Bóng đêm dày đặc, hai tay Giang Minh Nguyệt bị Tạ Tri Tụng nắm chặt, đặt ở trên giường, nụ hôn này khí thế mạnh mẽ, đầu lưỡi Tạ Tri Tụng lách vào trong miệng cô, tùy ý xâm chiếm, cắn cánh môi cô, ôm lấy lưỡi cô m*t vào. Giang Minh Nguyệt bị anh hôn khiến không thở nổi, cổ tay giãy giụa, sức mạnh chênh lệch rõ khiến cho cô giãy giụa chỉ tốn công vô ích. Môi bị hôn vừa tê vừa đau, giãy giụa không thoát ra được, môi bị chặn nói không ra lời, chỉ có thể mở to đôi mắt trong veo, phẫn nộ lên án trừng mắt nhìn anh.
Khóe mắt Giang Minh Nguyệt có một nốt ruồi đón lệ nho nhỏ, dưới đèn chùm thủy tinh màu vàng ấm áp, nốt ruồi đón lệ kia ở trên mặt cô càng tăng thêm vài phần quyến rũ gợi cảm.
Động tác hôn môi của Tạ Tri Tụng dịu dàng lại, anh nhẹ nhàng hôn môi cô, sự dịu dàng bất thình lình khiến Giang Minh Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng, nhướng mi nhìn anh, khóe mắt phiếm hồng càng thêm vài phần quyến rũ.
Tạ Tri Tụng buông cổ tay cô ra, ngón tay chuyển qua khóe mắt cô, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* nốt ruồi nhỏ trên khóe mắt cô.
Tầm mắt Giang Minh Nguyệt theo động tác của anh chuyển sang bên phải, ánh mắt mờ ảo xoay một vòng, không rõ nguyên do, giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển: "Tạ Tri Tụng, anh làm gì vậy?"
Ngón tay Tạ Tri Tụng từ khóe mắt cô chuyển qua cằm cô, hơi nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm gò má cô, ánh mắt chuyên chú sâu thẳm, như đang tinh tế thưởng thức cái gì đó.
Giang Minh Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, quay mặt sang bên kia, ánh mắt Tạ Tri Tụng lướt qua vành tai đỏ bừng của cô, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, cúi đầu tiếp tục hôn môi cô.
Tiếng cười khẽ trong cổ họng của anh thấp mà trầm, động tác hôn môi cô dịu dàng, môi lưỡi quấn quýt, ánh mắt Giang Minh Nguyệt đối diện với đôi mắt thâm thúy đa tình kia của anh, hô hấp càng thêm loạn.
Tạ Tri Tụng dường như cố ý trêu chọc cô, rời khỏi môi cô, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m l**m cánh môi cô, dùng sức cạy mở hàm răng cô, chóp mũi cọ vào cô, dùng giọng khàn khàn mê hoặc: "Minh Nguyệt, há miệng.”
Giang Minh Nguyệt theo bản năng phối hợp với anh há miệng, bên tai lập tức truyền đến một tiếng cười khẽ.
Hai gò má Giang Minh Nguyệt hơi nóng, chân cọ vào đùi anh, đạp một cái.
Đáp lại cô là Tạ Tri Tụng càng dùng sức m*t.
Giang Minh Nguyệt lại bắt đầu hít thở không thông, bị anh hôn đến đáy lòng dâng lên một cảm giác mềm mại ngứa ngáy, cánh tay cô bám lên cổ anh.
Không biết qua bao lâu, Tạ Tri Tụng buông cô ra, nhìn đôi mắt bị hôn đến mê muội của cô, bàn tay to lớn bóp eo cô, hỏi: "Còn nói nữa không?”
“Hả?" Trong giọng nói mang theo chút ngơ ngác của Giang Minh Nguyệt, cô nhất thời không hiểu anh có ý gì.
Tạ Tri Tụng ôm cô vào lòng, bàn tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa: "Ngủ đi.”
Giang Minh Nguyệt muộn màng nhận ra câu mà anh vừa nói có ý gì thì nhíu mày, cong khóe miệng nói: "Tôi sẽ không bao giờ thích Giang Minh Nguyệt..."
Lại nữa rồi.
Tạ Tri Tụng tiến đến môi cô, hàm răng ngậm cánh môi mềm, nhẹ nhàng cắn xuống.
Giang Minh Nguyệt trừng anh: “Anh cắn tôi?”
Tạ Tri Tụng híp mắt, lạnh giọng: “Em càng chọc ngoáy, tôi càng hôn em.”
