Tạ Tri Tụng nắm lấy áo khoác trên đầu, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Giang Minh Nguyệt, vẻ mặt căng thẳng, cau mày, ánh mắt lạnh lẽo.
Giang Minh Nguyệt dựa vào sofa, khẽ nâng cằm, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Nguyên nhân tôi và anh kết hôn, anh cũng biết, nhà họ Giang chỉ có một đứa con gái như tôi, nối dõi tông đường cho nhà họ Giang là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi, vợ chồng bình thường sau khi kết hôn muốn có con cơ bản trong vòng một năm là có thể mang thai, anh và tôi kết hôn hơn ba năm lại không có con, tất nhiên là hai chúng ta có một bên có vấn đề. Mấy năm nay, mỗi tháng tôi đều nhờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho tôi, tất cả mọi người đều biết cơ thể tôi không dễ dàng mang thai, tôi cũng không cảm thấy ngại với chuyện đó, làm sao mới bảo anh phối hợp kiểm tra sức khỏe một chút mà mặt anh chảy xệ như vậy không biết.”
Giang Minh Nguyệt ghét nhất là bộ dạng Tạ Tri Tụng cả ngày làm bộ làm tịch trước mặt cô.
Cô là con gái duy nhất của nhà họ Giang, sản nghiệp lớn như vậy của nhà họ Giang cần người thừa kế. Lúc trước khi xem mắt, hai nhà Giang Tạ đã thương lượng xong, muốn anh ở rể cho nhà họ Giang, sinh đứa con đầu tiên sẽ theo họ Giang. Cô và anh kết hôn vội vàng như vậy là vì muốn sinh con. Nếu anh không muốn ở rể cho nhà họ Giang, có bản lĩnh thì đi phản kháng người nhà họ Tạ đi, chính anh không phản kháng được nhà họ Tạ, bị người của nhà họ Tạ ép cưới cô, đó là vấn đề của chính anh, anh muốn tỏ thể diện thì về nhà mình bày tỏ với người nhà họ Tạ, dựa vào cái gì mà đến trước mặt cô tỏ thể diện.
Cô lại không nợ anh, anh có thể liều chết trước mặt nhà họ Tạ không theo hôn sự này, nếu không phản kháng được người trong nhà, kết hôn cùng cô, vậy anh phải dựa theo ước định trước đó của hai nhà Giang Tạ, sinh con nối dõi cho nhà họ Giang.
Nhưng bây giờ anh vào nhà họ Giang đã hơn ba năm, bụng cô chẳng có chút động tĩnh nào, anh không chủ động chỉnh đốn lại bản thân mà còn có mặt mũi nổi giận trước mặt cô.
Con thì không thể sinh mà làm bộ làm tịch ở trước mặt cô mỗi ngày, không thể cung cấp cho cô giá trị cảm xúc vui vẻ, cô muốn người chồng như anh tới làm gì.
Từ nhỏ đến lớn, không ai dám ở trước mặt Giang Minh Nguyệt cô tỏ vẻ như vậy, làm gì có nhà nào có đứa con rể như anh chứ.
Còn muốn sĩ diện, không thừa nhận mình là người ở rể.
Giọng điệu Giang Minh Nguyệt không thoải mái: “Có gì mà anh tức giận, sinh không ra con thì đi bệnh viện kiểm tra cơ thể không phải rất bình thường à. Mỗi ngày ở khoa nam trong bệnh viện, những người tới điều trị bệnh không có con nhiều như vậy, sao tới lượt anh thì anh lại cau có, giống như là tôi ép anh uống thuốc độc thế.”
Tạ Tri Tụng giơ tay ấn thái dương, xách áo khoác đi đến tủ đầu giường, không để ý đến cô.
Từ trước đến nay anh đều như thế, luôn luôn im lặng, dáng vẻ khinh thường không muốn tranh cãi cùng cô.
Ở trước mặt cô thì một câu không nói, vậy mà ở sau lưng thì lại nói xấu cô như vậy.
Nói cái gì mà "Tôi không bao giờ thích người phụ nữ kiêu căng tùy hứng như Giang Minh Nguyệt, ai thích cưới cô ta thì người đó đi mà cưới, tóm lại, tôi không cưới cô ta."
Giang Minh Nguyệt tức giận liếc mắt nhìn sau lưng anh một cái, có bản lĩnh lén lút ở trước mặt bạn bè mạnh miệng, có bản lĩnh thật thì đừng cưới cô.
