Sắc mặt Tạ Tri Tụng cứng ngắc, Giang Minh Nguyệt rõ ràng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở sâu của anh, anh giơ tay xoa xoa sống mũi, không nói gì.
Trong phòng rơi vào một bầu không khí khó đoán, hai người cứ như vậy nằm thẳng, không ai nói gì.
Hai tay Giang Minh Nguyệt ôm cục cưng ấm áp trong bụng, bụng không thoải mái, cô muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng Tạ Tri Tụng cứ mặc quần áo như vậy nằm ở bên cạnh cô, tuy rằng không nói chuyện, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Tạ Tri Tụng, đêm nay anh chắc chắn muốn ở lại chỗ tôi sao?”
Tạ Tri Tụng vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng bới móc: “Tôi là chồng em, đây là phòng cưới ba mẹ tặng cho chúng ta, sao tôi không thể ở lại đây?”
Giang Minh Nguyệt: "Anh cũng có nhà ở Hải Thành, anh có thể về ở nhà của mình.”
Giọng điệu Tạ Tri Tụng có chút mệt mỏi: “Giang Minh Nguyệt, hôm nay tôi bắt đầu làm việc từ sáng sớm, vì rút ra thời gian để chạy tới đây mà hội nghị buổi chiều cũng đẩy lên buổi trưa, cơm trưa không ăn, cơm tối em cũng không cho tôi ăn.”
Dường như Giang Minh Nguyệt nghe ra ý trách móc trong lời nói của anh.
“Không phải tôi đồng ý cho anh ăn cơm ở đây sao? Anh ra ngoài ăn đi.”
Tạ Tri Tụng mím môi, lại không nói gì.
Giang Minh Nguyệt cười nói: "Tạ Tri Tụng, là vì anh thích tôi nên mới muốn ở lại chỗ tôi đúng chứ?”
Giang Minh Nguyệt chậc một tiếng, lại bắt đầu châm chọc: “Tôi sẽ không bao giờ thích…”
“Không phải.” Lời còn chưa dứt, Tạ Tri Tụng đã không chịu nổi mà ngắt lời cô, mạnh miệng: “Giang Minh Nguyệt, sau này em có việc gì thì trực tiếp nhắn tin cho tôi, đừng để trợ lý của em liên lạc với trợ lý của tôi.”
Giang Minh Nguyệt hỏi: "Vì sao?”
Tạ Tri Tụng lạnh mặt: “Em nói xem?”
Giữa vợ chồng, có việc gì cũng đều liên lạc thông qua trợ lý, vậy làm sao giống như vợ chồng.
Giang Minh Nguyệt tức giận: “Để trợ lý liên lạc với anh thì làm sao, không phải anh luôn luôn bề bộn nhiều việc, hẹn anh đều phải xem lịch trình trước, trực tiếp nhắn tin cho anh, nhỡ anh đang bận rộn thì chẳng phải là sẽ quấy rầy anh làm việc sao.”
Tạ Tri Tụng nói: “Sau này trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Anh lặp lại một lần, không nói lý do, như là mệnh lệnh.
Giang Minh Nguyệt cười lạnh: “Tôi không muốn gọi điện thoại cho người nào đó để bị người nào đó trực tiếp cúp máy, sau đó để trợ lý gọi lại cho tôi nói người nào đó có việc đang bận.”
Việc này cũng xảy ra hơn ba năm trước, đêm sinh nhật ông Giang, Giang Minh Nguyệt chủ động dụ dỗ Tạ Tri Tụng lên giường, ngày hôm đó không làm bất cứ biện pháp gì. Giang Minh Nguyệt hỏi bác sĩ, thời kỳ rụng trứng không làm biện pháp, xác suất mang thai rất lớn, đêm đó Giang Minh Nguyệt không nhớ rõ làm mấy lần, cô chủ động quyến rũ, Tạ Tri Tụng cũng không thương hoa tiếc ngọc. Chỉ nhớ rõ sau khi bất tỉnh trên giường, Tạ Tri Tụng bế cô vào phòng tắm nhưng không làm thêm lần nào. Lúc ấy cô còn nhớ rõ Tạ Tri Tụng không muốn cưới cô, sau khi kết hôn nửa năm Tạ Tri Tụng cũng không chủ động tìm cô, cô thì không muốn để cho ba mẹ lo lắng, muốn mau sinh con nên mới mặt dày chủ động một lần, một đêm làm nhiều lần như vậy nên cô cảm thấy có thể mang thai, ngày hôm sau rời giường liền trở mặt vô tình đuổi Tạ Tri Tụng đi.
