốn tới sao?”
Tạ Tri Tụng mím môi, cho cô một ánh mắt ám chỉ em thử nói xem.
Giang Minh Nguyệt kiên quyết không thừa nhận mình sẽ ngang ngược như vậy: “Anh chưa thử qua, làm sao anh biết tôi nhất định không cho anh vào cửa, tối hôm qua, tôi không cho anh ở lại nơi này, không phải anh vẫn kiên quyết ở lại sao?”
Trong lúc tranh luận, Giang Minh Nguyệt trang điểm xong, đứng dậy đi tới trước mặt Tạ Tri Tụng, vươn tay kéo cánh tay anh.
Tạ Tri Tụng ngồi bất động.
Giang Minh Nguyệt thúc giục: “Đứng lên.”
Ánh mắt Tạ Tri Tụng sâu kín nhìn cô: “Em nhất định phải sỉ nhục tôi như vậy?”
“Sỉ nhục?” Giang Minh Nguyệt buồn cười: “Tôi sỉ nhục anh cái gì?”
Tạ Tri Tụng mím môi không nói.
Giang Minh Nguyệt: "Tôi chỉ muốn anh đi bệnh viện kiểm tra thân thể, xem t*nh tr*ng của anh có vấn đề hay không, vậy mà là sỉ nhục?"
Tạ Tri Tụng vẫn không nói lời nào.
Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của anh, tức cười: “Tạ Tri Tụng, anh có ý gì, không sinh con?”
Tạ Tri Tụng trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Khi đứa bé đến, tự nhiên sẽ đến.”
Giang Minh Nguyệt cảm thấy anh quả thực không thể nói lý: “Nếu như thân thể có vấn đề mà không điều trị thì làm sao con đến được, chúng ta đã kết hôn ba năm, mỗi tháng đều tích cực chuẩn bị mang thai, đến bây giờ con còn chưa tới, anh cảm thấy bình thường sao?"
Ba năm không có con là không bình thường.
Nhà họ Giang rất thẳng thắn thành khẩn với nhà họ Tạ, đại khái là lo lắng nếu có bất kỳ điều gì giấu giếm, tương lai người nhà họ Tạ sẽ bởi vì họ giấu giếm mà sinh hiềm khích, sau này đối xử không tốt với Giang Minh Nguyệt, cho nên ngay từ đầu nhà họ Giang đã nói với nhà họ Tạ chuyện thân thể Giang Minh Nguyệt không tốt lắm, loáng thoáng tiết lộ việc Giang Minh Nguyệt có thể không sinh con được, nhà họ Tạ chấp nhận thì mới thúc đẩy hôn sự này.
Mấy năm nay, hai người vẫn không có con, tất cả mọi người ngầm thừa nhận là thân thể Giang Minh Nguyệt không tốt, không dễ mang thai, bản thân Tạ Tri Tụng cũng chưa từng hoài nghi chính mình, ngày hôm qua Giang Minh Nguyệt đột nhiên nói có thể là vấn đề của anh, bản thân Tạ Tri Tụng cũng bắt đầu hoài nghi, có thể là vấn đề của mình hay không.
Không phải bởi vì vấn đề tôn nghiêm không muốn phối hợp với cô đi bệnh viện kiểm tra, mà thật sự là, việc sinh con đối với Giang Minh Nguyệt và người nhà họ Giang là một chấp niệm, một khi tra ra anh có vấn đề, có khả năng Giang Minh Nguyệt sẽ lập tức ly hôn với anh.
Lo lắng này, anh không dám nói, chỉ có thể nói là bị nghi ngờ không thể sinh con rất mất mặt.
Tạ Tri Tụng lạnh lùng nói: “Tôi không cảm thấy mình có vấn đề.”
Giang Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực: "Ý của anh chuyện không sinh được con chỉ có thể là vấn đề của tôi, không thể nào là vấn đề của anh?"
Tạ Tri Tụng nói: "Thời điểm chưa tới.”
Chuyện này không có cách nào giao tiếp.