Giang Minh Nguyệt cười lạnh: “Yếu ớt, sĩ diện”. Giang Minh Nguyệt kích anh: “Không phải là anh thật sự có vấn đề nên không dám cùng tôi đi kiểm tra sức khỏe chứ?”
Tạ Tri Tụng không đáp lại, đứng trước giường, chậm rãi cài cúc áo sơ mi, mặc áo khoác vào, cầm đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường, đi tới trước gương, đeo cà vạt trước gương.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, Tạ Tri Tụng cúi đầu, sửa sang lại nếp nhăn áo sơ mi nhét trong quần, vẻ mặt chuyên tâm, giống như cô không tồn tại.
Giang Minh Nguyệt dựa vào sofa, từ góc độ của cô nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, đèn chùm thủy tinh chiếu ở nửa bên gò má, vẻ mặt của anh bình tĩnh không gợn sóng, sống mũi cao thẳng, lông mi hơi rủ xuống dài mà đậm, đường cong khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, từ góc độ sinh con mà phân tích thì gien của anh thật sự ưu việt.
Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm anh, hơi sững sờ.
Tạ Tri Tụng đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, Giang Minh Nguyệt nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Sắc mặt Tạ Tri Tụng đã bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Nói xong, không đợi cô đáp lại, anh nhấc chân đi ra ngoài.
Giang Minh Nguyệt nhìn chằm chằm lưng anh, nghĩ đến việc mẹ dặn đi dặn lại bảo cô đừng cãi nhau với Tạ Tri Tụng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tạ Tri Tụng, anh sẽ không vì chút chuyện này mà tức giận chứ?”
Bước chân Tạ Tri Tụng dừng lại, không quay đầu, chờ cô nói tiếp, giống như cô mà nói thêm một câu anh không thích nghe thì anh sẽ lập tức tông cửa mà đi.
Giang Minh Nguyệt hít sâu một hơi, tay co thành nắm đấm.
Nói chuyện đàng hoàng, sinh con quan trọng hơn, ba mẹ còn sốt ruột bế cháu.
Nghĩ tới đây, Giang Minh Nguyệt nhếch khóe miệng lên, nhỏ giọng mềm mại: “Không phải tôi đang nghi ngờ năng lực của anh, bác sĩ nói, đàn ông có thể sinh con hay không quyết định bởi chất lượng t*nh tr*ng, việc này với năng lực trên phương diện kia không liên quan, hiện tại rất nhiều đàn ông t*nh tr*ng có vấn đề, nguyên nhân có rất nhiều loại, ví như công việc quá bận rộn, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, thức đêm, những thứ này đều có thể dẫn đến t*nh tr*ng yếu. Người trẻ tuổi bây giờ, có mấy người là không thức đêm, bởi vì nguyên nhân này dẫn đến t*nh tr*ng yếu khiến mang thai khó khăn là rất thường thấy.”
Giang Minh Nguyệt tận lực nói lời uyển chuyển, dỗ dành anh đi kiểm tra sức khỏe trước, chờ kiểm tra kết quả có rồi thì xem tình huống quyết định sau.
“Tạ Tri Tụng.” Giang Minh Nguyệt đứng dậy khỏi sofa, đi tới phía sau anh: “Tôi biết cơ thể tôi không tốt, không sinh được con đại khái là vấn đề của tôi, không liên quan tới anh, nhưng mấy năm nay, tôi kiểm tra cũng đã kiểm tra rồi, thuốc bổ cũng uống không ít, mỗi lần đều là trong thời kỳ rụng trứng, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh, tôi thật sự không có cách nào, bác sĩ cũng kiểm tra không ra vấn đề gì, chỉ có thể để anh đi kiểm tra.”
Giang Minh Nguyệt đưa tay bắt lấy cánh tay Tạ Tri Tụng, nhẹ nhàng lắc lư, nhẹ giọng nói: “Anh kiểm tra đi, cho dù anh tra ra vấn đề gì, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh, tôi sẽ cùng anh điều trị.”
Lông mày Tạ Tri Tụng vừa mới giãn ra lại nhíu lại, rút cánh tay trong tay cô ra, ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cô, giống như đang nói cô đừng theo tôi.
Vợ chồng hơn ba năm, vận động trên giường vô số lần, Giang Minh Nguyệt ít nhiều hiểu rõ Tạ Tri Tụng, người này sĩ diện, ăn mềm không ăn cứng, cùng anh cứng chọi cứng trừ phi là dùng việc cắm sừng ra uy h**p anh.