Ai biết đêm đó cô bỏ nhiều công sức như vậy cũng không mang thai, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm tới Tạ Tri Tụng lần nữa.
Gọi điện thoại cho anh, không thể kết nối, bên này cô nghe được tiếng chuông vang lên vài giây mới có âm thanh nhắc nhở không thể kết nối, rất rõ ràng là bị anh cúp máy.
Liên tục gọi hai lần đều bị anh cúp máy từ chối, Giang Minh Nguyệt vốn bất mãn, có điều bởi vì đuối lý trước nên mới đè nén tức giận, gửi cho anh một tin nhắn, lời hay ý tốt chủ động làm hòa. Tin nhắn gửi đi vài phút, bên kia mới gọi điện thoại lại, còn không phải Tạ Tri Tụng trả lời, là trợ lý Lý Hạ của anh, nói giám đốc Tạ đang bận, tạm thời không rảnh nghe điện thoại, bảo cô có gì cứ nói trước với anh, anh sẽ chuyển lời cho giám đốc Tạ.
Lúc ấy cơn giận của Giang Minh Nguyệt tăng vọt, nhưng không nổi giận với Lý Hạ, thậm chí cũng không nổi đóa khi Tạ Tri Tụng tự mình gọi điện thoại tới, giả vờ không biết Tạ Tri Tụng cố ý cúp điện thoại của cô. Chỉ là trong ba năm sau đó, cô không trực tiếp gọi điện thoại cho anh nữa, gửi một tin nhắn cũng đều là nhờ trợ lý của mình liên lạc với Lý Hạ trước, nhờ Lý Hạ truyền đạt ý của cô, sau khi bị Tạ Tri Tụng từ chối thì mới trực tiếp gửi tin nhắn cho anh.
Tạ Tri Tụng giải thích: "Lúc đó tôi thực sự đang họp.”
Đương nhiên, nếu như là hiện tại, Giang Minh Nguyệt gọi điện thoại cho anh, coi như là đang họp anh cũng sẽ lập tức nghe máy, khi đó là đang giận dỗi Giang Minh Nguyệt nên mới cố ý không nghe máy.
Không nghĩ tới việc cúp điện thoại một lần như vậy mà Giang Minh Nguyệt ghi thù nhớ ba năm.
Giang Minh Nguyệt không nghe anh giải thích, bắt chước Lý Hạ nói chuyện: “Chào cô, tôi là trợ lý Lý Hạ của giám đốc Tạ, giám đốc Tạ đang họp, cô có việc xin nói với tôi, tôi sẽ thay cô truyền đạt tới giám đốc Tạ.”
Tạ Tri Tụng: “...”
Khóe miệng Giang Minh Nguyệt nhếch lên một nụ cười lạnh, lời này cô đã nghẹn ba năm, lúc trước Tạ Tri Tụng đều đối với cô không nóng không lạnh, cô bảo trợ lý liên hệ với trợ lý của anh, anh cũng không nói gì. Cô tính sổ với anh cũng không có ý nghĩa gì mà chỉ là tự làm mất mặt. Hiện tại khác rồi, anh chủ động nhắc tới việc này, vậy nếu cô không châm chọc anh vài câu, cô sẽ không phải là Giang Minh Nguyệt.
Ai mà không biết, dùng lý do họp này từ chối nghe điện thoại, đều là lấy cớ.
Tạ Tri Tụng ở trong lòng mắng mình ba năm trước, hết lần này tới lần khác lại không có cách nào giải thích, lúc ấy anh từ chối nghe máy là vì tức giận cô lên giường xong liền trở mặt không nhận người, coi anh như công cụ sinh sản.
Tạ Tri Tụng xin lỗi: “Tôi không đúng, sau này sẽ không từ chối nhận điện thoại của em.”
Giang Minh Nguyệt nhìn sắc mặt nhăn nhó của Tạ Tri Tụng, trong lòng sảng khoái, miệng vẫn không tha cho anh: “Không sao, anh còn có thể tiếp tục dùng cái cớ không thông minh này để từ chối điện thoại của tôi, dù sao tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh nữa.”