Giang Minh Nguyệt: "Tạ Tri Tụng, anh nói một câu dứt khoát đi, hôm nay rốt cuộc anh có kiểm tra không?”
Tạ Tri Tụng cụp mắt, không nói một lời.
Giang Minh Nguyệt thật sự rất ghét thái độ không nói một tiếng, từ chối không trao đổi này của anh, cũng lười giữ hòa khí với anh: "Tạ Tri Tụng, tôi nói rõ ràng cho anh biết, chồng của Giang Minh Nguyệt tôi, nhất định phải sinh cho tôi một đứa bé, đứa bé này, chỉ có thể là họ Giang, nếu như anh cảm thấy tủi thân, không muốn sinh con với tôi, cảm thấy như vậy rất mất mặt thì chúng ta nên sớm ly hôn, không liên lụy lẫn nhau, thoải mái chia tay.”
Trên mặt Tạ Tri Tụng hoàn toàn không có ý cười, đầu ngón tay run rẩy, giọng khàn khàn: “Em muốn ly hôn với tôi?”
Giang Minh Nguyệt hít sâu một hơi, chuyển mặt sang bên kia, tránh ánh mắt anh: "Đúng, bệnh viện và cục dân chính, anh chọn một cái.”
Ánh mắt Tạ Tri Tụng sâu kín nhìn cô, thoạt nhìn rất tổn thương.
Mặt Giang Minh Nguyệt không chút thay đổi nói: “Tạ Tri Tụng, chúng ta không cần phải kéo dài như vậy, ngay từ đầu anh đã không vui khi cưới tôi, để anh làm con rể cho nhà tôi, anh cảm thấy mất mặt, đến bây giờ, kết hôn hơn ba năm, người quen của anh ở Bắc Thành cũng không ai biết anh đã kết hôn. Mà tôi sinh ra đã giàu có, từ nhỏ đã rực rỡ sắc màu, tất cả mọi người vây quanh tôi, tôi kiêu căng tùy hứng, tôi cảm thấy tôi có vốn liếng, tôi không muốn sửa, cũng không sửa được, chồng của tôi, nhất định phải nghe lời tôi, ngoan ngoãn phục tùng và tôi cũng không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Đương nhiên, với điều kiện của anh cũng không cần cúi đầu với ai, anh cũng có thể tìm một người, một người vợ vây quanh anh, mọi chuyện lấy anh làm chủ, chúng ta tách ra, đều có thể tìm được một nửa khiến mình hài lòng hơn.”
Tạ Tri Tụng nhìn cô chằm chằm, giọng nói mang theo cảm giác lạnh lẽo: “Đây là suy nghĩ chân thật trong lòng em?”
Giang Minh Nguyệt: “Đúng.”
Đôi mắt thâm thúy của Tạ Tri Tụng lộ ra vẻ tự giễu: “Em nói như vậy, giữa chúng ta, không chỉ là vấn đề không sinh con, từ đầu tới cuối em vẫn không hài lòng với con người tôi.”
Giang Minh Nguyệt suy tư một lát, thẳng thắn nói: “Tôi cho rằng giữa chúng ta không có bao nhiêu tình cảm vợ chồng, sở dĩ hai chúng ta kết hôn là bởi vì nhà họ Giang tôi có ơn, ba tôi cứu anh trai anh, bọn họ cảm thấy với ân tình nhà họ Giang đối với nhà họ Tạ, nhà họ Tạ các anh tất nhiên sẽ không bạc đãi tôi, mà anh là bị nhà họ Tạ đẩy ra thay anh trai anh trả lại ân tình cho nhà họ Giang. Nhưng nhà họ Giang tìm con rể ở rể, mục đích là vì sinh ra người thừa kế, hơn ba năm chúng ta không sinh được con, không cần thiết lại tiếp tục dùng ân tình trói buộc anh, ly hôn, coi như là trả tự do cho anh.”
Tạ Tri Tụng chăm chú nhìn cô: “Giang Minh Nguyệt, em không cần ra vẻ rộng lượng, em muốn ly hôn với tôi, đơn giản là cảm thấy tôi không thể sinh con, em vội vã đổi người, tìm người tiếp theo nối dõi cho nhà họ Giang, em xem tôi là cái gì, em muốn thì lấy, không muốn thì ném đi?”