Giang Minh Nguyệt mở to hai mắt lên án anh: "Hôm nay tôi khó chịu như vậy mà anh còn bắt nạt tôi, anh còn là người không?"
Tạ Tri Tụng lạnh giọng: "Khó chịu mà còn có thể chọc ngoáy chèn ép người khác sao, ngủ đi.”
Giang Minh Nguyệt hừ lạnh: "Ai chọc ngoáy, lời kia là ai nói trước, chỉ cho phép anh nói mà không cho phép tôi lặp lại?"
Tạ Tri Tụng không cãi lại, trực tiếp hôn lên môi cô một cái.
Giang Minh Nguyệt: “Anh…”
Tạ Tri Tụng lại hôn một cái, nghiêm mặt nói: “Anh cái gì?”
“Buông tôi ra.” Giang Minh Nguyệt đẩy anh, không cho anh ôm.
Cánh tay Tạ Tri Tụng càng siết chặt hơn: "Ngủ.”
Giang Minh Nguyệt: "Tôi muốn ngủ nhưng anh không được ôm tôi, anh buông ra cho tôi, khó chịu.”
Tạ Tri Tụng nắm lấy hai cổ tay cô, nắm chặt lại, môi cọ cọ trên cổ cô: "Có ngủ không?”
Giang Minh Nguyệt ngứa đến rụt cổ: “Anh làm gì vậy, hôm nay tôi tới kỳ sinh lý, anh b**n th**.”
Giọng điệu Tạ Tri Tụng gần như lạnh lùng: "Kỳ sinh lý thì sợ gì, tôi có thể dùng cách khác để thoải mái.”
Giang Minh Nguyệt ngẩn ra, không thể tin mà nhìn anh.
“Tạ Tri Tụng, sao anh lại có mặt mũi nói ra những lời như vậy, anh... b**n th**!”
Tạ Tri Tụng lạnh nhạt nói: "Chơi trò gì đó với vợ mình thì sao?”
Giang Minh Nguyệt: "Anh muốn tạo phản sao?”
Thật sự là tạo phản, anh là ở rể, lại dám bày ra tư thế dạy dỗ cô.
Ngón tay Tạ Tri Tụng thò vào cổ áo cô: "Em có ngủ không?”
Giang Minh Nguyệt cảm giác như anh muốn tới thật, nhanh chóng chặn cổ tay anh: “Tôi ngủ.”
Tạ Tri Tụng lấy tay từ cổ áo cô ra, đặt lên cằm cô, vỗ nhẹ, tựa như dỗ trẻ con: “Ngủ đi.”
Giang Minh Nguyệt nghiến răng, ánh mắt trừng anh.
Tạ Tri Tụng nhắm mắt lại, lông mi dài rủ xuống, môi hơi mím, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Ánh đèn phác họa ra đường nét khuôn mặt rõ ràng của anh, Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm, ánh mắt biến thành tán thưởng.
Bỏ qua việc người đàn ông này suốt ngày mặt mày ủ rũ thì thực sự là đẹp trai, lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng.
Giang Minh Nguyệt thưởng thức khuôn mặt của anh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vài năm trước người này với khuôn mặt anh tuấn này, cùng giọng điệu không kiên nhẫn nói với bạn bè bên cạnh anh rằng anh không bao giờ thích cô, trong cổ họng cô bất giác phát ra một tiếng hừ lạnh, giơ tay đấm một cái lên bả vai anh.
Tạ Tri Tụng không mở mắt: “Giang Minh Nguyệt, em có ngủ không?”
Giang Minh Nguyệt hỏi: “Tạ Tri Tụng, anh ôm tôi chặt như vậy, có phải thích tôi không?”
Cánh tay Tạ Tri Tụng ôm chặt hơn, thản nhiên nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi.”
Giang Minh Nguyệt: “Ý của anh là anh không thích tôi sao?”
Tạ Tri Tụng không trả lời.
Một lát sau, Giang Minh Nguyệt ghé vào tai Tạ Tri Tụng, giọng điệu cao hơn vài phần: “Tạ Tri Tụng, tôi cũng không thích anh.”
Tạ Tri Tụng ừ một tiếng.
“Ừ là có ý gì?” Giang Minh Nguyệt hỏi.
Tạ Tri Tụng không nói lời nào.
Giang Minh Nguyệt hừ hừ: “Anh bị câm sao?”
Tạ Tri Tụng: "Không.”
Giang Minh Nguyệt cười khúc khích.