Tạ Tri Tụng có lẽ chịu không nổi sự châm chọc của cô, xốc chăn ngồi dậy, mang giày xuống giường.
Giang Minh Nguyệt cho rằng anh phải đi, giọng điệu sung sướng nói: "Giám đốc Tạ phải đi sao, đi thong thả không tiễn.”
Tạ Tri Tụng quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, nhấc chân đi về phía phòng thay đồ.
Một lát sau, anh từ trong phòng thay đồ lấy một cái áo ngủ ra, đi về phía phòng tắm.
Giang Minh Nguyệt nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Tri Tụng lạnh nhạt nói: “Tắm.”
Giang Minh Nguyệt nhướng mày: “Anh không đi?”
Trong ánh mắt cô mang theo một tia trêu tức, vẻ mặt viết có phải anh thích tôi không, dường như sau mười lăm phút nữa sẽ lại châm chọc anh.
Tạ Tri Tụng nói: "Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho tôi.”
Giang Minh Nguyệt giật mình: “Mẹ tôi?”
Tạ Tri Tụng không nói gì.
Giang Minh Nguyệt hỏi: "Mẹ tôi gọi điện thoại cho anh nói gì?”
Tạ Tri Tụng nói: "Mẹ bảo tôi đừng chấp em.”
Bà Giang hiểu Giang Minh Nguyệt, biết với tính cách của cô, cô sẽ rất trực tiếp nói ra chuyện bảo Tạ Tri Tụng đi kiểm tra sức khỏe, đàn ông đều sĩ diện, bà Giang lo lắng Tạ Tri Tụng sẽ bởi vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với Giang Minh Nguyệt nên gọi điện thoại cho Tạ Tri Tụng trấn an anh, nói rõ tính cách Nguyệt tùy hứng, được người nhà chiều hư, bảo anh bao dung Minh Nguyệt nhiều hơn.
Lúc ấy Tạ Tri Tụng còn không rõ vì sao bà Giang lại đột nhiên nói những lời này với anh, nhưng hiện tại thì đã hiểu, đây là hai mẹ con bí mật bàn luận việc Giang Minh Nguyệt lâu như vậy không mang thai, hoài nghi là vấn đề của anh, muốn anh kiểm tra sức khỏe.
Giang Minh Nguyệt nửa tin nửa ngờ: “Mẹ tôi thật sự gọi điện thoại cho anh?”
Tạ Tri Tụng cầm di động lên, mở nhật ký cuộc gọi cho cô xem.
Di động hiển thị, hơn một giờ chiều, bà Giang quả thật đã gọi điện thoại cho anh.
Cho nên hôm nay Tạ Tri Tụng đột nhiên thái độ khác thường muốn ngủ lại chỗ cô, không phải bởi vì thích cô, mà là bởi vì mẹ cô nói ngon nói ngọt bảo anh bao dung cô?
Giang Minh Nguyệt nhớ tới mình vừa mới tự mình đa tình, hai má mơ hồ nóng lên: “Tạ Tri Tụng, anh đi đi, tôi không cần anh bao dung, tôi cũng không cảm thấy hai chúng ta ở bên nhau là cần anh bao dung tôi gì cả.”
Tạ Tri Tụng tiếp tục nhắc đến bà Giang: “Mẹ bảo tôi chăm sóc em.”
Giang Minh Nguyệt: "Mẹ tôi còn muốn anh phối hợp với tôi đi kiểm tra sức khỏe để cho nhà họ Giang có người nối dõi, nhưng đâu thấy anh ngoan ngoãn phối hợp.”
Tạ Tri Tụng không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Giang Minh Nguyệt nằm trở về trên gối đầu, bụng càng ngày càng đau nghiêm trọng, Giang Minh Nguyệt hận không thể lập tức ngất đi, muốn uống viên melatonin trợ ngủ, nhưng lại lo lắng uống nhiều melatonin ảnh hưởng việc mang thai, nước cũng không dám uống nhiều, bụng dưới quá trướng, chỉ có thể ôm chặt bụng dưới để giảm bớt đau đớn.
Tạ Tri Tụng tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, thấy Giang Minh Nguyệt cuộn tròn trong chăn.
Anh ta đi tới bên giường, xốc chăn lên, một tiếng than nhẹ truyền vào trong tai, Giang Minh Nguyệt nhíu chặt mày, môi trắng bệch.