Nhưng chiêu cắm sừng này bình thường thì dùng được nhưng việc mà hôm nay cô muốn anh đi làm đã giẫm lên điểm mấu chốt về tự trọng đàn ông trong lòng anh, nếu còn uy h**p muốn cắm sừng anh, nói không chừng sẽ khiến anh thật sự sụp đổ.
"Tạ Tri Tụng, tôi thật sự rất muốn sinh con của hai chúng ta, anh và tôi cùng đi kiểm tra đi. Bác sĩ nói, cần hai vợ chồng cùng đi kiểm tra mới có thể tra ra vấn đề chính xác hơn, điều trị đúng bệnh, chẳng lẽ anh không muốn một đứa bé thông minh đáng yêu sao?”
Giang Minh Nguyệt dùng hết khả năng tâng bốc Tạ Tri Tụng: “Anh đẹp trai như vậy, cục cưng của chúng ta nhất định sẽ rất đẹp, anh sinh cho tôi hai đứa con, đứa thứ hai theo họ anh, họ Tạ.”
Đối với chuyện ở rể này, Tạ Tri Tụng vẫn canh cánh trong lòng, sau đó nhà họ Giang lui một bước, dùng danh nghĩa hai bên kết hôn mới khiến Tạ Tri Tụng miễn cưỡng đồng ý kết hôn với cô.
Giang Minh Nguyệt cảm thấy Tạ Tri Tụng hẳn là rất để ý chuyện đứa nhỏ không thể theo họ anh, nhặt những gì anh thích nghe để nói.
Sắc mặt Tạ Tri Tụng cũng không vì cô mà dịu đi, lông mày càng nhíu sâu hơn, cả người tràn ngập u ám.
Giang Minh Nguyệt dần dần hao hết kiên nhẫn, trong mắt xẹt qua một tia sốt ruột: “Rốt cuộc anh có phối hợp hay không, nói một câu chính xác đi.”
Tạ Tri Tụng trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: "Giang Minh Nguyệt, em coi tôi là cái gì?”
Giang Minh Nguyệt không hiểu anh có ý gì, ngước mắt nhìn anh: “Anh là chồng tôi.”
“Chồng?” Tạ Tri Tụng cười lạnh: “Ai lại gọi chồng mình về nhà chỉ trong thời kỳ rụng trứng, lần duy nhất không phải thời kỳ rụng trứng lại là lần muốn chồng đi kiểm tra sức khỏe.”
Đôi mắt thâm thúy của Tạ Tri Tụng dường như toát ra chất vấn.
Giang Minh Nguyệt đúng lý hợp tình: “Thời kỳ rụng trứng càng dễ mang thai.”
Giọng nói Tạ Tri Tụng sâu kín: “Chỉ có lúc sinh con thì em mới nghĩ đến tôi.”
Nếu không thì sao?
Giang Minh Nguyệt nghi vấn nhìn anh.
Tạ Tri Tụng mím môi, trầm mặc nhìn cô một lát, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Giang Minh Nguyệt không biết vì sao anh đột nhiên nổi giận, cô đều lựa lời ngon ngọt để thương lượng với anh vậy mà anh còn được đằng chân lân đằng đầu.
Muốn cút thì cút, cô cũng lười tỏ vẻ thấm đượm tình nồng.
Bụng dưới mơ hồ trướng đau, có chút không thoải mái.
Mỗi lần đến kỳ cô đều rất gian nan, Giang Minh Nguyệt không có tâm trạng quan tâm đến Tạ Tri Tụng nữa, xoay người đi tới bên giường, xốc chăn lên giường, cầm lấy cục cưng ấm áp bên cạnh dán lên bụng, giảm bớt đau bụng.
Tạ Tri Tụng lạnh lùng đi ra hành lang, quan gia Lưu đứng chờ bên ngoài hơi nghiêng người, nhường đường cho anh.
Tạ Tri Tụng đột nhiên hỏi quản gia: "Trong phòng ăn bày cơm chưa?”
Quản gia Lưu cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí: “Cô chủ bảo dọn cơm đi.”
Lúc trước ở trong phòng ăn, cô chủ sai người dọn cơm đi, ý tứ rất rõ ràng chính là không cho ngài Tạ ăn cơm, hẳn là trong lòng ngài Tạ cũng rõ ràng.
Quản gia Lưu không biết vì sao ngài Tạ đột nhiên biết rõ còn cố hỏi.
Tạ Tri Tụng nói: "Tôi từ Bắc Thành tới đây, chưa ăn cơm tối, dọn cơm đi.”