Giang Minh Nguyệt không muốn cùng anh ầm ĩ loại chuyện không có ý nghĩa này, trực tiếp thừa nhận: “Đúng, tôi chính là vì sinh con, tôi đã nói với anh, anh cùng tôi đi kiểm tra, nếu như kiểm tra ra vấn đề gì, tôi cùng anh điều trị, anh từ chối không muốn đi kiểm tra, tôi cũng không thể hao tổn cả đời mà không có con với anh, cho nên hôm nay, cục dân chính và bệnh viện, anh nhất định phải chọn một.”
Tạ Tri Tụng đứng dậy rời đi, không lâu sau, người lại trầm mặt trở về.
Bị vệ sĩ chặn lại.
Giang Minh Nguyệt giơ tay xoa xoa thái dương: “Tạ Tri Tụng, đừng dùng cái cách mà đàn ông các anh thích làm, cứ cãi nhau là bỏ đi, không nói không rằng, anh nghĩ anh đã cưới ai?”
Tạ Tri Tụng lạnh mặt, nói: “Tôi không mang theo giấy chứng nhận kết hôn và hộ khẩu.”
Ý này là anh chọn ly hôn, phải về Bắc Thành lấy giấy chứng nhận kết hôn và hộ khẩu.
Ánh mắt Giang Minh Nguyệt khẽ động, nhìn anh nói: "Anh đồng ý ly hôn?"
Giọng điệu Tạ Tri Tụng lạnh như băng, trả lời một nẻo: "Bảo vệ sĩ của em tránh ra.”
Giang Minh Nguyệt: "Bao lâu thì quay lại?”
Tạ Tri Tụng: "Lịch trình của tôi không cần phải nói cho em biết.”
Giang Minh Nguyệt cong cong mắt: "Tôi không có hứng thú đối với lịch trình của giám đốc Tạ, tôi chỉ là mong chờ được cùng anh đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.”
Tạ Tri Tụng cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng, tuyệt đối sẽ không sống chết bám lấy Giang đại tiểu thư.”
Giang Minh Nguyệt cười còn rực rỡ hơn anh: "Vậy là tốt rồi, tôi sẽ vô cùng chờ mong giám đốc Tạ mang theo hộ khẩu, giấy chứng nhận kết hôn quay lại, hy vọng giám đốc Tạ sẽ không trở về Bắc Thành rồi kiếm cớ biến mất không thấy tăm hơi.”
Tạ Tri Tụng: "Cô Giang suy nghĩ nhiều rồi, cô Giang nói tuyệt tình như vậy, tôi là người cần thể diện.”
Giang Minh Nguyệt cười khanh khách: "Như vậy là tốt nhất, chúng ta không lãng phí thời gian của đối phương, chúc giám đốc Tạ sau khi ly hôn tìm được người tốt hơn.”
Tạ Tri Tụng: "Sau khi ly hôn chúng ta cũng không còn quan hệ gì, lời chúc phúc của cô Giang, tôi không nhận được.”
Giang Minh Nguyệt: "Anh mau đi đi, không nên lãng phí thời gian nữa.”
Tạ Tri Tụng cười lạnh một tiếng, không chút lưu luyến mà xoay người rời đi.
Từ Ngự Cung Trang Viên đi ra, Tạ Tri Tụng trầm mặc dặn tài xế: "Đến bệnh viện gần nhất.”
Bên kia, thím Lưu đặt hai tay lên vai Giang Minh Nguyệt, vẻ mặt lo lắng: "Cô chủ, ngài Tạ ngàn dặm xa xôi chạy tới, cô chủ có lời gì thì lựa lời mà nói, như thế nào mà lại muốn ly hôn?”
Giang Minh Nguyệt lơ đễnh: "Tên đàn ông xấu xa sĩ diện chết tiệt, thím Lưu cho người đi theo anh ấy, xem coi anh ấy đi bệnh viện nào.”