Tạ Tri Tụng hơi biến sắc, cánh tay xuyên qua nách cô, ôm cô vào lòng: “Minh Nguyệt, sao vậy?”
“Đừng nhúc nhích." Sức lực để nói chuyện mà Giang Minh Nguyệt cũng không có, xốc mí mắt trừng anh một cái: “Tôi đau bụng.”
Còn có thể trừng người khác, Tạ Tri Tụng hơi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến hôm nay là kỳ sinh lý, bàn tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa xoa, hỏi cô: “Có cách nào để giảm bớt không?”
Giang Minh Nguyệt nhắm mắt lại lắc đầu.
Tạ Tri Tụng tiếp tục xoa bụng cho cô, bàn tay anh rộng, ấm áp, cứ xoa nhẹ như vậy, dường như có thể giảm đau hơn so với việc cô ôm bụng. Từ trước đến nay Giang Minh Nguyệt không bao giờ để mình thiệt thòi, mở một mắt ra dặn dò anh: “Xoa như vậy đi.”
Tạ Tri Tụng: "Không đuổi tôi đi à?”
Giang Minh Nguyệt: “Anh muốn cút thì cút.”
Tạ Tri Tụng thầm mắng mình một tiếng, lạnh nhạt nói: "Bây giờ tôi đi thì em sẽ không mắng tôi?”
Giang Minh Nguyệt đẩy đẩy cánh tay anh: “Anh đi đi.”
Cánh tay Tạ Tri Tụng siết chặt, ôm chặt cô vào lòng.
Hai má Giang Minh Nguyệt dán vào trên ngực anh, cảm thấy trong ngực anh ấm áp dễ chịu, rất thoải mái, không tự chủ mà rúc vào ngực anh.
Khóe miệng Tạ Tri Tụng cong lên, cúi đầu ghé vào tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Minh Nguyệt, uống nước không?”
Giang Minh Nguyệt vẫn lắc đầu: “Không cần, cũng vô dụng thôi, cứ xoa xoa như vậy.”
Tạ Tri Tụng xoa xoa bụng cô, Giang Minh Nguyệt nhướng mày, ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt thâm thúy của Tạ Tri Tụng đang nhìn khuôn mặt cô, đầy tình cảm.
Giang Minh Nguyệt tiếp xúc với ánh mắt thâm tình chân thành kia, lồng ngực sợ hãi, không tự chủ tiến đến môi anh hôn một cái.
Vẻ mặt Tạ Tri Tụng hơi khựng lại, yết hầu hơi lăn: “Không khó chịu nữa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Giang Minh Nguyệt chớp chớp mắt với anh: “Tạ Tri Tụng, tại sao anh xoa bụng cho tôi lại có tác dụng hơn tôi tự xoa cho mình?”
Tạ Tri Tụng nói: "Sau này đau bụng thì nói cho tôi biết.”
Giang Minh Nguyệt: "Nói cho anh biết làm gì?”
Tạ Tri Tụng nghẹn một tiếng, một lời khó nói hết nhìn cô.
Giang Minh Nguyệt cười cười, nói: “Nói cho anh biết anh sẽ chăm sóc tôi sao?”
Tạ Tri Tụng cố gắng làm cho vẻ mặt mình trở nên lạnh nhạt, ừ một tiếng.
Giang Minh Nguyệt cong mắt, cười hỏi: "Tạ Tri Tụng, anh đột nhiên dịu dàng như vậy, tôi có chút không quen, tại sao anh lại tốt với tôi như vậy, anh sẽ không thật sự thích tôi chứ?"
Tạ Tri Tụng mím môi, không trả lời.
Giang Minh Nguyệt thở dài, giọng điệu u buồn: “Tôi biết ngay anh sẽ không thích tôi mà.”
Tầm mắt cô dời khỏi mặt anh, nghiêng mặt nhìn lên trần nhà.
Khóe miệng Tạ Tri Tụng khẽ nhúc nhích, đang chuẩn bị nói chuyện, Giang Minh Nguyệt đột nhiên lại bắt đầu móc mỉa: “Tôi sẽ không bao giờ thích Giang Minh Nguyệt...”
Tạ Tri Tụng nắm cằm cô, dùng môi chặn môi cô lại.