Quản gia Lưu nhìn về phía phòng ngủ, vẻ mặt khó xử.
Tạ Tri Tụng lạnh lùng nói: "Tôi ở đây, ngay cả bữa cơm tối cũng không ăn được?”
Quản gia Lưu cúi đầu càng thấp, không dám nói gì.
Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh đùa cợt của Giang Minh Nguyệt: “Giám đốc Tạ ngay cả nghĩa vụ của mình cũng không muốn phối hợp thực hiện, sao lại không biết xấu hổ mà ở đây sai bảo quản gia tôi dùng tiền thuê làm việc chứ.”
Thấy hai người như muốn cãi nhau, quản gia Lưu rất biết ý lui ra.
Tạ Tri Tụng xoay người trở về phòng ngủ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Giang Minh Nguyệt: “Tôi được coi là chồng gì của em.”
Giang Minh Nguyệt tựa vào đầu giường, cười lạnh: "Ai biết được, ngay cả chuyện sinh con cũng không muốn phối hợp, thì anh là chồng gì.”
Tạ Tri Tụng đè nén cơn tức giận trào ra từ đáy lòng: “Tôi chính là công cụ sinh con của em?”
“Con cũng không cần anh sinh.” Giang Minh Nguyệt thật sự không hiểu Tạ Tri Tụng bực tức điều gì: "Có con rồi, người mang thai mười tháng là tôi, chịu khổ chịu đau là tôi, anh chỉ cần ở trên giường sảng khoái một chút, tôi cũng không cần anh sinh, cũng không cần anh mang, thế nào mà anh lại trở thành công cụ sinh con?”
Tạ Tri Tụng mím môi, trầm mặc nhìn cô.
Giang Minh Nguyệt đau bụng, không muốn cãi nhau với anh nữa, đuổi anh đi: “Đi ra ngoài.”
Tạ Tri Tụng bất động, ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là rất tức giận, đang khắc chế.
Giang Minh Nguyệt không hiểu: “Tôi kết hôn với anh chính là vì sinh cho nhà họ Giang người thừa kế, điều đó anh cũng biết, người lớn nhà họ Tạ cũng biết, anh là chồng của tôi, tôi tìm anh để sinh con, hợp tình hợp lý, anh rốt cuộc còn có cái gì không vừa ý?”
Tạ Tri Tụng lạnh giọng: “Có ai ngay cả cơm cũng không cho chồng ăn, gọi thì đến, vung tay thì đi.”
"Giám đốc Tạ lại thèm đến một bữa cơm của tôi sao?" Giang Minh Nguyệt nói: "Đi khỏi chỗ này, giám đốc Tạ ra ngoài ăn không nổi cơm sao?"
Tạ Tri Tụng hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét.
Giang Minh Nguyệt nhíu mày: “Anh muốn thế nào, ăn cơm ở chỗ tôi? Được, tôi cho người dọn cơm cho anh, anh ăn cơm xong thì đi đi.”
Tạ Tri Tụng vẫn đứng bất động, ánh mắt sâu kín nhìn cô.
Giang Minh Nguyệt không kiên nhẫn: “Anh còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ đêm nay anh còn muốn ngủ ở chỗ tôi?”
Tạ Tri Tụng đột nhiên cất bước đi về phía cô: “Tôi không thể ngủ ở chỗ em?”
Anh bước nhanh đến bên giường, xốc chăn lên, quần áo cũng không cởi, trực tiếp nằm ở bên cạnh cô, đưa lưng về phía cô.
Giang Minh Nguyệt giật mình, nói: “Hôm nay tôi không phải kỳ rụng trứng.”
Tạ Tri Tụng không để ý tới cô.
Giang Minh Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Tạ Tri Tụng, không phải anh nghĩ rằng lúc tôi không rụng trứng tôi cũng gọi anh tới chứ?”
Tạ Tri Tụng quay đầu nhìn cô.
Giang Minh Nguyệt nhíu mày, nhếch khóe miệng, cười tươi như hoa: “Không phải là anh thích tôi đó chứ?”
Tạ Tri Tụng trầm mặc một lát, dịch sang bên cạnh cô: “Minh Nguyệt...”
Lời còn chưa dứt, Giang Minh Nguyệt đột nhiên châm chọc: “Tôi sẽ không bao giờ thích loại con gái kiêu căng tùy hứng như Giang Minh Nguyệt, ai thích cưới cô ta thì người đó đi mà cưới, tóm lại, tôi sẽ không cưới cô ta.”
Tạ Tri Tụng: “...”