Tạ Tri Tụng đột nhiên nghiêng người, trán cọ cọ trán cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, thấp giọng nói: “Minh Nguyệt, em không thoải mái, phải nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong lòng Giang Minh Nguyệt ấm áp, dán vào người anh, hấp thụ lấy nhiệt độ cơ thể anh: "Anh không thích tôi thì quan tâm tôi làm gì?”
Tạ Tri Tụng nói: “Mẹ bảo tôi chăm sóc em.”
Giang Minh Nguyệt: “Mẹ cho anh ôm tôi chặt như vậy, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn tôi, ấn tôi xuống mà hôn sao?”
Tạ Tri Tụng giải thích: “Bản tính đàn ông đều như vậy.”
Giang Minh Nguyệt ồ một tiếng: "Cho nên anh thật sự không thích tôi, ở lại chỗ tôi không muốn đi, thuần túy là vì mẹ bảo anh chăm sóc tôi?”
Tạ Tri Tụng vỗ vỗ lưng cô, không nói gì.
Giang Minh Nguyệt lại ghé vào tai anh nói vài câu, Tạ Tri Tụng cũng không trả lời.
Không có Tạ Tri Tụng phụ họa, Giang Minh Nguyệt nằm ở trong lòng anh, chóp mũi quanh quẩn mùi vị trên người anh, rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ vây quanh, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, một luồng ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu lên mặt Giang Minh Nguyệt, Giang Minh Nguyệt mở mắt, bị ánh mặt trời chiếu vào nên vô thức giơ tay che mắt lại. Xuyên qua khe hở ngón tay, Giang Minh Nguyệt nhìn thấy Tạ Tri Tụng đang đối diện với mặt của cô, anh nhắm mắt lại, chưa tỉnh, cánh tay còn khoác lên lưng cô.
Giang Minh Nguyệt có chút ngẩn ngơ, cho là mình đang nằm mơ, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của anh một hồi, nhớ tới đêm qua anh đột nhiên có thái độ khác thường, thái độ kiên quyết ở lại nơi này của cô.
Bụng đã không còn đau, chỉ là còn hơi trướng trướng, Giang Minh Nguyệt không nằm thêm trên giường nhiều, nhẹ nhàng lấy cánh tay anh ra khỏi lưng mình, xốc chăn lên xuống giường, rón rén đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Lúc đứng bên bồn rửa tay đánh răng, bên ngoài truyền đến giọng Tạ Tri Tụng: “Minh Nguyệt.”
Giang Minh Nguyệt đầy kem đánh răng trong miệng, không để ý tới anh.
Tạ Tri Tụng đứng cạnh cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bên bồn rửa tay đủ để hai người đứng song song cùng nhau rửa mặt, Tạ Tri Tụng đi tới bên cạnh cô, hỏi cô: "Bụng còn đau không?”
Giang Minh Nguyệt chưa đánh răng xong, không lên tiếng trả lời, hơn mười giây sau, bàn chải đánh răng chạy bằng điện dừng, cô bưng lên li nước húp một ngụm nước, súc miệng, cười khanh khách hỏi: “Quan tâm tôi à?"
Tạ Tri Tụng dừng vài giây, bình tĩnh nói: “Không.”
Giang Minh Nguyệt: “Nếu không phải, tôi đây từ chối trả lời anh vấn đề này.”
Tạ Tri Tụng: “Uống nước gừng đường đỏ có thể giảm bớt.”
Giang Minh Nguyệt: “Anh cố ý lên mạng tra?”
Tạ Tri Tụng nói: “Tiện tay, không cố ý.”
Giang Minh Nguyệt cười nói: “Tôi không uống, để cho đau chết tôi đi, dù sao cũng không có chồng quan tâm tôi.”
“Giang Minh Nguyệt.” Tạ Tri Tụng nghiêm mặt: “Em coi như tôi đã chết?”
Giang Minh Nguyệt: “Chính anh nói, không phải tôi nói.”
Tạ Tri Tụng hít sâu một hơi: “Tôi cố ý tra.”
Hai hàng lông mày Giang Minh Nguyệt nhướng lên, đi vòng quanh phía sau anh: “Cố ý tra à?”
Cô cắn nặng hai chữ cố ý.
Tạ Tri Tụng nặn kem đánh răng lên bàn chải đánh răng chạy bằng điện, mở công tắc.
Tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện cũng không át đi được giọng điệu dương dương tự đắc của Giang Minh Nguyệt: “Tôi nhớ rõ hơn ba năm trước có người nói cái gì đó mà?”
Giang Minh Nguyệt nâng cằm, giả bộ suy tư, chờ tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện của anh dừng lại, cô lộ ra một nụ cười chợt nhớ ra: “Tôi không bao giờ thích loại con gái kiêu căng tùy hứng như Giang Minh Nguyệt, ai thích cưới cô ta thì người đó đi mà cưới, tóm lại, tôi không bao giờ cưới cô ta.”
Tạ Tri Tụng: “…”
Giang Minh Nguyệt chọc chọc cánh tay anh: “Người đàn ông này, cuối cùng là ai cưới tôi, chồng của tôi tên là gì?”
Tạ Tri Tụng mím môi không nói.
Giang Minh Nguyệt gõ gõ đầu, thoạt nhìn giống như là đầu óc không tốt: “Chồng của tôi tên là Vương… Vương cái gì ý nhỉ?”
Tạ Tri Tụng giơ tay ấn ấn thái dương, trước khi cô phun ra tên lão Vương sát vách, giọng điệu trịnh trọng: “Tạ Tri Tụng.”
Giang Minh Nguyệt tươi cười sáng lạn: “À, đúng rồi, hình như là Tạ Tri Tụng, Tạ Tri Tụng là ai, chắc không phải anh, dù sao anh cũng không bao giờ cưới tôi.”
“Em nói tôi là ai?” Tạ Tri Tụng buông li nước xuống.
Trước khi bị anh bắt lại, Giang Minh Nguyệt nhanh chân chạy ra khỏi phòng tắm, gọi to thím Lưu.
Nhưng không đợi thím Lưu đi vào, Tạ Tri Tụng đã nắm chặt cổ tay cô đè lên giường.
“Đau, đau, đau.”
Trước khi bị anh hôn lấy, Giang Minh Nguyệt to mồm kêu đau.
Tạ Tri Tụng buồn cười: "Tôi còn chưa chạm vào em.”
Giang Minh Nguyệt nói: “Tôi đau bụng.”
“Liên quan gì đến tôi?” Tạ Tri Tụng lạnh giọng.
Giang Minh Nguyệt trừng anh.
Tạ Tri Tụng nhéo má cô: “Tôi là gì của em?”
Giang Minh Nguyệt tức giận: “Tôi làm sao mà biết.”
Tạ Tri Tụng cúi đầu hôn môi cô, Giang Minh Nguyệt bị hôn đến không thở nổi, vẫn lắc đầu nói không biết, đến cuối cùng cũng không cạy nổi miệng cô ra để cô gọi một câu ông xã.
Ăn xong bữa sáng, Giang Minh Nguyệt hỏi anh: “Chút nữa tôi muốn đi dạo phố, anh có rảnh đi cùng tôi không?”
Tạ Tri Tụng: “Có rảnh.”
Giang Minh Nguyệt: “Tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện quan trọng chưa làm, lát nữa đi bệnh viện, chờ kiểm tra xong sẽ đi dạo phố.”
Khuôn mặt Tạ Tri Tụng lạnh lùng nhìn cô.
Giang Minh Nguyệt cười híp mắt, hai tay chống má, chớp chớp mắt: “Ông xã.”
Tạ Tri Tụng ừ một tiếng, đứng dậy khỏi ghế.
Giang Minh Nguyệt cho là anh đồng ý, cười khanh khách nói: “Anh ở trong phòng khách chờ tôi một chút, tôi trang điểm.”
Tạ Tri Tụng chỉ chỉ môi mình.
Giang Minh Nguyệt lại gần hôn một cái.
Tạ Tri Tụng xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Ngoan, ông xã đột nhiên nghĩ đến có chuyện vẫn chưa xử lý, hôm nay không thể ở bên em.”
Nói xong, không đợi Giang Minh Nguyệt kịp phản ứng, chân dài xoay người rời đi.
Giang Minh Nguyệt trơ mắt nhìn bóng lưng của anh càng chạy càng xa, chờ anh đi tới bên cạnh cửa biệt thự, nhếch môi cười, giọng điệu lạnh lùng sai bảo: “Ngăn anh ta lại.”
Vừa dứt lời, vệ sĩ ở cửa nhanh chóng xuất hiện chắn trước người Tạ Tri Tụng.
Tạ Tri Tụng nhíu mày, quay đầu nhìn cô.
Giang Minh Nguyệt cũng không nhìn anh, xoay người trở về phòng ngủ.
Một lát sau, Tạ Tri Tụng đẩy cửa đi vào, giọng điệu không vui: “Giang Minh Nguyệt.”
Giang Minh Nguyệt không nhìn sắc mặt anh, trực tiếp thông báo với anh: "Ngồi xuống, chờ tôi nửa tiếng, cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra, không phải là tôi đang thương lượng với anh.”